Nửa đêm sau cơn mưa gió bão bùng, mọi ánh đèn đều nhoè đi trên mặt đất ẩm ướt.
Bóng phản chiếu vụn vặt của những tòa nhà cao tầng vụt qua, tựa như trong cõi mộng về một thế giới đảo điên.
Trên đường phố vẫn còn lác đác vài chiếc xe lao vụt qua. Tô Chỉ tựa đầu bên cửa sổ, nhìn Trình Hoài Cẩn lái xe về phía quán bar.
Đệm sưởi và hệ thống sưởi ấm trong xe đã hong khô chiếc váy mỏng manh trên người, ngoại trừ vài vệt nước vẫn còn đọng trong giày ra, thậm chí cô còn ngỡ như trận mưa xối xả vừa rồi có lẽ chưa từng tồn tại.
Cô đang trên đường tới tiệm đồ ngọt lần đó, là cái đêm anh nói “Hôm nay có thể trở thành sự thật”.
Chứ không phải là giây phút này, nhìn bóng dáng in trên cửa sổ của Trình Hoài Cẩn, cô chỉ có thể nhớ được lời nói ấy của anh:
“Nếu như đây chính là cuộc đời mà cháu mong đợi, đàn đúm trong quán bar, yêu đương sớm. Vậy thì cháu nên nói sớm với tôi một chút, khỏi phải để tôi lãng phí công sức.”
Phải rồi, đây chính là Trình Hoài Cẩn.
Dẫu cho cô cứ ngỡ như giữa họ sớm đã khác thuở ban đầu rồi, thế nhưng anh vẫn có thể dễ dàng nói ra những lời cay đắng tổn thương lòng người đó.
Thậm chí so với trước kia còn quá đáng hơn.
Quá đáng hơn cả những lời phá nát nỗi niềm ảo tưởng, buộc cô phải đối mặt với sự thật kia.
Thậm chí anh còn chẳng mở miệng hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ thế trực tiếp kết tội cô.
Tô Chỉ không hiểu nổi, rõ ràng khi bị Ngô Thụ Sơn gọi đến trường lần đó, anh đã bình tĩnh hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì trước cơ mà.
Vậy mà hôm nay lại không phân biệt phải trái đúng sai gì đã định tội chết cho cô.
Thậm chí còn không cho cô cơ hội giải thích.
Tô Chỉ ngồi thẳng dậy, ánh mắt lặng lẽ nhìn góc nghiêng của Trình Hoài Cẩn.
Mái tóc và áo sơ mi của anh cũng đã khô, mu bàn tay cầm vô lăng nổi lên những đường gân guốc rõ ràng.
Cô không nhịn được nhớ lại khoảnh khắc anh xuống xe kéo cô lại, cơn mưa tầm tã là thế, vậy mà anh lại chẳng che ô.
Nhưng cũng không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng. Cô cảm thấy giữa họ đã không thể hoà hợp được nữa rồi.
Suốt dọc đường Trình Hoài Cẩn đều im lặng, cứ thế lái xe đến bãi đậu xe cạnh quán bar. Xe vừa dừng lại, Tô Chỉ đã tháo dây an toàn ra.
“Tôi tự đi được rồi.” Cô xuống xe đóng cửa lại, nhưng rồi lại nhìn thấy Trình Hoài Cẩn vẫn đi theo.
Tô Chỉ mặc kệ anh, một mình đi vào trong quán bar.
Lúc này đã gần mười hai giờ, đang là thời điểm đông vui nhất trong quán bar.
Tô Chỉ vừa mở cửa đã suýt đụng phải một nhóm nam nữ uống quá chén. Cô nghiêng người nhường đường, nhìn thấy Trình Hoài Cẩn đi tới bên cạnh mình.
Anh đi trước Tô Chỉ một chút, dẫn cô tới phía quầy lễ tân.
“Tôi phải đi xem chỗ tôi vừa ngồi trước đã.” Tô Chỉ nói rồi định tự đi kiểm tra gian ghế bọn họ đã ngồi trước đó.
Nhưng Trình Hoài Cẩn không cho cô tự đi một mình qua đó, “Đến quầy lễ tân hỏi xem có ai nhặt được điện thoại không đã.”
Anh kéo nhẹ cổ tay Tô Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, rồi lại buông ra. Để chắc chắn rằng cô sẽ không rời đi một mình.
Tô Chỉ thu cánh tay ra sau người, động tác có vài phần cố ý.
Chính bản thân cô cũng không nói rõ được rốt cuộc mình đang làm cái gì, giống như một mảnh vải bị kéo căng đến mức sắp rách tan, mà cô thì vẫn không nhịn được cứ nhất quyết phải cắm thêm một nhát dao vào đó.
Tội gì phải khổ sở như vậy chứ. Cứ dứt khoát nhấc tay hạ nhát dao xuống là xong.
Trong quán bar nhạc nhẽo xập xình vang trời, Trình Hoài Cẩn không nói lời nào. Bàn tay vừa buông ra của anh khẽ nắm chặt, rồi lại buông ra.
Hai người đi tới quầy lễ tân trong quán bar, Trình Hoài Cẩn nói chẳng sai, bọn họ đúng là nên tới hỏi lễ tân trước.
Sau khi nghe mục đích tới đây của hai người, nhân viên phục vụ nhanh chóng xác nhận đúng là có một cái điện thoại được người ta nhặt được.
Anh và Tô Chỉ xác nhận kiểu điện thoại và một vết xước ở mặt lưng. Sau đó để Tô Chỉ dùng dấu vân tay của mình mở khoá điện thoại.
Chẳng đến vài phút, Tô Chỉ đã lấy lại được điện thoại của mình. Khi bước ra khỏi quán bar một lần nữa, cơn mưa đã tạnh hẳn.
Nước mưa gột rửa cả bầu trời, sáng trong đến độ thậm chí trông chẳng hề giống ban đêm. Trình Hoài Cẩn đứng phía sau cô, Tô Chỉ dừng lại giây lát rồi quay trở lại xe.
Hệ thống sưởi lại bật lên. Tiếng động trầm thấp mà lại đều đặn từ từ di chuyển khắp khoang xe.
Tô Chỉ xoay người hướng ra phía cửa xe, cô nắm điện thoại trong tay, hai mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cơn mưa tầm tã vừa dứt, những hạt mưa đọng trên cửa kính vẫn chưa tan biến hẳn.
Từng giọt từng giọt, cứ thế men theo ô cửa sổ trượt xuống hoà chung với những giọt mưa khác.
Cô cứ hết lần này đến lần khác ngắm nhìn từng giọt mưa trượt xuống, ngắm nhìn ô cửa sổ dần dần chuyển từ mờ ảo sang rõ nét.
Hạt mưa cuối cùng đã trượt xuống.
Phía ngoài cửa sổ, những chiếc xe thi thoảng vụt qua vụt lại cũng trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Tô Chỉ không kìm được xoay đầu nhìn qua. Trong xe không mở đèn, thật ra mọi thứ đều chẳng nhìn được rõ ràng là bao.
Thế nhưng, ánh mắt lặng lẽ không một tiếng động đó của Trình Hoài Cẩn lại giống như một tia sáng chiếu ra từ màn sương mù dày đặc.
Thẳng thắn mà lại rõ ràng.
Anh ở đó nhìn cô bao lâu rồi.
Tại sao anh không lái xe.
Tô Chỉ lẳng lặng nhìn anh, cô thấy Trình Hoài Cẩn khẽ mím môi, mở miệng nói:
“Hôm nay cháu và Ngôn Hy đến quán bar gặp gỡ bạn bè sao?”
Giọng nói của anh chậm rãi mà ôn hoà, như thể anh thật sự quan tâm đến cô.
Tô Chỉ không nhịn được muốn bật cười, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận được rằng cô cũng thực sự muốn khóc.
Lời hỏi han đến quá muộn màng.
Trình Hoài Cẩn, quá muộn rồi.
“Điều đó quan trọng ư? Chẳng phải chú đã phán cho tôi cái tội đàn đúm trong quán bar rồi thì yêu đương sớm đấy sao? Tại sao bây giờ lại hỏi han xem rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nên hỏi trước mới phải,” Ánh mắt Trình Hoài Cẩn khẽ động, anh dừng lại một chút rồi nói: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ hỏi cháu trước.”
Giọng nói của anh nghiêm túc đến thế, ánh mắt nhìn qua đây cũng chưa hề rời đi lấy một chút.
Hoàn toàn không phải lời xin lỗi lấp liếm che đậy, mà là một lời xin lỗi rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ, một lời xin lỗi muốn khiến cho cô hiểu rõ.
Tô Chỉ cảm thấy mình sắp ngạt thở.
Tựa như vẫy vùng liều mạng mãi mới có thể thoát khỏi đáy biển sâu tăm tối đó, nhưng bây giờ lại bị cơn sóng bất ngờ ập tới, lẳng lặng không nói một lời cứ thế kéo cô trở lại.
Anh dựa vào cái gì mà bây giờ nói xin lỗi cô. Cô thà rằng anh chẳng nói gì còn hơn.
Viền mắt Tô Chỉ nóng đến bỏng rát, ngôn từ cũng đột nhiên trở nên sắc bén: “Trình Hoài Cẩn, chú không cần phải nói xin lỗi với tôi. Bởi vì chú chẳng có lỗi lầm gì với tôi cả. Tôi ăn đồ của chú, ở nhà của chú, cái gì cũng là của chú hết. Nói thật, đáng ra tôi nên đội ơn đội đức, chuyện gì cũng nghe lời chú răm rắp mới phải.”
“Những lời trách mắng của chú, tôi cũng nên tiếp thu cho bằng hết, dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa là tôi sẽ rời đi rồi. Về phần tôi đến quán bar làm gì, gặp ai, thực ra đối với chú cũng chẳng hề quan trọng. Là tự tôi nghĩ nhiều quá rồi mà thôi.”
“Dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa là tôi sẽ rời khỏi đây thôi, đằng nào tôi cũng sắp rời khỏi đây rồi.”
Cô cứ nói mãi nói mãi, thế rồi một giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên go má.
Tô Chỉ gạt phăng giọt nước mắt, vươn tay định mở cửa xe.
Nhưng, một tiếng khoá cửa vang lên. Trình Hoài Cẩn trực tiếp khởi động xe.
Cô chưa từng nhìn thấy anh lái xe như vậy bao giờ. Sau khi lẳng lặng lái xe ra khỏi bãi đậu xe chật kín, cứ thế lao đi như bay trên đường phố giữa đêm.
Tô Chỉ nhìn Trình Hoài Cẩn với vẻ khó tin, trong một khoảnh khắc hoang đường nào đó, cô có cảm giác như anh đang muốn cùng cô lao xuống vách núi.
Nhưng đây là Trình Hoài Cẩn, hoàn toàn không phải cậu thiếu niên bồng bột dễ bị kích động cảm xúc nào cả.
Chiếc xe rất nhanh đã lái vào một con đường cao tốc mà Tô Chỉ không hề quen thuộc, nhưng thấy vẻ mặt u ám của Trình Hoài Cẩn, cuối cùng cô vẫn lựa chọn xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Cô không muốn nói chuyện với Trình Hoài Cẩn nữa. Lời cô nói đã đủ gay gắt lắm rồi.
Dường như đến tận lúc này, viền mắt vừa bị cô dùng lức lau mạnh mới muộn màng dâng lên cảm giác khô khốc chua xót, sự ẩm ướt rơm rớm từ từ lan ra. Cô nhìn thấy một cánh đồng chỉ toàn màu đen bên đường cao tốc, trải dài không biết đến tận nơi nao.
Dường như cô cũng đã hoá thân thành một cái bóng đen mỏng manh, cứ thế đi về nơi sâu thẳm của cánh đồng kia. Vừa bước đi, vừa bị nuốt chửng, vừa cất bước,vừa bị héo úa tàn phai.
Trình Hoài Cẩn lái thẳng từ đường cao tốc hướng về phía nam, thật lâu sau cũng không dừng lại.
Màn đêm triền miên không ngừng lướt qua ô cửa sổ.
Chẳng qua bao lâu, Tô Chỉ đã nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu. Mệt mỏi cùng buồn bã đan xen quấn bện, cô sớm đã không còn sức lực chống đỡ nữa.
Một giấc mơ hỗn loạn không sao chịu nổi, như thể mọi dây thần kinh đều đang kịch liệt tìm cách phát ra âm thanh của chính nó. Nhưng cô lại chẳng nhớ được gì.
Khi cô chầm chậm mở mắt ra, sắc trời cũng không khác lúc trước đó là bao. Thậm chí cô còn không biết rốt cuộc mình đã ngủ thiếp đi bao lâu.
Cô khẽ cử động ngón tay, các xúc giác của cơ thể dần quay trở lại.
Tô Chỉ ngồi thẳng người dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình đang đắp áo khoác của Trình Hoài Cẩn.
Một thoáng chua chát, cô thu áo khoác lại. Trong khoang xe mờ tối, chỉ có bảng điều khiển phát ra ánh sáng chói mắt.
Cô nhìn sang, đã bốn giờ sáng rồi. Anh đã lái xe suốt gần bốn tiếng đồng hồ.
Tô Chỉ không nhịn được đưa mắt nhìn Trình Hoài Cẩn, lại phát hiện anh cũng đang nhìn qua đây.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của Trình Hoài Cẩn có chút khàn khàn, chẳng biết là vì mệt mỏi hay vì đã lâu không mở miệng nói chuyện.
Tô Chỉ đưa mắt nhìn con đường phía trước, “Chú đưa tôi đi đâu?”
“Sắp đến rồi.”
Anh không chịu nói.
“Bên cạnh có nước suối và đồ ăn.”
Tô Chỉ đưa mắt nhìn về phía cửa xe bên cạnh mình, hai chai nước suối chưa mở nắpđược đặt ngay ngắn trong hộc đựng đồ ở cửa xe, bên cạnh còn có cả một hộp đồ ngọt gì đó cô không nhìn rõ lắm.
Vừa nãy nào có đâu. Trước khi ngủ không hề có.
Trong khoang xe mờ tối, cô buông thả bản thân cứ thế nhìn những món đồ chẳng biết Trình Hoài Cẩn đã mua từ bao giờ thật lâu thật lâu. Tô Chỉ nhớ tới một mùa đông năm nọ, cô phải vội vàng đi cùng bác họ đến chợ phiên mua đồ Tết.
Mới tờ mờ bốn giờ sáng, cô bị một bàn tay lạnh như băng lôi ra khỏi chăn. Thậm chí ý thức còn chưa tỉnh táo lại, đã phải lao vào cơn gió lạnh buốt. Suốt cả buổi sáng, đến bữa sáng còn chưa được ăn mà đã cô phải đi lẽo đẽo theo sau bác họ cầm đồ giúp bà ta.
Đến lúc xách đồ về nhà thì đã gần trưa, cô đói đến mức xây xẩm mặt mày vội xông vào phòng bếp lấy một cái bánh bao mới hấp xong. Nhưng còn chưa ăn được vào miệng thì đã bị mụ bác họ giật lại, bà ta dùng sức xô cô ngã ra đất.
Về sau Tô Chỉ mới biết, bác họ nào có túng thiếu đến vậy, làm gì đã đến bước đường ngay cả một cái bánh bao cũng không thể cho cô ăn chứ?
Chẳng qua là cảm thấy cô không xứng, không đáng mà thôi.
Thậm chí một đôi găng tay mười tệ cũng tiếc rẻ không mua cho cô, cứ trơ mắt nhìn tay chân cô lạnh cóng tê tái giữa trời đông.
Về sau, cô đã học cách quan tâm chính mình.
Mùa đông vừa tới là nhất định phải đeo găng tay, mụ bác họ có giở thói ẩm ương móc mỉa thế nào thì cũng phải ăn cơm cho bằng no mới thôi.
Cô không còn mong đợi ở người khác nữa.
Mà cũng không nên trông mong gì vào ai.
Nhưng…
Tô Chỉ không kìm nổi lòng mình đưa tay chạm vào hộp đồ ngọt được đóng gói tinh xảo kia, muộn đến thế rồi, rốt cuộc anh đã mua nó từ khi nào vậy.
Cô không thể biết được.
Một tiếng “đến nơi rồi” chậm rãi vang lên, Tô Chỉ thu tay lại nhìn về phía trước.
Bầu trời đã hửng sáng hơn đôi chút, không còn là sắc trời đêm dày đặc trước đó.
Cô vẫn lạnh nhạt nhìn Trình Hoài Cẩn, “Đây là đâu?” Trình Hoài Cẩn xuống xe, cũng mở luôn cả cửa xe phía bên cô.
Một cơn gió se lạnh buổi sáng sớm thổi đến bên người Tô Chỉ, cô không kìm được co rúm người lại.
“Mặc áo khoác vào.” Trình Hoài Cẩn đặt tay lên cửa, chừa lại không gian cho cô xuống xe.
Tô Chỉ ngồi trên ghế nhìn ra phía bên ngoài một lần nữa. Đột nhiên, cô lập tức cứng người tại chỗ.
Gần như là không thể tin được, cô cứ thế nhìn trân trân vào cái bảng tên phía bên ngoài kia.
Miền ký ức dịu dàng mà lại ẩm ướt đó cứ cuộn trào trong tâm trí cô không sao kiểm soát được.
“Tôi thích câu chuyện này.”
“Rất nhiều người đều thích những ảo tưởng tươi đẹp.”
“Nhưng mà ở đâu mới có thể nhìn thấy vách đá như vậy nhỉ, để đứng trên vách đá treo leo ngắm nhìn mặt trời mọc ấy?”
“Muốn ngắm sao? Gần đây nhất là núi Nam Nham.”
“Nơi đó hình như rất xa.”
“Tầm ba tiếng lái xe.”
“Ồ.”
Xa quá. Cô không có cơ hội để đi rồi.
Nhưng cột đá phía trước mặt lại nói với cô một cách rõ ràng và chân thực đến nhường ấy. Anh đã đưa cô tới núi Nam Nham, anh đã đưa cô tới ngắm mặt trời mọc rồi.
Dòng nước mắt dâng trào chẳng mấy chốc đã thấm ướt hàng mi, cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn đưa tay mở cái áo khoác đó ra, rồi lại khoác nó lên người cô.
Ngón tay anh cầm ở vị trí cổ áo, cuối cùng khép chặt cổ áo vào cổ cô.
Một khắc ngắn ngủi, cô cảm nhận được ngón tay cái của anh khẽ chạm vào phần cổ lộ ra của mình.
Chỉ đơn giản làvì không muốn để cô bị nhiễm lạnh nên mới khép chặt cổ áo, hay là anh thật sự muốn nhẹ nhàng chạm vào cô nên mới làm vậy đây?
Tô Chỉ ngước lên nhìn anh.
Ngọn gió núi thổi phất phơ ống tay áo của anh.
Nhưng anh vẫn đứng bất động nơi hướng gió thổi tới.
Tựa như dãy núi trầm mặc không nói một lời, nói thật cô đã thấy qua rất nhiều lần.
“Nếu cháu đã nói là sắp rời khỏi đây, vậy thì hôm nay tới đây luôn. Bây giờ ngồi cáp treo lên đó vẫn kịp đón mặt trời mọc.”
Từ đầu đến cuối, giọng điệu của anh vẫn chậm rãi mà bình tĩnh là thế, ngay cả sau khi cô nói ra những lời đoạn tuyệt dứt khoát đến nhường ấy.
“Trình Hoài Cẩn.”
Cô không kìm được lòng mình khẽ nỉ non.
Sự thờ ơ và vô tình, sự bất lực cùng thỏa hiệp của anh.
Anh vẫn còn nhớ câu nói cô chỉ vu vơ thốt ra từ rất lâu trước đây.
Thậm chí, về sau cô cũng chẳng nhớ tới nó lần nào nữa.
Cảm xúc đè nén suốt cả đêm, giây phút này lại giống như cơn mưa xối xả ủ men đã lâu kia.
Trong bãi đậu xe nơi vùng núi lạnh lẽo, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Cuối cùng Trình Hoài Cẩn không còn cách nào khác đành quay trở lại xe bật hệ thống sưởi, anh sợ rằng cô sẽ bị nhiễm lạnh.
Lần này, trong xe vang lên tiếng nhạc khe khẽ. Vẫn là chương trình radio nhạc ballad tiếng Anh lần trước, Trình Hoài Cẩn vẫn luôn thích nghe kênh này.
Trùng hợp thay, lần này lại phát đến bài hát mà cả hai từng cùng nhau lắng nghe trước kia.
‘Four o’clock in the country yard’
Bốn giờ sáng tỉnh dậy nơi sân sau trang trại.
‘You and me sitting over night’
Tôi và cậu ngồi nơi ấy cả đêm.
‘We’ve had too much hung over’
Giữa đôi ta có quá nhiều cảm xúc nôn nao.
‘It is time to move on’
Giờ là lúc phải tiếp tục lên đường thôi nào.
Giọng nam giới đó nghe vừa lười biếng mà lại êm dịu, như thể cũng đang cất tiếng hát về mốc bốn giờ sáng lúc này.
‘Four o’clock in the country yard’
Bốn giờ thức dậy tại sân sau trang trại.
‘You and me staring at night’
Tôi và cậu cùng ngắm nhìn bầu trời đêm.
‘Wind blowing across our face’
Làn gió khẽ vờn qua khuôn mặt.
‘It is time to move on’
Đã đến lúc phải tiếp tục lên đường thôi nào.
Tô Chỉ lau bằng sạch số giấy còn lại trong hộp giấy rút, sau đó nhìn Trình Hoài Cẩn bằng đôi mắt đỏ hoe.
Anh rút một chai nước suối chưa mở nắp từ phía sau lưng, giơ tay vặn nắp rồi đưa cô: “Uống chút nước trước đã.”
Tô Chỉ ừm một tiếng bằng âm mũi, đưa tay nhận lấy chai nước suối.
Cô ngẩng đầu uống nước ừng ực, ngước mắt lên lại thấy Trình Hoài Cẩn cũng đang nghiêm túc nhìn mình.
Sắc thời đã tảng sáng hơn, nhưng không phải kiểu sáng bừng khi mặt trời ló dạng.
Mà là kiểu mờ ảo, mang theo chút sắc xanh nhàn nhạt.
Tất thảy hệt như một buổi sáng sớm yên tĩnh, sương mù giăng mắc. Có lẽ mọi chuyện đều chưa hề xảy ra, và cũng có lẽ mọi chuyện đều sẽ không xảy ra.
Sống mũi Tô Chỉ lại thấy cay cay. Cô khẽ khịt mũi.
“Cảm rồi à?” Trình Hoài Cẩn giơ tay tăng nhiệt độ.
“Không,” Tô Chỉ đặt nước xuống, vội vàng lên tiếng, “tôi không phải bị cảm.”
Giờ phút này, cô nói chuyện đã không còn kiểu từng câu từng chữ đều là gai nhọn như trước nữa, Trình Hoài Cẩn gật đầu, lại hỏi: “Còn lên núi nữa không? Không muốn thì không lên cũng được.”
Tô Chỉ nhìn anh, một lúc sau: “Đến cũng đến rồi…chú lại còn lái xe lâu như vậy nữa.”
Núi Nam Nham cũng không cao là mấy, nhưng hai người tới đây quá muộn. Nếu không ngồi cáp treo thì sẽ không thể kịp lên ngắm mặt trời mọc được.
Trình Hoài Cẩn mua vé cáp treo khứ hồi rồi cùng Tô Chỉ lên núi.
Sau khi hai người lên tới đỉnh núi, trên đài quan sát đã có không ít người đang đứng chờ đợi. Bởi vì không phải ngày lễ lạt gì nên cũng không đến mức chen chúc nhau.
Tô Chỉ không khỏi hồi tưởng lại cái kết của bộ phim kia, đứng nơi đỉnh núi trông về phương xa, một người ngồi trên xe lăn, một người đứng bên cạnh. Cả hai cùng hướng mắt nhìn về phía mặt trời từ từ ló dạng ở đằng xa.
“Chúng ta đến đó đi.” Tô Chỉ giơ tay chỉ về một góc của đài quan sát, tuy không thể nhìn thấy toàn cảnh ngọn núi như những vị trí khác, nhưng nơi đó lại cực kỳ vắng vẻ.
“Chỉ cần nhìn thấy mặt trời mọc là được rồi.” Cô lại nói.
Trình Hoài Cẩn gật đầu rồi cùng cô đi tới chỗ đó.
Đứng sau lan can cao đến ngang ngực, Tô Chỉ thoải mái hít sâu hai hơi không khí của buổi sáng sớm trên núi. Mang theo chút gì đó se lạnh và ẩm ướt của buổi chớm thu, toàn bộ khí vẩn đục trong lồng ngực cô đều bị tống hết ra ngoài.
Khi đứng nơi núi non hùng vĩ, con người ta luôn có một loại cảm giác nhỏ bé tầm thường không đáng nhắc đến.
Kéo theo tất cả những chuyện xảy ra giữa cô và Trình Hoài Cẩn tối hôm trước cũng đều bị thu nhỏ, rồi lại thu nhỏ đến vô hạn.
Năm giờ mười lăm phút. Bắt đầu có những tia sáng vàng le lói từ những đám mây phía xa xăm.
Mọi người nhốn nháo thi nhau đứng dậy.
Tô Chỉ có chút phấn khích quay đầu nhìn Trình Hoài Cẩn, “Mặt trời sắp mọc rồi.”
Tia sáng dịu dàng nhàn nhạt đáp trên gương mặt của Trình Hoài Cẩn, ánh mắt anh cũng trở nên êm dịu nhìn xuống cô, “Ừm.”
Nói rồi Trình Hoài Cẩn lại nhanh chóng nhìn về phía tia sáng vừa ló dạng, ấy thế nhưng Tô Chỉ lại có chút ngẩn ngơ quay sang nhìn anh.
Nơi đỉnh núi lạnh lẽo, rất nhiều người đều mặc áo khoác giữ ấm.
Nhưng Trình Hoài Cẩn lại lấy áo khoác của mình choàng lên người cô.
Cơn gió núi buốt thấu xương thổi bay tà áo anh, nhưng anh vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Tựa như một ngọn núi, cứ thế lặng lẽ đứng phía sau cô.
Tô Chỉ không khỏi nghĩ đến tên của anh cả anh, Trình Hoài Lĩnh.
Có lẽ, Trình Hoài Cẩn càng phù hợp với cái tên ấy hơn. (*)
(*) Chữ Lĩnh (岭) trong tên Trình Hoài Lĩnh có nghĩa là đỉnh núi hoặc dãy núi lớn.
Một thoáng ngẩn ngơ, giọng nói của Trình Hoài Cẩn chợt vang lên bên tai cô.
Hơi thở ấm nóng lập tức trêu ghẹo vành tai cô phiếm hồng, Tô Chỉ cảm nhận được Trình Hoài Cẩn khẽ vỗ lên bờ vai mình, anh nói: “Mặt trời mọc rồi.”
Tô Chỉ quay đầu…
Một thoáng tuôn trào cực độ. Mọi sắc vàng phun trào ra từ giữa những tầng mây.
Từng lớp mây mang theo sắc màu tuôn trào cuồn cuộn phủ khắp đất trời.
Thời gian chưa tới vài giây, cả đất trời đã sáng bừng lên.
Mặt trời đỏ cam nóng rực từ từ ló dạng từ giữa các tầng mây, không khí ẩm ướt phả vào mặt lúc này cũng mang theo chút hơi thở ấm áp.
Tô Chỉ cười cong khóe mắt, phấn khích quay đầu nhìn Trình Hoài Cẩn: “Đẹp quá!”
Khóe miệng Trình Hoài Cẩn khẽ cong lên, anh chợt hỏi cô: “Muốn chụp ảnh không?”
“Gì cơ?” Tô Chỉ ngẩn ra hỏi.
“Cháu.” Trình Hoài Cẩn lấy điện thoại, “Quay qua đây.”
Anh nói rồi lùi lại vài bước, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Lúc này Tô Chỉ mới nhận ra là anh muốn chụp ảnh cho mình, thế là vội vàng che mặt lại.
Trình Hoài Cẩn không hiểu.
“Mắt tôi sưng rồi, không đẹp.” Tô Chỉ không chịu để anh chụp. Trình Hoài Cẩn bỏ điện thoại xuống, đứng cách đó không xa nhìn cô.
Tô Chỉ nhìn Trình Hoài Cẩn qua kẽ tay, trong lòng có chút buồn man mác.
“Mắt tôi có sưng không?” Cô hỏi lại.
“Tôi không cảm thấy không đẹp.” Trình Hoài Cẩn nói, “Nhưng tùy cháu, nếu cháu không muốn chụp thì thôi.”
Anh bày ra dáng vẻ sao cũng được.
Lông mày Tô Chỉ hơi nhăn lại, “Tôi chụp.”
Cô chỉnh lại cái áo khoác rộng thùng thình của Trình Hoài Cẩn, sau đó nhoẻn miệng cười tươi.
Hai cánh tay hoàn toàn chìm nghỉm trong cổ tay áo dài thườn thượt, chỉ để lộ ra hai cẳng chân dài trắng nõn ra ngoài.
Trình Hoài Cẩn nhanh chóng chụp vài tấm rồi cất điện thoại đi, “Tối về tôi gửi cho cháu.”
“Được.”
Hai người không nán lại thêm nữa mà cùng nhau ngồi cáp treo đi xuống núi.
Bụng Tô Chỉ đói đến mức sôi ùng ục, vừa lên xe là lấy ngay hộp đồ ngọt mà Trình Hoài Cẩn đưa cho mình.
Mở hộp ra xem, bên trong là sáu chiếc bánh macaron vô cùng ngon mắt, màu sắc rực rỡ. Mỗi chiếc đều là các loại nhân khác nhau, cái nào cái nấy cũng đầy ắp nhân, tất cả được đóng gói rất hoàn hảo.
Tô Chỉ đưa tay chọn một cái, sau lại không nhịn được hỏi anh: “Nửa đêm hôm qua chú mua được ở đâu thế?”
Trình Hoài Cẩn đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe thấy vậy liền ngẩng lên đáp: “Cháu cảm thấy nửa đêm nửa hôm thì mua được ở đâu?”
Tô Chỉ im lặng.
Trình Hoài Cẩn làm như bâng quơ nói: “Hôm qua lúc xuống máy bay được một vị khách tặng.”
“…Vậy là chú vốn…”
“Vốn định xuống máy bay rồi đưa cho cháu.” Trình Hoài Cẩn không phủ nhận, “Chuyện tối qua đúng là tôi không suy nghĩ thấu đáo, nếu cháu muốn bồi thường cái gì thì có thể nói với tôi.”
“Tôi chẳng có gì cần chú phải bồi thường hết.” Tô Chỉ nói thẳng, “Tôi chỉ muốn nói với chú là tôi không hề yêu sớm, tôi chỉ là đi cùng Ngôn Hy đến đó gặp bạn trai cậu ấy thôi.”
Trình Hoài Cẩn khẽ nhướng mày, “Được, tôi biết rồi.”
“Nhưng chú có thể bảo đảm với tôi được không,” Tô Chỉ lại nói tiếp, “Bảo đảm về sau chú sẽ luôn tin tưởng tôi.”
Trình Hoài Cẩn rũ mắt nhìn cô, “Bảo đảm thế nào? Loại chuyện như thế này chẳng ai có thể cam đoan cả.”
“Chú viết cho tôi một tờ giấy cam kết, cứ viết là Trình Hoài Cẩn sẽ luôn tin tưởng Tô Chỉ.”
Người đàn ông bỏ điện thoại xuống, yên lặng nhìn Tô Chỉ một hồi. “Cháu biết thứ đó không có bất kỳ hiệu lực nào chứ?”
Tô Chỉ vẫn khăng khăng nói: “Tôi biết, thì cứ coi như chú đền bù cho tôi đi, lừa phỉnh tôi cũng được.”
Trình Hoài Cẩn im lặng một lúc: “Được.”
“Có điều.” Đột nhiên anh lại lên tiếng.
Tô Chỉ có chút rầu rĩ nhìn qua, cứ tưởng là anh muốn nuốt lời.
“Có điều bây giờ tôi phải tìm chỗ ngủ một giấc trước đã.” Trình Hoài Cẩn nhàn nhạt nói, “Đã một ngày rồi tôi chưa được nghỉ ngơi, tiếp tục lái xe không an toàn.”
Lúc này Tô Chỉ mới nhớ ra, suốt từ lúc xuống máy bay tối hôm qua cho đến tận bây giờ anh chưa hề được nghỉ ngơi chút nào, cảm giác áy náy không khói quấn lấy cô.
“Được, giờ chú muốn đi đâu nghỉ ngơi cũng được.”
Cô bày ra dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, không còn chống lại Trình Hoài Cẩn nữa.
Trình Hoài Cẩn gật đầu, sau đó trực tiếp khởi động xe.
Hai người tới một mỏm núi gần núi Nam Nham, Trình Hoài Cẩn lái xe chưa đến nửa tiếng đã tới nơi.
Một căn biệt thự nhỏ ba tầng có vườn nằm trên một mỏm núi gần núi Nam Nham.
Rất nhanh đã có một dì bước ra từ bên trong: “Cậu Giang hiện không có nhà, dặn tôi ra tiếp đón hai vị trước.”
Trình Hoài Cẩn chào hỏi bà ấy rồi đi lên tầng hai biệt thự với Tô Chỉ.
“Tôi ở phòng bên cạnh ngủ một lát, phía giáo viên chủ nhiệm tôi đã gửi tin nhắn xin nghỉ phép một ngày cho cháu rồi, cháu cũng nghỉ ngơi một lát đi, cần cái gì thì có thể nhờ dì dưới lầu giúp đỡ.”
Tô Chỉ gật đầu, “Chú mau đi nghỉ ngơi đi.”
Trình Hoài Cẩn ậm ừ lại một tiếng, xoay người đi sang phòng bên cạnh.
Tô Chỉ đóng cửa phòng của mình lại rồi mới nhìn trái nhìn phải một vòng. Đây là một căn biệt thự nhỏ mang dấu vết năm tháng, đồ trang trí trong phòng cũng vậy.
Phần đa là đồ nội thất bằng gỗ lim, mang tới một loại cảm giác ổn định vững chắc.
Tô Chỉ gấp gọn áo khoác của Trình Hoài Cẩn đặt lên bàn, sau đó lặng lẽ ngồi bên giường một lúc.
Dần dà, cơn buồn ngủ từ từ ập đến.
Cô xốc chăn lên, định lên giường chợp mắt một lát thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.
Tô Chỉ khựng lại một lúc rồi lập tức xuống giường đi ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, cô thấy Trình Hoài Cẩn đang đứng bên ngoài.
“Không phải chú đi nghỉ rồi sao?” Tô Chỉ hơi ngây ra.
Nhưng Trình Hoài Cẩn lại đưa cho cô một tờ giấy, “Viết cái này trước, đề phòng nhỡ đâu sau này tôi quên mất.”
Tô Chỉ nhận lấy tờ giấy trắng trong tay anh, mở ra. Nét chữ cứng cáp mà lại mạnh mẽ, bên trên viết rõ ràng: [Bất kể xảy ra chuyện gì, Trình Hoài Cẩn sẽ luôn tin tưởng Tô Chỉ.]
Ánh mắt cô cứ nhìn đi nhìn lại dòng chữ kia hết lần này đến lần khác.
Ấu trĩ quá đi mất. Cô không khỏi kêu lên trong lòng.
Ấy thế mà anh lại tình nguyện viết ra câu nói ấy một cách nghiêm túc, rồi đưa nó cho cô.
Ở góc phía dưới bên phải còn trống, Trình Hoài Cẩn cũng nghiêm túc kí lên đó cái tên của chính mình.
Nét chữ thanh thoát cứng cáp như có xương có cốt, cũng giống như chính con người Trình Hoài Cẩn.
Cô cười đến cong tít cả hai mắt, không thể bình tĩnh được nữa.
“Chú quên viết thời hạn rồi này.” Ngón tay cô chỉ vào phía dưới chỗ ký tên, “Cứ viết là ngày tôi thi đại học xong đi vậy.”
Cô nói rồi lại đưa tờ giấy đó cho Trình Hoài Cẩn.
Tay phải Trình Hoài Cẩn vẫn đang cầm cái bút màu đen đó, anh nhìn xuống phía dưới chỗ ký tên, nhưng lại cứ chần chừ không động bút.
“Thôi vậy, để tôi viết cũng được.” Tô Chỉ đang định lấy cái bút ký tên trong tay anh, nhưng lại thấy Trình Hoài Cẩn cất bút vào túi mình.
Anh tỉ mỉ gấp đôi tờ giấy trắng đó lại, sau đó lại đưa cho Tô Chỉ một lần nữa.
Ánh mắt lẳng lặng nhìn qua.
Lần đầu tiên Tô Chỉ cảm thấy, màn mê chướng từng ngăn cách cô ở bên ngoài ấy, giờ đây đang dần bủa vây lấy mình.
Nơi hành lang yên tĩnh, giọng nói của Trình Hoài Cẩn cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cùng với ánh mắt chăm chú của anh, giọng nói ấy cũng rơi vào bên tai Tô Chỉ:
“Tôi chưa muốn ghi thời hạn.”
Trong hành lang sáng đèn, bóng dáng hai người bị kéo dài vô tận đến góc cầu thang.
Thật lâu sau cũng không vang lên tiếng động nào.
Tựa như sự khởi đầu cho một giấc mộng. Nhịp đập con tim sớm đã nuốt chửng và nhấn chìm tất thảy.
Ngón tay Tô Chỉ cứng đờ siết chặt tờ giấy đó trong lòng bàn tay.
Trong phút chốc, cô cảm thấy đầu óc mình ong ong, gần như cạn kiệt dưỡng khí.
Bên tai như ù đi, đâu đó vẫn có thể nghe thấy câu anh vừa nói với cô:
“Tôi chưa muốn ghi thời hạn.”
Mọi thứ giữa tôi và cháu, tôi vẫn chưa muốn đặt ra thời hạn.