Lúc nhận được tin nhắn của Trình Hoài Cẩn, Giang Triết vẫn còn đang lơ mơ trong cõi mộng.
Đúng lúc cô em nằm cạnh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh thì nhìn thấy điện thoại của anh ấy nhận được tin nhắn, Giang Triết vốn không muốn để ý đến, nhưng lại nghe thấy cô em nói là Trình Hoài Cẩn gì gì đó.
Anh ấy lim dim hai mắt lần mò điện thoại, lúc này mới nhận ra là Trình Hoài Cẩn hỏi anh có tiện cho ở nhờ một hôm trong căn nhà cũ dưới chân núi Nam Nham không.
Giang Triết lập tức gọi thẳng cho người dì trông nom căn nhà cũ một cuộc điện thoại, nhờ bà ấy tiếp đón Trình Hoài Cẩn cho tốt.
Căn nhà đó vốn là nơi ở của ông nội Giang Triết, về sau ông nội qua đời, bèn để lại căn nhà đó cho Giang Triết. Bình thường cũng chẳng có ai ở, chỉ có một người phụ trách quét dọn trông nom.
Bắc Kinh cách núi Nam Nham không xa là mấy, chỉ mất khoảng một giờ lái xe. Giang Triết thu dọn một chút rồi đưa cô em bên cạnh về nhà trước, sau đó một mình lái xe tới đó, lúc đến căn nhà cũ là tầm mười một rưỡi.
Dì đi tới mở cửa, nói rằng hai người vẫn đang ngủ.
Giang Triết nghe thấy thế là tớn lên, miệng không ngừng mắng: “Anh hai là cái đồ khốn mặt người dạ thú, cứ bảo không cho phép em nảy ý đồ lệch lạc, thế mà mình thì đã triển trước rồi.”
Dì nghe thấy thế mới biết anh ấy đã hiểu lầm, vội vàng nói: “Không phải không phải, cậu Trình và cô bé đi cùng ngủ riêng, không phải chung một phòng.”
Giang Triết ồ một tiếng, lại hỏi: “Lúc hai người đó tới đây là tình huống như thế nào đấy, dì nói rõ tôi nghe xem nào.”
“Cậu Trình cũng không nói nhiều với tôi,” Dì dẫn Giang Triết vào phòng khách ngồi, rót ly trà cho anh ấy xong lại nói tiếp, “Hơn sáu giờ sáng hai người lái xe tới đây, thấy bảo là tranh thủ đi sớm lên núi Nam Nham ngắm mặt trời mọc, nghỉ ngơi một lát rồi lại lái xe về. Thời tiết trên núi lạnh thế mà cậu Trình chỉ mặc độc một cái áo sơ mi, áo khoác quấn trên người cô bé kia. Lát nữa để tôi đi nấu cho họ ít trà gừng.”
Giang Triết càng nghe lại càng cười toe toét: “Vẫn là cái đồ mặt người dạ thú!” Nói rồi anh ấy đi lên lầu.
Dì nói căn phòng thứ hai bên tay trái là phòng của Trình Hoài Cẩn.
Anh ấy không gõ cửa mà đẩy thẳng cửa đi vào.
Vốn cứ tưởng sẽ được nhìn thấy Trình Hoài Cẩn đang ngủ, thế mà không ngờ anh đang đứng một mình ngoài ban công gọi điện thoại.
Trình Hoài Cẩn quay lại nhìn anh ấy, Giang Triết khoát tay ra hiệu bảo anh cứ tiếp tục, không cần để ý đến mình.
Chẳng mấy chốc, Trình Hoài Cẩn đã cúp điện thoại rồi đi vào trong phòng.
“Cảm ơn cậu.” Anh đưa tay ấn lên bả vai Giang Triết, “Cô nhóc không mang theo chứng minh thư, ở khách sạn không tiện.”
Giang Triết cười tít cả mắt, “Anh hai, anh nói thế là xem em như người ngoài rồi. Anh tới chỗ em ở mà không nói trước cũng chẳng sao cả. Nhưng em nhớ hôm qua anh mới từ Mỹ bay về mà nhỉ?”
Trình Hoài Cẩn ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh ấy, vươn tay lấy nước uống.
“Phải.”
“Vừa mới bay về là đưa cô nhóc đi núi Nam Nham ngắm mặt trời mọc luôn, ” Giang Triết chậc chậc hai tiếng, “Anh hai còn chưa đưa em đi ngắm bình minh bao giờ đâu đấy.”
Lời nói của anh ấy đầy ý trêu chọc, Trình Hoài Cẩn phớt lờ anh ấy.
“Chẳng phải anh bảo cậu không cần qua đây sao?”
“Em rảnh rỗi hết chuyện làm chứ sao, đã thế em cũng lâu lắm rồi chưa gặp lại cô nhóc, không biết anh nuôi nấng có tốt không, không tốt thì đổi em nuôi cho.”
Trình Hoài Cẩn liếc anh ấy một cái, “Chú ý lời ăn tiếng nói của cậu.”
Giang Triết hứ hứ hai tiếng, “Tô Chỉ đã dậy chưa?”
“Vừa nãy dì đi qua xem thử rồi, bảo là ngủ rất say.”
“Thế lát nữa ăn trưa có cần gọi cô nhóc không?” Giang Triết lại hỏi.
“Thôi, cứ để cô nhóc ngủ.”
Giang Triết gật đầu, ánh mắt rũ xuống nhìn điện thoại anh vừa gọi: “Vừa nãy là anh cả anh sao?”
“Phải.” Trình Hoài Cẩn dựa vào lưng ghế, đặt điện thoại trở lại trên mặt bàn.
Giang Triết cười mỉa mai: “Em biết ngay mà, hôm qua nghe đâu Trình Hoài Lĩnh bị người ta tố cáo, bảo là anh ta bí mật hối lộ nhà họ Thiệu.”
“Chuyện không có gì đâu.”
“Em thừa biết là không có gì,” Giang Triết nói, “Tố cáo chẳng qua là cái cớ, nhưng mà có người muốn sờ gáy anh cả anh rồi.”
Trình Hoài Cẩn im lặng một lúc, “Anh ấy quá nóng vội vì cái lợi trước mắt, hiện tại buộc phải dừng lại thôi.”
“Ba anh nói sao?”
“Ông ấy đã cảnh cáo anh cả rồi.”
Giang Triết cười, “Cũng không sao, cùng lắm đến cuối cùng xảy ra chuyện gì thì tống anh qua nhà họ Giang, ông già nhà em chắc chắn sẽ bảo vệ Trình Hoài Lĩnh bình an vô sự!”
Anh ấy nói xong liền nhìn Trình Hoài Cẩn, ánh mặt trời sáng soi hắt tới từ ngoài khung cửa sổ. Trình Hoài Cẩn không nói chuyện, ánh mắt rơi xuống xấp giấy trắng trên bàn.
“Anh hai?” Giang Triết lên tiếng.
Trình Hoài Cẩn đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Anh kêu dì đi xem Tô Chỉ đã dậy chưa, ăn cơm thôi.”
-
Lúc Tô Chỉ thức dậy đã là hai giờ chiều, dì mang tới một bộ váy và đồ lót mới sạch sẽ. Cô thay xong liền đi xuống lầu.
Trình Hoài Cẩn và Giang Triết đang nói chuyện trong sân, căn biệt thự này được xây trên núi nên rất yên tĩnh.
Tiếng bước chân của cô vừa phát ra, Trình Hoài Cẩn đã xoay người lại.
“Nghỉ ngơi đủ chưa?” Anh hỏi.
Tô Chỉ hơi xấu hổ gật đầu.
Giang Triết nhìn Tô Chỉ một lượt từ trên xuống dưới, mặt mày hớn hở.
“Có phải lại cao hơn rồi không, có cảm giác khang khác lần trước tôi gặp cháu.”
Tô Chỉ có chút vui mừng vì được người khác cẩn thận ghi nhớ trong lòng như vậy, thậm chí còn nhận ra cô đã cao hơn một chút nữa chứ.
“Qua đây, xem cao đến đâu của tôi rồi nào.” Giang Triết vẫy tay.
Tô Chỉ bước tới đứng trước mặt anh ấy.
Giang Triết giơ tay ấn lên đầu cô, “Đến miệng anh rồi này.”
Tô Chỉ bị cách xưng hô của anh ấy làm cho giật mình, cô quay đầu nhìn Trình Hoài Cẩn.
Giang Triết giả đò bất mãn: “Sao nào, cháu không chịu gọi Trình Hoài Cẩn là chú, nói thế nào thì cũng không thể gọi tôi là chú Giang chứ hả!”
“Giang Triết.” Tô Chỉ lên tiếng.
Giang Triết giơ tay cốc nhẹ vào trán cô: “Không lễ phép gì cả, mấy cô nhóc khác đều gọi tôi…”
“Đói chưa?” Trình Hoài Cẩn nãy giờ vẫn đứng một bên không ừ hử gì, bất thình lình lại nói chuyện với Tô Chỉ.
Tô Chỉ chần chừ một lúc mới đáp, “Nhưng bây giờ vẫn còn đồ ăn sao?”
Trình Hoài Cẩn ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô đi theo mình, “Dì để phần cơm trưa cho cháu, ăn xong chúng ta quay về.”
Tô Chỉ đi theo bên cạnh, ánh mắt cô bất giác nhìn về phía anh.
Cô cao đến miệng Giang Triết, thế cô cao đến đâu của Trình Hoài Cẩn nhỉ?
Cô không biết nữa, hai người chưa bao giờ lại gần nhau đến vậy.
Trình Hoài Cẩn cùng cô ăn trưa xong, hai người tạm biệt Giang Triết rồi lại lái xe quay về Bắc Xuyên.
Hơn sáu giờ tối về đến Bắc Xuyên, Tô Chỉ mệt đến mức chỉ muốn nằm vật ra giường.
“Đợi chút đã.” Trình Hoài Cẩn không cho cô về phòng ngủ trước.
Tô Chỉ chỉ đành đứng đợi trong phòng khách.
Thế rồi cô lại nhìn thấy Trình Hoài Cẩn lôi cái vali anh đặt trong phòng khách lúc về nhà hôm qua ra.
Cổ Tô Chỉ nóng bừng lên, thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Trình Hoài Cẩn, cô ăn nói rất hùng hồn: “Vốn dĩ là hình dán của tôi mà, tôi thích xử lý thế nào thì xử lý thế đó.”
“Nhưng cháu đã cho tôi rồi, thì nó là của tôi.” Trình Hoài Cẩn phản bác lại lời bao biện của cô.
“Tôi cho chú cũng không tính nó là của chú được.” Cô lập tức lật lọng.
“Vậy cháu cũng trả lại tờ giấy đó cho tôi.” Trình Hoài Cẩn cứ như thể thật sự muốn so đo với cô.
Tô Chỉ lập tức bày ra tư thế đề phòng túm chặt tờ giấy trong tay mình: “Không đời nào!”
Dáng vẻ thấy chết không sờn của cô ngược lại khiến Trình Hoài Cẩn thấy hơi buồn cười.
Nhưng ngay sau đó lại lạnh mặt: “Vậy mau dán hình mới cho tôi.”
“…”
Thấy dáng vẻ mặt không cảm xúc của anh, trong lòng Tô Chỉ thế mà lại dâng lên chút cảm giác ngọt ngào kỳ lạ, nhưng vẫn giả bộ nói: “Tôi không biết hoá ra chú cũng thích hoa cát tường đấy? Cứ bám riết lấy tôi đòi dán cho bằng được.”
Trình Hoài Cẩn nhìn cô: “Thích hay không cũng không liên quan đến cháu, nhưng đó là đồ của tôi.”
-
Sau ngày hôm đó, Trình Hoài Cẩn bắt đầu trở nên bận rộn không ngơi nghỉ.
Tô Chỉ không hỏi cụ thể, nhưng thấy anh bảo là chuyện ngoài lề không phải dạy học. Tô Chỉ đại khái biết là chuyện liên quan đến Trình Hoài Lĩnh, cô cũng chẳng hỏi nhiều nữa.
Sau khi trở về từ núi Nam Nham, ngày hôm sau Tô Chỉ gặp lại Ngôn Hy ở trường.
Cô ấy đã chia tay với A Chính, điện thoại cũng bị tịch thu. Hôm nào mẹ Ngôn Hy cũng đưa đón cô ấy tới trường, tiết tự học buổi tối cũng thường xuyên tới kiểm tra giữa chừng.
Ngôn Hy kéo Tô Chỉ vào nhà vệ sinh trường khóc một trận đã đời, cô ấy nói với cô: Đợi thi đại học xong, cô ấy cũng chẳng phải không đợi nổi.
Cô ấy còn kiên cường hơn so với những gì Tô Chỉ tưởng tượng.
Nhưng lạ thay, câu nói ấy cũng lọt vào lỗ tai Tô Chỉ như một câu thần chú.
Đợi thi đại học xong.
Cô cũng muốn đợi đến khi thi đại học xong.
Kỳ thi kết thúc, ấy là lúc cô đã trưởng thành rồi.
Trong kỳ thi thử tháng mười một, Tô Chỉ lần đầu tiên thi được hạng 34 trong lớp. Trình Hoài Cẩn chẳng dễ gì mới dành ra được một buổi tối đi ăn một bữa lẩu cùng cô.
Tháng mười hai, cô rất ít khi nhìn thấy Trình Hoài Cẩn.
Anh thường xuyên ở lại Bắc Kinh, thi thoảng anh về nhà nhưng cũng vì đang đi học mà cô lại bỏ lỡ anh.
WeChat trở thành cách thức duy nhất để cô liên lạc với Trình Hoài Cẩn, nhờ tấm ảnh chụp ở núi Nam Nham lần trước mà cô đã thêm được WeChat của anh.
Tấm ảnh đại diện mặt biển rộng lớn tối tăm đó được cô ghim lên đầu trang.
Cô rất ít khi chủ động kiếm Trình Hoài Cẩn nói chuyện, nhưng lại rất chăm đăng bài trong vòng bạn bè, đương nhiên, cô chỉ để một mình Trình Hoài Cẩn thấy được.
Giữa tháng mười hai, đêm hội Giáng sinh được lên dây cót.
Cuộc sống ngột ngạt của lớp mười hai hiếm hoi lắm mới được đón nhận khoảng thời gian vui chơi thả lỏng, giáo viên chủ nhiệm đã đăng ký cho tập thể lớp họ tiết mục hát hợp xướng.
Tô Chỉ ở trong WeChat hỏi Trình Hoài Cẩn hôm lễ Giáng sinh anh có về nhà không, Trình Hoài Cẩn nói có khả năng không về được, hỏi cô có chuyện gì.
Tô Chỉ cũng không giấu diếm: Đêm hội Giáng sinh của trường, tập thể lớp tôi sẽ biểu diễn hát hợp xướng.
Trình Hoài Cẩn: Cháu cũng tham gia sao?
Tô Chỉ: Đương nhiên rồi, tôi còn là người hát lĩnh xướng đấy.
Trình Hoài Cẩn: Tôi sẽ tranh thủ về một chuyến, gửi thời gian địa điểm cho tôi.
Tô Chỉ cười vui vẻ gửi cho anh, nhưng cô cũng biết anh đang phải lo chuyện khác rất mệt mỏi: Kịp thì hẵng tới xem, còn có việc thì cứ lo việc mình đi.
Trình Hoài Cẩn chỉ trả lời lại một chữ: Được.
Suy nghĩ Trình Hoài Cẩn có thể sẽ về xem mình biểu diễn giống như một đốm lửa sáng rực, nhưng thực ra trong lòng Tô Chỉ cũng lờ mờ biết điều đó là không thể, anh đã bận đến mức còn chẳng về nhà được thì làm sao đến xem tiết mục biểu diễn Giáng sinh của cô được chứ.
Tối ngày hai mươi tư tháng mười hai, toàn trường trung học số 4 tràn ngập trong không khí tươi vui của đêm hội Giáng sinh.
Tiết học buổi chiều vừa kết thúc, mọi người bắt đầu đổ xô đi thay trang phục và trang điểm. Các bạn nam thay hết sang áo sơ mi trắng quần đen, còn các bạn nữ thì mặc váy dài màu trắng tinh.
Những cô bạn tóc dài đều búi gọn lên rồi cài thêm một đoá hoa nhỏ vào đó, bạn nào tóc ngắn thì thống nhất sẽ cài tóc bên tai trái.
Một bạn nữ trong lớp có mẹ là chuyên viên trang điểm, lúc này bác ấy đang trang điểm cho từng cô bạn một.
Tô Chỉ trang điểm xong từ sớm, cô thay váy xong liền ngồi sang một bên nói chuyện với các bạn trong lớp.
Cứ chốc chốc cô lại cúi xuống nhìn điện thoại, nhưng lần nói chuyện cuối cùng giữa cô và Trình Hoài Cẩn vẫn dừng lại ở ba ngày trước.
Cô không hề nhắc Trình Hoài Cẩn hôm nay chính là đêm hội Giáng sinh, cũng chẳng xác nhận xem rốt cuộc anh có tới hay không.
Đi đi lại lại giữa Bắc Kinh và Bắc Xuyên sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của anh.
Anh vẫn nên đừng tới thì hơn. Để chút thời gian đó mà nghỉ ngơi cũng tốt.
Tô Chỉ lặp đi lặp lại suy nghĩ ấy trong lòng, cô cứ hết lần này đến lần khác nhấn mở WeChat rồi lại thoát ra.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong. Giáo viên chủ nhiệm cổ vũ cả lớp lần cuối, sau đó dẫn mọi người đi về phía hội trường.
Trong hội trường biểu diễn rộng lớn đã ngồi chật kín học sinh toàn trường, ánh đèn được chỉnh xuống mức tối nhất, đèn chiếu màu sắc đang chiếu xoay tròn khắp hội trường. Tiếng la hét điên cuồng và tiếng nô đùa hoà lẫn vào nhau, Tô Chỉ vừa bước vào đã cảm thấy phấn khích một cách kỳ lạ, khiến cả cơ thể như được xốc lại tinh thần.
Ngôn Hy không ngừng kéo cánh tay Tô Chỉ đầy phấn khích, cô ấy xáp lại gần hét vào bên tai Tô Chỉ: “Hôm nay tớ vui quá trời luôn!”
Tô Chỉ mỉm cười quay đầu nhìn cô ấy, nói: “Tớ cũng thế!”
Cô vừa dứt lời, trái tim chợt chùng xuống vô cớ.
Phút chốc, trong hội trường vang lên tiếng nhạc bùng nổ sôi động. Tô Chỉ không còn nghe thấy tiếng nhịp tim của chính mình nữa, cô chỉ thấy mình đang cùng mọi người tiếp tục tiến vào bên trong.
Tiết mục của lớp họ được xếp ở tít phía sau, cả buổi tối Tô Chỉ cứ mải cười đùa với Ngôn Hy. Hai người khoác tay nhau cùng ngả ra, lúc thì hào hứng hò hét, khi lại cười ha ha.
Tô Chỉ rất hay mở điện thoại ra xem, Ngôn Hy hỏi cô xem cái gì, cô lại lập tức cất điện thoại đi, bảo là nhìn giờ xem lúc nào đến lượt lớp mình.
Tầm khoảng mười giờ, cuối cùng cũng đến lượt lớp Tô Chỉ lên sân khấu. Tô Chỉ liếc nhìn điện thoại lần cuối, mỉm cười đặt điện thoại vào chỗ cũ rồi đi theo Ngôn Hy ra phía sau cánh gà.
Ca khúc lớp họ biểu diễn mang tên "hát về tổ quốc tôi". Tô Chỉ có ngoại hình hút mắt nên được xếp ở vị trí trên cùng. Cô đứng trên sân khấu sáng đèn, tay cầm micro mà không chút phân tâm.
Thời gian một bài hát không dài là bao.
Lớp họ hát xong, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Tô Chỉ quay lại nhìn Ngôn Hy, cả hai nhìn nhau nở nụ cười, sau đó cùng cúi người rồi rời sân khấu với mọi người.
Lúc quay trở lại vị trí của mình, cô có cảm giác trái tim mình như được đáp xuống mặt đất một cách vững vàng.
Anh không tới, cũng tốt mà.
Ít nhất sẽ không cần phải chạy qua chạy lại giữa hai nơi.
Tô Chỉ nhận lấy chai nước suối Ngôn Hy đưa, mở ra uống hai ngụm, đột nhiên thấy điện thoại đặt trên ghế ngồi rung lên hai lần.
Trong hội trường ồn ào ầm ĩ này, chẳng thể nghe rõ được bất cứ thứ gì.
Cả người Tô Chỉ khựng lại tại chỗ…
Điện thoại lại rung lên hai hồi. . Tiên Hiệp Hay
Cô vội vàng đặt chai nước xuống, vươn tay mở điện thoại.
Hai tin nhắn tới từ Trình Hoài Cẩn xuất hiện:
Biểu diễn bắt đầu chưa?
Hội trường đóng cửa, không có giấy tờ thì không được cho qua, có khả năng tôi không vào được rồi.
Tô Chỉ đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, điện thoại bị cô nắm chặt trong tay.
Ngôn Hy vươn tay kéo cô lại: “Cậu định đi đâu?”
Tô Chỉ nói: “Tớ có chuyện phải đi trước đây, Ngôn Hy à!”
Nói rồi cô chạy ra khỏi lối đi đông nghẹt, ở vị trí cao ba tầng lầu, cô gộp hai bậc thang làm một bước, cứ thế lao xuống dưới.
Cô chạy như bay từ cầu thang ra đến cổng, giáo viên trực ở cổng còn chưa kịp mở cửa cho Tô Chỉ, cô đã tự mình đẩy cửa ra.
Bên ngoài hoàn toàn tối đen. Một cơn gió lạnh buốt thổi bay làn váy mỏng manh của cô, nhưng trong tim Tô Chỉ lại như nhen nhóm lên một đốm lửa, đủ để chống lại mọi cái lạnh giá.
Dưới ánh đèn đường le lói, cô có chút ngơ ngác nhìn trái ngó phải nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Trình Hoài Cẩn đâu.
Cô đang sốt sắng định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh thì lại thấy Trình Hoài Cẩn gọi đến.
“Alo.”
Tô Chỉ đứng trên vỉa hè, nhịp tim sớm đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cháu ra ngoài rồi?” Giọng nói của anh truyền đến từ đầu dây bên kia, Tô Chỉ không nhịn được muốn khóc.
“Tôi ra ngoài rồi! Chú đang ở đâu?”
“Cháu ở cổng nào?” Trình Hoài Cẩn hỏi cô.
“Cổng ra số hai.” Tô Chỉ lớn tiếng nói.
“Tôi đi tìm cháu.”
“Được.”
Ngón tay Tô Chỉ siết chặt điện thoại, ánh mắt tiếp tục dáo dác nhìn quanh.
Thời gian chưa tới vài giây, nhưng lại cảm thấy dài đằng đẵng đến khổ sở.
Nhưng cô vẫn chưa nhìn thấy người đâu.
“Chú tới đâu rồi?” Cô không nhịn được lại hỏi tiếp.
Đột nhiên, cô nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói: “Đứng yên đó đừng di chuyển.”
Tô Chỉ bất chợt khựng người lại, sau tai lập tức nóng râm ran.
Một dự cảm mãnh liệt, giọng nói của cô cũng trở nên lâng lâng dịu êm: “Chú nhìn thấy tôi rồi sao?”
Trong điện thoại, giọng nói của anh gần đến thế, tựa như đang thì thầm bên tai cô.
Đâu đó mang theo chút khôi hài, khiến trái tim cô như ngừng đập: “Thấy cháu rồi, hoa chuông nhỏ.”