Có lẽ, Trình Hoài Cẩn chưa bao giờ thực sự cho rằng cô có thể đứng dậy.
Dù cho anh cứ hết lần này, đến lần khác, rồi lại lần khác nữa giang rộng cánh tay giúp đỡ cô.
Anh vừa dứt lời, Tô Chỉ không thể không buộc mình phải chấp nhận sự thật này.
Thật ra, anh chưa từng tin tưởng cô.
Trong mắt anh, cô chính là một Tô Chỉ sẵn sàng đàn đúm trong quán bar, yêu đương sớm, gai góc và sa đọa.
Dẫu cho cô đã cho rằng, những chuyện mình làm đã thay đổi được cách nghĩ của anh.
Tô Chỉ ngồi trên ghế mà toàn thân lạnh buốt.
Ngón tay đang ấn trên vali hành lý cũng vì quá dùng sức mà dần trở nên trắng nhợt.
Một cơn rét lạnh thấu xương dội từ trên đỉnh đầu xuống, từng khớp xương đều đang run rẩy cầm cập, kêu gào đầy giận dữ.
“Chú cảm thấy tôi chính là người như vậy, có đúng không?” Từng câu từng chữ, cô thốt ra đầy khó khăn nhưng cũng rất rõ ràng.
“Chuyện tôi cảm thấy cháu là người như thế nào quan trọng sao?” Giọng nói của anh trầm thấp mà rét lạnh, cảm giác xa cách trong lời nói cũng ngày càng mãnh liệt hơn.
Một tiếng tan vỡ nhỏ bé vang lên bên tai cô. Viền mắt Tô Chỉ sưng mọng, cô không nhịn được cười nhạt một tiếng.
Sau đó lạnh giọng nói: “Không quan trọng, chú coi tôi là loại người gì không hề quan trọng.”
Dứt lời cô liền quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt mở to, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Mọi thứ bên ngoài cửa sổ, cô đều nhìn thấy rõ nét, từng lời của Trình Hoài Cẩn, cô cũng đều nghe thấy rõ ràng.
Anh không quan tâm cô rốt cuộc là người như thế nào, bởi vì đối với anh mà nói, điều đó không quan trọng.
Lần này Tô Chỉ nghe thấy rất rõ ràng.
Cả quãng đường không ai nói với ai lời nào.
Sau khi tài xế đậu xe vào trong gara, Tô Chỉ xuống xe cùng Trình Hoài Cẩn.
Dì Lý đi tới mở cửa, gương mặt tươi tỉnh cũng biến mất tăm sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của cả hai người. Chỉ im bặt nhận lấy vali của Trình Hoài Cẩn, nói là bữa tối đã chuẩn bị xong.
Một bàn thức ăn thịnh soạn, cuối cùng còn có cả một đĩa bánh kem dâu tây nhỏ xinh.
Sắc đỏ tươi tắn điểm xuyết trên đó cũng giống như một vết sẹo đang rỉ máu.
Hai người không ai chuyện trò với ai nữa.
Tựa như trên miền cao nguyên không khí loãng toẹt, chỉ hít thở thôi cũng đã cạn kiệt mọi sức lực để sinh tồn.
Tô Chỉ lẳng lặng ăn cơm canh bày trước mặt mình.
Sống lưng cô dựng thẳng tắp, nước mắt cũng quyết không rơi nữa.
Nó khiến cô nhớ lại buổi chiều khi cơn sốt cao vừa hạ, khi ấy Trình Hoài Cẩn đã nói với cô: “Cháu nên chăm sóc tốt cho bản thân.”
Tô Chỉ nhớ lại nỗi nhạy cảm và sự gai góc của bản thân, cũng nhớ tới cái cách cô tự hạ thấp chính mình đầy yếu đuối và điên cuồng đó.
Chỉ là vì những lời nói lập lờ như muốn vạch rõ ranh giới đó của anh.
Cô cảm thấy bản thân thật hèn nhát, thề rằng sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.
Chưa bao giờ cô cảm thấy chỉ một bữa cơm thôi mà lại có thể lâu đến vậy, mỗi một lần nhai thức ăn đều giống như hình phạt lăng trì từ từ dày xéo.
Đồ ăn mất đi mùi vị, trở thành vòng lặp nhai nuốt một cách máy móc.
Đến miếng bánh ngọt cuối cùng, cô cũng vô cảm nuốt xuống.
Sau đó lẳng lặng rời khỏi phòng ăn.
Một tiếng rất khẽ, cánh cửa lùa bị cô khép lại.
Trong phòng ăn, ngay cả thứ âm thanh nhỏ nhất cũng đã biến mất hoàn toàn.
Mọi thứ như thể bị đóng băng.
Một khoảng lặng thật dài, Trình Hoài Cẩn đặt đũa sang một bên.
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn về phía Tô Chỉ rời đi, qua cánh cửa lùa trong suốt, cô mặc chiếc váy đen đó ngồi xuống cạnh vali hành lý của anh.
Lát sau, cô đứng dậy vứt thứ gì đó vào thùng rác trong phòng khách.
Sau đó xoay người quay về phòng ngủ của mình.
Phòng khách ở nơi đó lại vắng tanh.
Trình Hoài Cẩn vẫn không động đậy,
Trong phòng ăn mát lạnh hơi điều hoà, anh không khỏi cảm thấy buồn bực cùng bồn chồn không yên.
Rõ ràng đã chẳng có ai tới làm phiền nữa, rõ ràng cô đã thể hiện “đúng mực” đến nhường ấy rồi.
Không hề cãi cọ, cũng chẳng hề tranh luận với anh.
Cô cư xử bình tĩnh là thế.
Vậy rốt cuộc anh đang buồn bực vì điều gì đây.
Trình Hoài Cẩn mím môi, chợt nghe thấy âm báo tin nhắn trong điện thoại.
Cúi đầu nhìn, là tin nhắn tài xế gửi đến:
“Ngài Trình, vừa nãy ở trên đường cao tốc sân bay không cẩn thận đi quá tốc độ rồi, đây là giấy phạt, mời ngài xem.”
Trình Hoài Cẩn trả lời “tôi biết rồi”, sau đó tắt màn hình.
Một khoảng lặng ngắn ngủi.
Anh đứng dậy, ánh mắt vô tình liếc qua.
Nhìn thấy miếng bánh kem dâu tây Tô Chỉ ăn cuối cùng, một trái dâu tây đỏ tươi nát bấy như bị mổ xẻ.
Trình Hoài Cẩn im lặng hai giây, rồi xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng khách yên tĩnh, cô đã không còn ở đó nữa.
Ánh đèn đường lờ mờ hắt vào từ khung cửa sổ sát đất to lớn, anh giống như đang đứng nơi giáp ranh với làn sương mù dày đặc, cứ thế nhìn về phía chiếc vali ấy từ xa.
Cái vali đó vẫn là cái vali màu đen của anh.
Nhưng nó cũng không còn là cái vali màu đen đó của anh nữa rồi.
Trình Hoài Cẩn lặng lẽ thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi lên lầu.
-
Đùng đùng gió giục mây vần, cuối cùng sau khi tia chớp loé lên, mãi mà vẫn chẳng có hồi kết. (*)
(*) Ý nói mãi vẫn chưa đổ mưa.
Tiếng sấm trầm thấp liên miên không ngớt đã đẩy đêm mùa hạ này đến ngày diệt vong cuối cùng.
Ngột ngạt, ẩm ướt.
Vạn vật bị ném vào trong nước đầy thô bạo, rồi sau đó lại bị lôi ra ướt sũng.
Cánh tay Tô Chỉ lạnh buốt, tất cả là nhờ ơn cái điều hoà mở liên tục không bao giờ tắt này.
Cô đứng phắt dậy, đi ra phía ban công ngoài phòng ngủ.
Đưa tay đẩy cửa sổ ra, luồng khí ẩm ướt ngột ngạt cũng đó theo đó mà ùa vào.
Đám mây đen dày đặc bị nén xuống từng tầng từng lớp, nếu nhiều thêm chút nữa, liệu có phải đến cả mặt đất cũng bị nhấn chìm theo luôn chăng?
Sau bữa tối, cô cứ mãi ngồi trước cái bàn đó.
Mở sách bài tập toán ra, cô như một kẻ điên, có đề bài làm sai nào mà chưa được ghi chép lại là cô cứ chép hết từng đề một.
Nhưng cô chỉ có thể chép lại đề bài mà thôi.
Bây giờ đến cả suy nghĩ thôi mà cô cũng không thể nghĩ được nữa rồi.
Khung cửa kính rộng mở lúc này vọng tới tiếng gió rít gào.
Đã “ủ men” như thế này được hơn hai tiếng rồi.
Tô Chỉ nhìn sắc trời, muốn biết bây giờ đang là mấy giờ.
Cô chậm rãi bước đến bên bàn học của mình, thế rồi bất chợt dừng lại.
Suốt cả buổi tối như bị cơn giông bão quét qua.
Bấy giờ Tô Chỉ mới phát hiện ra, lúc rời khỏi quán bar, vì quá rối bời không biết phải làm sao nên cô đã không cầm điện thoại theo.
Điện thoại của cô bị vứt lại ở quán bar rồi.
Tô Chỉ nhìn phía ngoài cửa sổ mà tâm trí trôi dạt nơi đâu, thật ra cô không hề có chuyện gì gấp cả.
Thật ra, cô cũng không nhất định phải lấy điện thoại về ngay bây giờ.
Cô chỉ đứng đó, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ bóng cây rậm rạp.
Đột nhiên, một tiếng sấm nổ rền vang.
Bầu trời lóe sáng như ban ngày. Hơi ẩm ướt dày đặc ùa vào từ khung cửa sổ tựa như hơi nước bốc lên từ mái tóc rối bời.
Thoáng chốc, ngoài cửa sổ đổ mưa như trút nước.
Ủ men đã đủ lâu, hạt mưa tựa thanh kiếm sắc bén đâm xiên xuống mặt đất.
Tô Chỉ đột nhiên đi về phía ngăn kéo bàn học, lấy ra vài tờ tiền mặt để dành rồi cầm trong tay. Cửa phòng mở ra, cô xỏ giày của mình vào, cầm ô bước ra khỏi cửa nhà.
Tiếng đóng cửa “rầm” một phát lại trùng với tiếng sét giáng xuống từ trên trời.
Thân ô bị cơn mưa tầm tã đánh bật, vô số giọt nước đập vào bắp chân Tô Chỉ. Đầu tóc bị thổi tán loạn, Tô Chỉ mím môi, một mình đi ra ngoài cổng tiểu khu.
Sắc trời đã tối hẳn.
Ánh đèn ven đường bị trận mưa tầm tã này làm lu mờ, mọi thứ như sắp đổ rạp xuống trong ngày tận thế.
Tô Chỉ cố dùng sức giữ chặt cán ô, tiến thẳng về phía trước.
Chưa từng cảm thấy hoá ra tiểu khu này lại lớn đến vậy, nhất là trong giây phút này, khi mà cô không thể nhìn rõ con đường phía trước, thậm chí đến cả bước đi thôi mà cũng vô cùng khó khăn.
Từ bắp chân đổ xuống, mà nói đúng hơn là từ eo đổ xuống gần như đã ướt sũng, mái tóc cũng bị phủ lên một tầng sương tung bay. Đôi giày da xỏ đại vào lúc ra khỏi nhà giờ đã bị ngấm nước, mỗi bước đi đều trở nên ngày càng nặng trĩu.
Nhưng tất cả đã chẳng thể quay đầu được nữa rồi.
Giờ phút này Tô Chỉ sẽ không quay đầu lại, bây giờ cô phải tới quán bar, cô phải lấy điện thoại của mình về.
Một màn sương mù dày đặc tối đen như mực, cô cứ ra sức tiến về phía trước.
Đột nhiên, một ánh đèn chói mắt chiếu tới từ phía sau người cô. Tô Chỉ nheo mắt nhìn lại phía sau, nhanh chóng nép vào lề đường.
Ai ngờ chiếc xe đó không hề đi lướt qua, mà chầm chậm đi theo phía sau cô.
Tô Chỉ dừng bước.
Thân xe đen bóng, cần gạt nước mưa gạt trái gạt phải với tốc độ cao nhất, hai chùm sáng chiếu ra từ đầu xe bị màn mưa dày đặc này che lấp.
Cửa sổ xe ở bên gần cô hạ xuống. “Lên xe.”
Tô Chỉ cầm ô đứng cạnh xe, yên lặng nhìn Trình Hoài Cẩn ở trong đó.
Qua màn mưa dày đặc, gương mặt người đàn ông cũng dường như trở nên ẩm ướt, mịt mờ.
Anh cứ thể lẳng lặng nhìn cô, cũng giống như cô lúc này.
“Người tôi ướt hết rồi, không tiện.” Tô Chỉ bình tĩnh mở miệng nói ra sự thật, “Chú đóng cửa lại đi, đừng để xe của chú bị hắt ướt.”
“Lên xe.” Anh lặp lại.
“Không cần phiền đến chú, Trình Hoài Cẩn.” Hai tay Tô Chỉ dùng sức nắm chặt cán ô gần như sắp bị cuốn bay, “Tôi không phải đang giận dỗi gì với chú cả, chú đi về đi.”
Giọng điệu của cô bình tĩnh đến lạ thường.
Nói xong, Tô Chỉ lại xoay người đi về phía trước.
Chiếc xe đó không đi theo nữa, mỗi một bước chân cô đều không biết rốt cuộc mình đang đi về nơi đâu.
Rồi sau đó, một tiếng “rầm” vang lên.
Cô nghe thấy tiếng Trình Hoài Cẩn rảo bước đi tới.
“Lên xe.” Dưới màn mưa, anh thậm chí còn không che ô.
Chỉ đưa tay nắm lấy bờ vai Tô Chỉ, gần như là ôm hờ muốn cô lên xe.
Tô Chỉ không nói một lời, cứ bướng bỉnh đứng im tại chỗ.
Ngón tay Trình Hoài Cẩn giữ chặt vai cô, không buông ra dù chỉ một giây.
Áo sơ mi của anh đã ướt đẫm. Chỉ chưa tới vài giây.
Nước mưa cũng xuôi theo cánh tay anh, chảy xuống từ đầu vai Tô Chỉ.
Gần như là giọng điệu đầy bất lực.
Trình Hoài Cẩn nói: “Lên xe trước đã.”
…
Tô Chỉ không ngang bướng với anh nữa.
Cửa xe đã đóng chặt lại, Trình Hoài Cẩn bật máy sưởi lên.
Chiếc xe đậu bên đường trong tiểu khu, anh tắt cần gạt nước đi, cửa xe hoàn toàn biến thành những vệt nước chảy mơ hồ.
Dường như họ lại quay về nơi góc phố chỉ có hai người hay biết.
Cơn mưa xối xả như trút nước ngoài cửa sổ ngăn cách họ trong thế giới chỉ có hai người.
Lúc này chiếc váy ướt sũng lạnh lẽo dán chặt lên đùi Tô Chỉ, còn có cả một ít nước mưa rỏ xuống từ ngón tay cô.
Trình Hoài Cẩn lấy một hộp khăn giấy mới bóc đặt trước mặt cô. Tay áo của anh cũng đã ướt sũng, lúc này đang dán chặt trên cánh tay anh.
Tô Chỉ nhận lấy khăn giấy, thấy ánh mắt anh đã quay lại nhìn về phía trước.
Cô lau qua loa nước mưa đọng trên mặt và cánh tay một chút, chợt nghe thấy tiếng anh bật cần gạt nước trở lại.
“Cứ nhất quyết phải ra ngoài trong lúc mưa lớn như thế này à?” Trình Hoài Cẩn xoay mặt nhìn cô.
Tô Chỉ nắm chặt khăn giấy trong tay, quay qua nhìn lại Trình Hoài Cẩn, mái tóc của anh hơi dán vào phần trán vì bị dính nước mưa, trong khoang xe ấm áp cũng xoá nhoà đi vẻ lạnh giá trong ánh mắt anh.
“Trình Hoài Cẩn, lẽ ra tôi nên nghe lời chú ngay từ đầu.”
Không đầu không đuôi, Tô Chỉ bất chợt lên tiếng.
Biểu cảm bình tĩnh đến vậy, lời nói khó nắm bắt là thế.
Đầu mày Trình Hoài Cẩn nhíu lại không dễ nhận ra, anh có cảm giác sự buồn bực cùng bồn chồn không yên trước đó lại quay trở lại rồi.
Bởi vì cô quá mức bình tĩnh, mà thật ra cũng giống như đang dần xa cách.
“Lời nào?” Trình Hoài Cẩn trầm giọng hỏi.
“Chú nói, tôi sống ở đây chỉ là sự báo đáp của ba chú đối với Tô Xương Minh. Cho nên chú không cần lời cảm ơn của tôi.”
Cô bắt đầu nhắc lại mối quan hệ thuở ban đầu giữa họ.
Mối quan hệ như thế nào ư.
Là mối quan hệ mà Trình Hoài Cẩn không chút đếm xỉa đến cô.
Anh mài sắc con dao cùn đó, để rồi đến cuối cùng, cũng là do cô từ từ đâm ngược lại vào trái tim mình.
Ngón tay nắm vô lăng từ từ siết chặt, Trình Hoài Cẩn chậm rãi nói: “Có rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi.”
Tô Chỉ đưa tay khẽ mân mê cửa thoát khí, tựa như đã không còn để tâm lời anh nói nữa.
“Vậy ư?”
Cô quay đầu nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, dần dà, mưa đã nhỏ đi nhiều.
Tô Chỉ hít sâu một hơi, cầm ô lên. “Mưa ngớt rồi, chú về đi.”
Nói rồi cô định mở cửa xe phía mình.
Nhưng một tiếng khoá cửa xe dứt khoát đã chặn đứng hoàn toàn lối ra của cô.
Tô Chỉ quay lại nhìn Trình Hoài Cẩn.
Trong khoang xe mờ tối, ánh mắt anh cũng trở nên mờ mịt không thể nhìn thấu.
Đây cũng là lần đầu tiên của cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy một Trình Hoài Cẩn như vậy.
Dù là khi chia tay không mấy vui vẻ với Trình Hoài Lĩnh, hay với Giang Nghiên Nguyệt, anh đều chẳng có bất cứ sự thoả hiệp hay níu kéo nào.
Vậy mà giờ đây, Trình Hoài Cẩn lại nghiêng người về phía ghế sau lấy áo khoác của mình, giơ tay khoác nó lên người Tô Chỉ.
Giọng nói của anh hoà lẫn cùng màn mưa mau. Cứ thế ngấm vào trái tim cô không sao chối từ.
“Khoác áo vào.”
“Muốn đi đâu tôi đưa cháu đi.”
Sau đó, anh khởi động xe lao thẳng vào trong màn mưa đêm.