Chu Tinh Lăng tay cầm quyển album run run lên.
"Lạc tiểu thư...!người này...là ai?" - Anh chỉ vào cô bé trong bức ảnh.
"À.
Đó là Lạc Đình Nhi, chị tôi."
Chu Tinh Lăng không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Anh vui mừng, vui mừng không tả được.
Anh đã tìm được mối tình đầu rồi ư.
Sau mười mấy năm, tưởng chừng không bao giờ gặp lại.
Khu nhìn bức ảnh, anh lại sợ người đó là Lạc Đình Ân.
Nhưng thật may, là không phải.
"Mà sao...anh quen chị tôi à?"
Chu Tinh Lăng ấp úng không biết nói thế nào.
Hai người chưa hề yêu nhau, cũng không có mối quan hệ rõ ràng, anh biết nói như thế nào bây giờ.
"Khoan đã." - Lạc Đình Ân bỗng thốt lên như nhận ra điều gì đó - "Anh Chu...anh có phải...ý trung nhân bên Mĩ của chị tôi không?"
Ý trung nhân??? Hàng ngàn dấu hỏi chấm đặt ra trong đầu anh.
Lạc Đình Ân nói tiếp:
"Chị tôi luôn lôi ý trung nhân bên Mĩ gì đó ra để thuyết phục ba mẹ tôi không cho chị ấy kết hôn.
Nhưng chị ấy không nói là ai nên tôi đã từng nghĩ chị ấy nói dối.
Không lẽ người đó thực sự là anh sao?"
Chu Tinh Lăng cũng không biết trả lời như thế nào, liệu người Lạc Đình Nhi nói đến có phải anh?
"Địa chỉ của chị cô ở đâu? Có thể cho tôi được không?"
"Được!"
Lạc Đình Ân đưa cho Chu Tinh Lăng địa chỉ nhà.
Mặc dù xa, anh vẫn lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể để đến gặp Lạc Đình Nhi.
Dừng xe trước căn biệt thự, tim anh đập thình thịch.
Đã mười mấy năm rồi, liệu cô có còn nhớ anh?
Anh nhấn chuông, một người đàn bà trung tuổi ra mở cửa
"Chào chị, đây có phải nhà của Lạc Đình Nhi không?"
"Dạ phải ạ.
Mời anh vào!"
Bà giúp việc mở cổng, Chu Tinh Lăng lái xe vào trong sân.
Anh bước vào nhà thì thấy hai ông bà Lạc đang ngồi ở ghế.
"Cháu chào hai bác!" - Chu Tinh Lăng lễ phép chào
"Cậu là ai?" - Hai ông bà Lạc ngạc nhiên.
"Dạ, cháu đến tìm Lạc Đình Nhi, cô ấy có nhà không ạ?"
"Nó ở đằng sau vườn đấy"
Chu Tinh Lăng xin phép ra đằng sau.
Hai ông bà Lạc nhìn theo với con mắt ngưỡng mộ.
Người gì đâu mà vừa đẹp trai, vừa sang trọng thế? Không biết có quan hệ gì với Lạc Đình Nhi?
Chu Tinh Lăng ra đằng sau vườn, anh thấy thấp thoáng bóng dáng Lạc Đình Nhi.
Bỗng chân tay anh bủn rủn, tim đập thình thịch.
Anh tiến lại gần cô hơn, nhìn rõ khuôn mặt cô hơn.
Đúng là cô rồi, là "bé con" của anh.
Nụ cười ấy, ánh mắt ấy.
Lạc Đình Nhi nghe thấy tiếng động, cô quay ra nhìn.
Thấy Chu Tinh Lăng bước tới, cô có phần hoảng sợ:
"Anh...anh là ai?? Anh định làm gì?"
Lạc Đình Nhi bám tay vào cành cây, tay cô hơi run run vì người đàn ông trước mặt vô cùng xa lạ.
"Bé con, là anh đây.
Em không nhận ra anh sao?" - Chu Tinh Lăng nhẹ nhàng lên tiếng.
Hai từ "bé con" cất lên, Lạc Đình Nhi bỗng sững người.
Bé con? Từ trước đến giờ, chỉ có anh mới dám gọi cô là bé con.
Kí ức ùa về.
Tay cô từ từ buông cành cây ra, bước lại gần chỗ anh.
Một tay cô đưa lên chạm nhẹ vào má anh.
Thật sự là anh ấy.
Càng nhìn càng giống.
Chỉ là bây giờ, anh đã giàu có, trang trọng hơn rất nhiều.
"Chu...Chu Tinh Lăng?" - Lạc Đình Nhi nhẹ nhàng cất giọng lên.
Chu Tinh Lăng cầm lấy bàn tay của cô đang để trên má mình, anh gật đầu.
Không kìm được cảm xúc, Lạc Đình Nhi ôm chầm lấy anh, khiến Chu Tinh Lăng có chút ngạc nhiên.
"Chu Tinh Lăng, có biết em nhớ anh lắm không? Sao giờ anh mới về? Tưởng anh bỏ em rồi chứ?" - Cô vừa nói vừa khóc, nhưng đó là giọt nước mắt hạnh phúc.
Chu Tinh Lăng ôm cô trong vòng tay mình, cảm giác thật bình yên.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, mỉm cười:
"Anh xin lỗi, anh về rồi đây.
Anh thực sự rất nhớ em."
Lạc Đình Nhi từ từ buông anh ra.
Mặc kệ tất cả, cô nhón chân lên hôn anh.
Chu Tinh Lăng cũng không ngờ vì Lạc Đình Nhi lại có phản ứng mãnh liệt như thế.
Nhưng...anh thích như vậy.
"Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi, anh sẽ không rời xa em nữa đâu.
Lạc Đình Nhi, anh yêu em!"
Câu nói này làm trái tim Lạc Đình Nhi như tan chảy.
Cô không biết mình đang hạnh phúc như thế nào, chỉ biết là...cô đang rất hạnh phúc.
Hạnh phúc mà cô đã chờ đợi mười mấy năm nay.
"Chu Tinh Lăng, em cũng yêu anh!".