Thuần Phục

Ở nửa sau của bộ phim, một phú hào bị liệt nửa người và một người đàn ông da đen từng có tiền án lại hợp rơ đến lạ.

Một tổ hợp của hai thứ bị người ta kì thị nhất, ấy thế mà lại chạm tới trái tim của người đàn ông giàu có. Ông ấy thích người đàn ông da đen “không có lòng đồng cảm”, làm việc không theo lẽ thường này, ông ấy thích được anh ấy đẩy trên chiếc xe lăn đi dạo khắp Paris lúc nửa đêm.

Hai người mãi mãi không bao giờ được coi là sự kết hợp ăn ý nhất, thế nhưng họ lại phá vỡ thế giới quan của người đời, trở thành những người bạn vĩnh cửu của nhau.

Cuối phim, dưới sự giúp đỡ của người đàn ông da đen, phú hào cuối cùng đã thoát ra khỏi nỗi mặc cảm tự ti, chập chững những bước đi đầu tiên. Tô Chỉ xem mà sống mũi cay cay.

Mà đoạn video hiện lên ngay sau bộ phim lại càng khiến cô kinh ngạc không thôi.

Trong đoạn video hơi chói sáng, một người đàn ông da đen đẩy một người đàn ông ngồi xe lăn lên đỉnh núi.

Phụ đề viết rằng: “"Philippe và Abdel giữ mãi một tình bạn sâu đậm."

Tô Chỉ không nhịn được quay sang hỏi Trình Hoài Cẩn: “Cái này là thật sao!?”

Trình Hoài Cẩn đáp lại: “Phải, đây là cải biên lại dựa trên câu chuyện có thật.”

Tô Chỉ không khỏi quay đầu lại chăm chú xem đoạn video trên màn chiếu kia, hai người họ đứng trên rìa vách đá cheo leo, phóng tầm mắt ngắm nhìn mặt trời nơi phía xa xăm.

Cô vô cùng thích câu chuyện này.

Hai người đàn ông tưởng chừng như mãi mãi không có khả năng bước qua đời nhau, ấy vậy mà đã gặp gỡ nhau một cách kì diệu đến thế.

Nếu như không gặp gỡ Abdel, có lẽ Philippe sẽ mãi mãi là một ông phú hào tính tình lập dị, tự ti và nhạy cảm, ông bị liệt từ cổ trở xuống đến hết phần đời còn lại, mãi mãi chẳng dám lấy hết can đảm đi gặp người phụ nữ đó.

Và nếu như không gặp Philippe, Abdel sẽ sống chật vật qua ngày dựa vào khoản tiền trợ cấp thất nghiệp, có lẽ đến tận khi về già, anh vẫn phải lo từng miếng cơm manh áo cho gia đình hệt như cái cách mẹ anh đã từng.

“Tôi thích câu chuyện này.” Tô Chỉ nói.

“Rất nhiều người đều thích những ảo tượng tươi đẹp.” Trình Hoài Cẩn hơi đổ người về trước tắt phim đi.

“Đây không phải ảo tượng, đây là câu chuyện có thật được cải biên lại.”

“Một câu chuyện đủ để chuyển thể thành một bộ phim, xác suất xảy ra được là bao nhiêu?” Trình Hoài Cẩn đứng dậy bật đèn trong phòng chiếu phim lên.

Tô Chỉ hơi nheo mắt lại vì sợ bị chói mắt. Nhưng không ngờ đèn ở đây sáng lên rất chậm, đủ thời gian để cô có thể thích nghi.

Cô mở to đôi mắt, khẽ ngả người ra ghế sofa, lên tiếng tranh luận cùng Trình Hoài Cẩn vẫn đang đứng: "Nhưng nói chung là có khả năng xảy ra mà, đâu ai dám chắc liệu có gặp được Abdel hay Philippe của đời mình hay không."

“Cháu rất lạc quan.” Trình Hoài Cẩn nói.

“Là chú quá bi quan.”

Tô Chỉ ngẩng đầu nhìn anh, cô không khỏi nhớ lại thuở ban đầu khi mình tới đây, nhớ lại Trình Hoài Cẩn đã từng tàn nhẫn chọc thủng những nỗi niềm ảo tưởng của cô.

Thật vậy, vì lý do nào đó mà những gì anh nhìn nhận, đến cuối cùng đều được chứng minh là đúng đắn, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc, đối với mọi chuyện trên đời này, quan điểm của anh đều là chính xác.


Ví dụ như câu chuyện này, hay ví dụ như chuyện liệu trên thế giới này có còn một cặp "Philippe và Abdel" nào khác hay không.

“Cháu có thể giữ quan điểm của mình.” Trình Hoài Cẩn nhướng mày chẳng để tâm.

Anh không hề có ý định thuyết phục cô, cũng không muốn áp đặt quan điểm của mình lên người cô.

Trong lòng Tô Chỉ khấp khởi vui mừng, nhưng vẫn cứng miệng muốn giành thế “cửa trên”: “Rồi tôi sẽ gặp được thôi.”

Trình Hoài Cẩn liếc nhìn cô, trông có vẻ đã bị cô khơi gợi sự hứng thú. “Cháu là Abdel?”

“Sao phản ứng đầu tiên của chú lại là cho rằng tôi chính là Abdel có tiền án thế hả?” Tô Chỉ cau mày đáp trả.

“Bởi vì cháu có “tiền án”.” Trình Hoài Cẩn khoanh tay, hơi dựa vào tường nói.

“… Vậy chú chính là Philippe!”

“Tại sao?”

“Vì chú bị liệt nửa người.”

Trình Hoài Cẩn: “…”

“Nói linh tinh vớ vẩn thì tôi không tiếp chuyện nữa đâu." Trình Hoài Cẩn đưa ra lời cảnh cáo, đồng thời cũng đứng thẳng người dậy.

Tô Chỉ vội vàng đầu hàng: "Bởi vì chú lắm tiền."

Khóe miệng Trình Hoài Cẩn khẽ nhếch lên: “Nhưng tôi không cần ai cứu rỗi cả.” Nói xong anh xoay người đi ra ngoài. Tô Chỉ cũng đứng dậy đi ra ngoài cùng anh.

“Nhưng mà ở đâu mới có thể nhìn thấy vách đá như vậy nhỉ, để đứng trên vách đá vách đá treo leo ngắm nhìn mặt trời mọc ấy?” Cô hỏi.

“Muốn ngắm sao? Gần đây nhất là núi Nam Nham.”

“Nơi đó nghe có vẻ rất xa.”

“Mất khoảng ba tiếng lái xe.”

“Ồ.” Tô Chỉ đáp lại một câu, “Xa quá.”

Trình Hoài Cẩn liếc mắt nhìn cô một cái, song cũng không nói gì.

Hai người chậm rãi đi lên cầu thang, thấp thoáng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức mũi bốc ra từ trong phòng bếp. Nhà dì Lý nằm ở một thành phố ven biển phía nam, mấy hôm trước dì ấy về quê rồi đem lên đây rất nhiều đặc sản.

Lúc Tô Chỉ ngồi vào bàn ăn, cô thấy một bát nhỏ trái cây đã chế biến sẵn đặt trước mặt mình.

Có xoài có ổi, phía trên còn rắc cả một lớp bột xí muội.


Dì Lý vừa mang lên cho họ món cuối cùng là một bát canh cá, vừa nói: “Cô Tô, cô ăn thử đi xem có thích ăn kiểu trái cây như thế này không, ở chỗ chúng tôi rất hay ăn kiểu này, ngon lắm."

“Cháu thích lắm,” Khoé miệng Tô Chỉ nhếch lên đầy vui vẻ, “Cảm ơn dì lý.”

Nói rồi cô lấy dĩa xiên một miếng đưa lên miệng, miếng xoài mát lạnh vừa mềm vừa giòn quyện với vị chua chua ngọt ngọt của bột xí muội kích thích vị giác một cách mạnh mẽ khó cưỡng. Nuốt xuống một miếng, mọi hương vị hòa quyện trộn lẫn vào nhau, Tô Chỉ bị chua đến mức nhắm tịt cả mắt, sau đó lại nhanh chóng thích ứng trở lại.

Lúc cô mở mắt ra mới phát hiện trước mặt Trình Hoài Cẩn không hề có bát hoa quả dầm. “Chú không thích ăn cái này à?” Tô Chỉ hỏi.

“Hầu như không ăn.”

Tô Chỉ nhớ lại những món anh bình thường hay ăn, bấy giờ mới nhận ra khẩu vị của anh hình như rất thanh đạm. Đồ ăn dì Lý nấu cũng rất hiếm khi xuất hiện món nào nhiều dầu mỡ và ớt cay. Chẳng trách vừa rồi cũng chỉ có một bát hoa quả dầm đặt trước mặt cô.

“Được rồi.” Tô Chỉ mím môi, rồi lại vùi đầu ăn xoài dầm đặt trước mặt mình.

Trình Hoài Cẩn đưa tay rót cho mình một ly nước, khóe mắt liếc thấy cái mũi hơi nhăn lại cùng khóe miệng nhếch lên của cô.

Có thể yên tâm thưởng thức đồ ăn, cũng có nghĩa là cô cảm thấy mình đã đến một nơi an toàn.

Chẳng mấy chốc, một bát hoa quả dầm nhỏ đã bị cô diệt sạch. Tô Chỉ kéo dịch cái bát trống không sang bên cạnh, rồi lại bắt đầu lấn sân sang mấy món khác.

Tuy dì Lý nấu ăn không bỏ nhiều dầu mỡ và ớt cay, nhưng dì ấy lại rất biết cách làm bật lên hương vị vốn có của từng loại nguyên liệu. Chẳng mấy chốc, Tô Chỉ lại ăn thêm non nửa con chim bồ câu nướng.

Đang lúc lại nhấc đũa lên lần nữa, Tô Chỉ đột nhiên ngẩng đầu hỏi Trình Hoài Cẩn: “Có phải tôi ăn nhiều lắm không?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

Ngón giữa của Tô Chỉ vuốt nhẹ lên thân đũa một cái, hơi ấp úng nói: “Không có gì, chỉ là tự nhiên nghĩ tới vấn đề này thôi.”

“So với những người phụ nữ khác mà tôi đã từng gặp, thì đúng là vậy.” Trình Hoài Cẩn đáp lại.

Anh không hề nói mấy lời dối trá để an ủi Tô Chỉ, nhưng điều đó cũng khiến trong lòng Tô Chỉ có chút thất vọng.

Thế rồi Trình Hoài Cẩn lại nói tiếp: “Hầu hết phụ nữ tôi gặp đều ăn kiêng để giữ dáng, nhưng cháu còn nhỏ, ăn nhiều cũng không dễ tăng cân."

Niềm vui lập tức trào dâng trong lòng Tô Chỉ, cô mím môi cười: “Thế để tôi ăn thêm chút nữa.”

Nói rồi cô chuyển bát canh mà dì Lý đã múc cho cô để ra trước mặt.

Nâng lên nhấp hai ngụm, hương vị ngọt thanh nhuận giọng. Tô Chỉ nhìn mặt bàn chớp mắt vài cái, đột nhiên lại ngẩng lên nói với Trình Hoài Cẩn: “Chú không giống bác họ của tôi.”

“Không giống chỗ nào?” Trình Hoài Cẩn đặt đôi đũa xuống.

Tô Chỉ siết chiếc thìa trong tay, ánh mắt nhìn Trình Hoài Cẩn đầy vẻ phức tạp. Cô cảm giác như có thứ gì đó đang dần mất kiểm soát, cô trở nên muốn được dãi bày tâm sự cùng Trình Hoài Cẩn, muốn được kể hết mọi chuyện về mình cho anh nghe.


Bởi lẽ anh quả thực là đối tượng hoàn hảo nhất để cô bộc bạch lòng mình, anh luôn luôn nghiêm túc, trước nay chưa từng qua loa lấy lệ.

Nhưng suy nghĩ này cũng khiến Tô Chỉ cảm nhận được một mối nguy hiểm, sinh ra thói quen ỷ lại là một chuyện đáng sợ biết bao.

Tô Chỉ hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Một thoáng lắng đọng đầy trống rỗng.

Thế mà Trình Hoài Cẩn lại không lên tiếng thúc giục cô, anh chỉ yên lặng chờ đợi.

Thế rồi Tô Chỉ cất lời: “Bác họ cực kỳ ghét nhìn thấy tôi…” cô suy tư trong chốc lát, “…thưởng thức đồ ăn.”

“Giống như vừa rồi, nếu là bác họ nhìn thấy thì kiểu gì cũng sẽ nói tôi ăn lắm, bà ta không nuôi nổi tôi nữa rồi. Phút giây hạnh phúc nhất đối với tôi chính là ngày sinh nhật hàng năm của chị họ, khi ấy tôi sẽ có thể được nếm một mẩu bánh thừa vụn vặt.” Tô Chỉ đặt thìa xuống, khoanh hai tay đặt trên bàn ăn, “Chú có hiểu được không? Tức là rõ ràng tôi không ăn thủng nồi trôi rế nhà họ, nhưng nhìn thấy tôi ăn ngon miệng là họ sẽ thấy không vừa mắt, cho nên tôi buộc phải ăn uống dè dặt khép nép, buộc phải tỏ ra rụt rè thấp thỏm, có như vậy họ mới cảm thấy thoải mái, mới cảm thấy tôi đang ở đúng vị trí của mình.”

Trong lòng Tô Chỉ chất chứa nỗi oán hận đã đè nén bấy lâu, nhưng cô vẫn cẩn thận quan sát biểu cảm của Trình Hoài Cẩn. Bởi vì cô cũng biết rõ một điều, rằng có những người không hề thích lắng nghe cô oán thán.

Nhưng Trình Hoài Cẩn lại nghiêm túc đổ người về phía trước, hỏi han cô: “Cháu thường xuyên không được ăn no đủ sao?”

“Thế thì không.” Tô Chỉ đáp lại, “Hồi tiểu học người nhỏ con nên cũng chẳng ăn nhiều nhặn là bao, đến năm lớp chín lại bị gửi về đó, tôi trở nên oán hận ngút trời, tôi hận Tô Xương Minh nhưng lại mong ngóng ông ta tới cứu tôi, tôi hận bác họ của tôi nhưng lại không thể không khuất phục trước bà ta.”

“Vậy là tôi đã thay đổi trở nên lệch lạc, tôi cũng không biết nói như thế nào cả. Kiểu tôi sẽ cố ý chọc tức, cố ý không nghe lời bọn họ.”

“Điều này rất bình thường, cháu không cần phải cảm thấy mình đã trở nên lệch lạc.” Trình Hoài Cẩn cất giọng ôn hoà: “Cháu còn nhỏ tuổi, không biết xử lý chuyện này ra làm sao cũng là điều dễ hiểu.”

Tô Chỉ nhìn anh vẻ nghi hoặc, bấy lâu nay cô cũng giống như bao người lớn khác, cảm thấy hành vi khi đó của mình là vô cùng sai trái, là vong ân phụ nghĩa, là cực kỳ vặn vẹo.

Vậy mà ngày hôm nay Trình Hoài Cẩn lại nói với cô, điều này rất bình thường, không cần cảm thấy bản thân đã quá sai lệch.

“Tôi thực sự không làm sai sao?” Tô Chỉ khẽ rủ rỉ hỏi anh.

“Cháu còn nhớ tối hôm qua mình đã nói gì không?” Trình Hoài Cẩn nói: “Cháu nói đời người rất phức tạp. Cho nên đừng chỉ nhìn chăm chăm vào kết quả của một hành vi nào đó, nếu như nguyên nhân dẫn đến hành vi này đã sai lệch, vậy thì cháu cũng không nên phê phán kết quả của sự sai lệch này.”

Trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói của Trình Hoài Cẩn vẫn luôn êm dịu là thế.

Đã rất nhiều lần, Tô Chỉ đều cảm thấy anh là người đàn ông mạnh mẽ.

Từ trong lời anh nói, cũng từ trong suy nghĩ của anh. Và hơn hết, chính từ trong ánh mắt anh nhìn cô lúc này.

Từ đầu đến cuối anh không hề nói cô không hiểu chuyện, vì hành vi lệch lạc của cô, anh cũng tìm ra cái lý do lệch lạc không kém.

Chóp mũi Tô Chỉ hơi cay cay. Cô không khỏi nghĩ suy, tại sao anh lại tốt đến thế.

Tại sao anh lại có thể tốt đến như vậy.

Tô Chỉ cúi thấp đầu, cô không muốn để anh nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của mình. Nhưng rồi lại chợt nghe tiếng thấy Trình Hoài Cẩn hỏi: “Có còn ăn được nữa không?”

Tô Chỉ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh.

Trình Hoài Cẩn cứ thế đứng dậy, nói với cô: “Đi thôi, chúng ta đi ăn thêm thứ khác.”

Nói rồi anh đi về phía cửa phòng ăn, “Đi mặc quần áo vào, giờ đi luôn.”

Bây giờ đã là tám giờ tối, sắc trời đã tối hẳn. Dòng xe cộ trên đường qua lại không ngớt. Buổi tối của ngày nghỉ, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.


Trình Hoài Cẩn lái xe đưa cô đến tận cùng phía nam của Bắc Xuyên, trên đường thỉnh thoảng có tắc đường đôi chút, nhưng anh cũng vẫn rất nhẫn nại.

Vẫn là kênh radio nhạc ballad lần trước, Tô Chỉ cứ lắng nghe suốt cả quãng đường, thi thoảng cũng vu vơ ngâm nga theo đôi ba câu hát.

Trong lúc chờ đèn đỏ, cô hạ kính xe xuống, tíu tít chào hỏi chú chó Golden đang thở hề hề nằm bò lên cửa sổ xe bên cạnh. Trình Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn sang, ánh đèn neon hắt một lớp sáng mỏng manh lên gò má cô.

Cô không ngừng vẫy tay ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói không giấu được sự vui vẻ.

Nhưng Trình Hoài Cẩn khó có thể quên đi nỗi thấp thỏm lo âu được lột tả qua lời nói của cô, cũng khó có thể quên được bóng dáng cô quay người bỏ chạy khi lần đầu tiên nhìn thấy Giang Triết.

Nơi bãi đậu xe mờ tối, cùng với sự tuyệt vọng chất chứa trong ánh mắt khi cô ngẩng đầu lên.

Nhưng giờ phút này đây, khi nhìn về phía bóng lưng Tô Chỉ. Anh lại cảm nhận được một loại sức sống mãnh liệt.

Cô là kẻ nổi loạn trời sinh. Khi ấy anh nói không hề sai.

Cô thường hay mắc kẹt trong vũng bùn lầy, nhưng lại chưa bao giờ thực sự lún sâu trong đó.

Khi đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Trình Hoài Cẩn thu lại ánh mắt, lái xe đi tiếp.

Chiếc xe chạy thẳng về hướng nam, khi hai người xuống xe, Tô Chỉ mới biết anh đã đưa mình đến chỗ nào.

Một tiệm đồ ngọt được trang trí vô cùng đẹp đẽ, từ ngoài nhìn vào, vô số bóng đèn chấm bi nhiều màu sắc tỏa sáng bên trong khung cửa kính lớn. Một vẻ đẹp tinh xảo và xa xỉ không gì che lấp, Tô Chỉ giẫm lên tấm thảm lông mềm mại trong quán, đưa mắt quan sát xác nhận lại điều này một lần nữa.

Nhân viên trong tiệm dẫn hai người đến phòng riêng, đưa cho họ hai tờ menu.

Tô Chỉ ngồi vào bàn, cô kinh ngạc nhìn những món đồ ngọt giá cả đắt đỏ trong menu, sau đó vẫn không dám tin mà hỏi lại: “Chú lái xe suốt một tiếng đồng hồ, chỉ là để đưa tôi đến tiệm đồ ngọt này thôi sao?”

Trình Hoài Cẩn khẽ xắn tay áo lên: “Phải.”

Tô Chỉ vẫn nhìn anh mãi một lúc mới miễn cưỡng tiếp nhận được sự thật này, cô rũ mắt nhìn những món đồ ngọt được tạo hình tinh xảo đẹp mắt trong menu, cuối cùng vẫn không nhịn được cảm thán với Trình Hoài Cẩn: “Cứ như đang nằm mơ ấy.”

“Thế ư?” Trình Hoài Cẩn giơ tay nhấp một ngụm trà, thoải mái dựa người lên ghế sofa, “Hôm nay có thể nằm mơ.”

Dưới ánh đèn ấm áp, ánh mắt anh sao mà dịu dàng, sao mà trong vắt đến thế.

Trái tim Tô Chỉ khẽ run rẩy, cô cảm nhận được một vết dấu tích rằng mình được nuông chiều, nhưng cũng lại sợ hãi muốn đưa tay cự tuyệt nó.

“Trong mơ thì đều là giả mà thôi.” Cô đáp.

Trình Hoài Cẩn hạ mắt lặng lẽ nhìn cô, phút chốc, anh khẽ nói: “Nhưng hôm nay có thể thành sự thật.”

- ---------------------------------------------------------

(1) Đây là một câu chuyện có thật giữa chàng trai hư hỏng Abdel Sellou và Philippe Pozzo di Borgo, một nhà quý tộc bị liệt tứ chi.

Ở tuổi 23, chàng trai trẻ Abdel đã có một lý lịch khá u ám: đi tù 18 tháng vì tội ăn cắp và đánh người, không chịu làm việc, nhận tiền trợ cấp xã hội để sống qua ngày. Từ nhỏ, Abdel đã không có được sự dạy dỗ đàng hoàng khi nương tựa ở nhà người chú và người dì. Cuộc sống tự do không ai kiểm soát đã đẩy Abdel mắc từ sai phạm này đến sai phạm khác: ăn hiếp bạn cùng lớp, ăn trộm thức ăn và đồ vật tại các siêu thị, giật đồ khách du lịch, và rồi đi tù...

Philippe là nạn nhân của trò chơi dù lượn và hậu quả để lại là tứ chi của ông bị liệt sau tai nạn nghiệt ngã ấy năm 1993, vợ của ông cũng mất vào ba năm sau đó, buộc ông phải tìm một phụ tá để giúp đỡ trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Cuộc gặp gỡ chàng thanh niên ngoại ô Abdel Sellou đã trở thành bước ngoặt trong cuộc đời ông.

Abdel là người khó chịu, kiêu căng, tàn nhẫn, thiếu ý thức nhưng giàu lòng nhân ái. Anh luôn chi li từng tí một, luôn có mặt mỗi khi ông cần, luôn bảo vệ ông khi ông yếu đuối, luôn khiến ông cười mỗi khi lên cơn run rẩy. Còn Philippe là một người đam mê nghệ thuật, sách vở, ông không chịu đầu hàng số phận mà luôn tự tìm niềm vui cho bản thân. Chính Philippe đã “truyền lửa” cho Abdel, giúp anh làm quen với thế giới kiến thức đầy phong phú. Abdel bị lôi cuốn vào thế giới mà Philippe tạo ra cho anh với biết bao điều hay mà trước đó anh chưa có cơ hội để nhận ra.

Hai người đàn ông khác nhau về mọi thứ từ địa vị, học thức, tính cách, cảm xúc, tầm nhìn... nhưng lại có thể học cách sống từ nhau, nương tựa lẫn nhau và khiến cuộc sống của đôi bên trở nên có ý nghĩa hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận