Thuần Phục

Bắc Kinh bắt đầu có tuyết từ đêm nay.

Từng bông tuyết khô cứng buốt giá rơi xuống từ màn đêm vô tận.

Chúng chẳng hề tan ra, chỉ khẽ khàng chất thành một lớp mỏng manh trên mái tóc của hai người.

Phảng phất như có thể nhìn thấy được.

Nhưng khoảnh khắc đưa tay ra chạm vào, chúng liền hoá thân thành sự ẩm ướt tựa giọt nước mắt.

Không dám cất lời.

Không dám đi nước bước sai lầm.

Không dám hỏi, cũng chẳng dám có được nhiều hơn.

Trình Hoài Cẩn bảo cô về phòng trước, ở bên ngoài quá lạnh, anh còn phải lái xe vào gara.

Tô Chỉ đã mất sạch khả năng suy nghĩ, chỉ biết gật đầu như một cái máy, đẩy cửa ra rồi đi vào trong.

Trong sân đã vắng tanh không một bóng người, dưới ngọn đèn tường cô mới đứng lúc nãy cũng trống trơn. Nhưng những bông tuyết rơi xuống từ trên bầu trời ấy, chúng lại trở nên có dáng hình cụ thể dưới ánh đèn chúc thẳng xuống mặt đất kia, từng bông tuyết trắng muốt bay lượn phiêu diêu khiến cô bất giác nhớ tới bàn tay vừa được Trình Hoài Cẩn nắm chặt.

Như được cần đến, như được dựa dẫm.

Nỗi khát khao cụ thể, rõ ràng đến nhường ấy, cứ thế truyền tới từ lòng bàn tay lạnh buốt của anh.

Ngọn lửa ấy lại nhen nhóm trở lại rồi. Tia lửa bập bùng bắn tung toé khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể Tô Chỉ.

Cô chợt bừng tỉnh, bấy giờ mới nhận ra bản thân đã bất giác dừng bước tại nơi này. Tay chân đã đông cứng đến mức mất đi cảm giác, Tô Chỉ mím môi, sải bước lớn đi về phía tây.

Khi về đến phòng đã là mười hai giờ đêm, cô cởi quần áo rồi xả nước vào bồn tắm. Trong lúc đợi nước, Tô Chỉ gửi tin nhắn cho Giang Triết: Chú ấy về rồi, tâm trạng không ổn lắm. Nếu ngày mai anh rảnh thì có thể đến gặp chú ấy.

Có vẻ như Giang Triết vẫn đang chờ mãi, thoáng cái đã trả lời lại ngay: Sáng mai anh sẽ đến chỗ hai người.

Tô Chỉ: Được, sáng mai gặp.

Giang Triết: Sáng mai gặp.

Tô Chỉ thoát khỏi giao diện cuộc trò chuyện, sau đó lại ấn mở hộp thoại với Trình Hoài Cẩn.

Cô có chút lưỡng lự, không biết liệu anh đã đậu xe xong chưa.

Nhưng thực chất, cũng có một phần là do cô không biết nên mở lời như thế nào.

Tô Chỉ nắm chặt điện thoại, một lúc sau quyết định thôi thì cứ bỏ qua một bên trước đã, sau đó liền chìm xuống làn nước.

Dòng nước ấm nóng lập tức nhấn chìm cơ thể buốt giá của cô, đồng thời mang tới một cơn run rẩy trong thoáng chốc. Thế rồi, nguồn hơi nóng đang không ngừng gặm nhấm ăn mòn kia khiến cơ thể cô như được kích hoạt trở lại.

Tô Chỉ áp lưng vào thành bồn tắm màu trắng sứ, cơ thể từ từ trượt xuống.

Mặt nước dần dâng qua đôi bờ vai, tiếp đó là đến cằm. Cuối cùng, cô nín thở, cả gương mặt chìm xuống dưới nước.


Mở mắt ra, trong nháy mắt liền cảm thấy chua xót không thôi. Tô Chỉ nhìn ánh đèn nhạt nhoà dìu dịu trên trần nhà, tâm trí không khỏi suy tư về đôi mắt áp dưới lòng bàn tay mình của anh.

Trái tim đau nhói trong âm ỉ. Dưới làn nước ấm áp, có dòng chất lỏng ứa ra từ khoé mắt cô.

Cô không khỏi suy nghĩ miên man, nếu như có thể ôm lấy anh thì hay biết mấy. Giá như có thể ôm anh, giá như có thể dịu dàng đặt lên môi hôn. Hôn lên vầng trán, hôn lên đôi mắt, và cả đôi môi anh nữa.

Không phải chỉ là cái nắm tay trong thầm lặng, cái nắm tay mập mờ không rõ ràng nơi góc tối kia. Mà là có thể ôm chặt lấy anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh một cách quang minh chính đại.

Có thể thoải mái đặt lên môi anh một nụ hôn, hít lấy hơi thở của anh, trao cả bản thân mình cho anh, để anh biết rằng anh có thể có được cô mãi mãi.

Nếu được như vậy, thì tốt biết bao.

Hốc mắt ngày càng chua xót đau nhức, cô không sao chịu đựng được nữa. Giây phút trồi ra khỏi mặt nước, hai mắt không ngăn được dòng lệ chực trào. Mái tóc ướt nhẹp dính bết vào một bên mặt, khiến cô lúc này trông càng thêm phần nhếch nhác thảm hại hơn bao giờ hết.

Mờ mịt làm sao, mọi thứ sao mà nhoè nhoẹt đến thế. Cô không sao xác định được hành động ấy của Trình Hoài Cẩn rốt cuộc là có ý gì, cũng không dám phán đoán xằng bậy.

Cô chỉ biết, rằng kể từ giây phút này trở đi, cô đã trở nên tham lam, trở nên mất kiểm soát, trở nên không thể thu tay một khi đã bắt đầu.

Cô biến thành một quả bóng dục vọng ngày một căng phồng, bắt đầu từ khoảnh khắc đôi bàn tay anh vươn ra về phía cô.

Không phải chỉ đơn giản là muốn buông tuồng cảm xúc yêu thích của bản thân nữa.

Toàn thân Tô Chỉ run rẩy không thôi.

Không chỉ muốn buông thả cảm xúc yêu thích của chính mình, mà cô còn muốn sự đáp lại của Trình Hoài Cẩn. Không chỉ là nắm chặt tay cô, mà còn là cái ôm, là môi hôn trao cô.

Cô muốn anh cũng yêu cô.

Ánh mắt Tô Chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường tuyết trắng phía đối diện hồi lâu, trong màn sương mù mờ ảo, mọi thứ đều trở nên quá đỗi mịt mờ. Trong đêm tuyết rơi ấy, trái tim cô đã bùng lên một ngọn lửa.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, dì giúp việc có ghé qua đưa trà gừng cho cô. Bảo là thấy cô về muộn như vậy, sợ cô sẽ bị nhiễm lạnh.

Tô Chỉ nói câu cảm ơn rồi uống hết ly trà gừng. Cô cuộn mình trên ghế sofa, nhưng vẫn không đợi được bất cứ tin nhắn nào từ Trình Hoài Cẩn.

Cuối cùng, cô thực sự không cưỡng lại được cơn buồn ngủ nặng trĩu, đành gửi cho anh một tin nhắn: Chúc ngủ ngon.

Trước nay hai người không bao giờ nói câu chúc nhau ngủ ngon trên WeChat.

Không chờ được tin nhắn trả lời của Trình Hoài Cẩn, cô đã chìm vào giấc ngủ say.

-

Đến cuối cùng Trình Hoài Cẩn vẫn không trả lời cô.

Ngày hôm sau thức dậy, trời đã gần trưa. Nhờ cốc trà gừng đó mà cô không bị cảm lạnh.

Kéo rèm cửa sổ ra, Tô Chỉ hơi sững sờ nhìn một hồi lâu. Cả khoảng sân vốn rộng thênh thang trống trải giờ đây đã bị phủ lên một lớp tuyết trắng xóa. Sắc trắng bạt ngàn khúc xạ lại ánh nắng chói chang rực rỡ, mọi cảnh vật phức tạp đều hoá thành một màu trắng giản đơn nhất.

Cô vươn tay hé mở ô cửa sổ. Cái lạnh cắt da cắt thịt phả thẳng vào mặt và tay chân để hở ra ngoài của cô, Tô Chỉ tham lam hít hà một hơi không khí lạnh buốt, đưa cái lạnh ngấm sâu vào tận trong cơ thể.

Sau đó cô đóng cửa sổ lại, xoay người đi vào trong nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.


Gần đến giờ cơm trưa, cô mới đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ của Trình Hoài Cẩn, cô vô thức liếc nhìn một cái.

Cửa phòng khép chặt. Tô Chỉ lại nghĩ đến dòng tin nhắn vẫn chưa được hồi đáp kia, lòng tự hỏi liệu có phải là do anh quá mệt mỏi hay không.

Đi vào phòng khách, cô mới phát hiện Giang Triết đang ngồi đó xem TV một mình.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Giang Triết quay đầu lại, nói năng có đôi phần bông đùa: "Xem ra bé Chỉ nhà ta sống ở nhà anh hai cũng thoải mái quá nhỉ."

Anh ấy mặc một cái áo cộc màu trắng, nom tinh thần rất thoải mái. Tô Chỉ chớp mắt, phớt lờ lời trêu chọc của anh ấy. Chỉ ra hiệu bằng ánh mắt về phía phòng ngủ của Trình Hoài Cẩn: "Chú ấy vẫn chưa dậy à? Có phải bị cảm rồi không?"

Giang Triết vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh, bảo cô đi tới ngồi xuống: "Vẫn là anh số khổ, sáng sớm cậy mắt ra đã đội tuyết qua đây, hai người thì hay rồi, một người thì ngủ đến trưa trầy trưa trật mới dậy, người kia thì đi một mạch ra ngoài không chào hỏi được lấy một tiếng, uổng cả công anh sang đây thăm hỏi anh ấy."

Tô Chỉ đi qua đó ngồi xuống, ánh mắt lại vô thức liếc nhìn về phía cửa phòng của Trình Hoài Cẩn: "Chú ấy đi ra ngoài rồi sao?"

“Sáu giờ sáng đã đi mất rồi, phía Hạ Xuyên có chút chuyện, anh gọi điện thoại thì thấy bảo là tối về. Anh ấy không nói với em à?”

Tô Chỉ khẽ mím môi, lắc đầu nói: “Chắc tại em dậy muộn quá.”

Cô cũng không biết tại sao mà trong lòng cứ có chút gì đó lo lắng bất an. Nói chung là không nói rõ được, cảm giác cứ như thể từ lồng ngực trở xuống bị dìm trong làn nước.

Vẫn có thể hít thở, nhưng lại không có chút sức lực nào.

“Em sao thế?” Giang Triết ghé sát lại nhìn kĩ vào mắt cô, “Mắt hơi sưng, khóc đấy à?”

“Không phải.” Tô Chỉ phủ nhận ngay, rồi lại thấy hơi chột dạ lùi người ra phía sau, “Buổi tối uống nhiều nước quá, sáng dậy bị tích nước.”

“Thế mà anh còn tưởng là đêm qua em đau lòng vì Trình Hoài Cẩn quá nên khóc đấy.” Giang Triết đột nhiên bật cười.

“Sao thế được,” Giọng Tô Chỉ dần lí nhí, “Chỉ là em uống nhiều nước quá mà thôi.”

Nói rồi cô đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Giang Triết: “Anh muốn ở lại ăn trưa không?”

Giang Triết cũng đứng dậy: “Không ăn thì có mà tới đây công cốc à?”

Buổi trưa dì giúp việc hầm một nồi canh gà nhân sâm đặt ở giữa bàn ăn, xung quanh bày biện thêm vài món thành hình tròn.

Giang Triết cũng không khách sáo, cầm đũa lên ăn luôn, trông điệu bộ rất quen thuộc nơi này.

Tô Chỉ không có hứng ăn lắm, chỉ múc một bát canh để uống.

Giang Triết liếc nhìn, cười hỏi: "Giảm cân à? Uống mỗi canh?"

"Không, vừa ngủ dậy không muốn ăn lắm."

“Tuyệt đối đừng có giảm cân đấy nhé, dáng em như này là vừa vặn, gầy đét như que củi cũng không đẹp.”

Tô Chỉ siết cái thìa trong tay, nhìn thẳng vào anh ấy như kiểu muốn nói gì đó.

“Lại muốn hỏi gì nào?”


“Giang Triết.” Cô đột nhiên gọi tên anh ấy có phần nghiêm túc.

Giang Triết bỏ đũa xuống.

“Anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?”

Ánh mắt Giang Triết thoáng cái xẹt qua tia ý vị sâu xa, anh ấy khẽ híp mắt cười, lát sau mới nói: “Để anh làm rõ trước đã, em muốn hỏi anh thích kiểu phụ nữ nào, hay là Trình Hoài Cẩn thích kiểu phụ nữ nào? Hai vế này khác nhau xa nhau đấy nhé."

Giọng điệu của anh ấy mang hàm ý quá mức rõ ràng, Tô Chỉ lờ mờ phát giác ra một tia tìm tòi dò xét.

Điều đó cũng khiến trong lòng cô dấy lên tia cảnh giác, bởi vì cô không biết Giang Triết sẽ đứng về phía nào.

“Em hỏi bừa thôi, anh không muốn nói thì bỏ đi vậy.” Cô vội vàng rũ sạch quan hệ, cúi đầu uống tiếp canh trong bát.

Trên bàn ăn, Giang Triết không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Kiểu nào anh cũng thích, đều thử qua cả rồi. Nhưng Trình Hoài Cẩn ấy à, anh không biết đâu. Biết đâu anh ấy thích đàn ông đấy.”

Tô Chỉ ngẩng phắt lên trừng mắt nhìn anh ấy, Giang Triết thấy thế lại càng cười phớ lớ.

Cô lập tức cúi đầu uống nốt chỗ canh trong bát, đứng dậy toan rời đi, Giang Triết vội vàng giơ tay kéo cô lại.

“Đùa đấy, anh đùa đấy. Bé Chỉ tha lỗi cho anh đi mà.”

Tô Chỉ bị anh ấy kéo lại chỉ đành ngồi xuống, cô cũng cảm thấy phản ứng của mình có hơi quá khích.

Cô im lặng một lúc rồi mới tìm thêm cái cớ cho mình: “Trình Hoài Cẩn là người tốt, anh đừng đặt điều lung tung về chú ấy như vậy, chú ấy cũng đâu có thích đàn ông thật đâu.”

“Ờ, người tốt.” Giang Triết gật gù, “Là anh sai.”

Tô Chỉ cũng không muốn thể hiện ra quá lộ liễu, thế là lại ngồi xuống ăn tiếp mấy món khác.

“Có điều, em thật sự có một chuyện muốn hỏi anh.”

Thái độ nhận lỗi tạ tội của Giang Triết hiển nhiên là rất thành khẩn: "Biết gì nói nấy."

Tô Chỉ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn muốn biết rốt cuộc đầu đuôi mọi chuyện ra làm sao.

"Mẹ Trình Hoài Cẩn qua đời như thế nào vậy?"

Giang Triết nghe thấy câu hỏi của cô, nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt thoáng cái cứng đờ. Anh ấy chớp chớp mắt, thận trọng hỏi: "Anh ấy nói gì với em rồi?"

Tô Chỉ cũng không muốn cố ý mơi lời từ miệng anh ấy, cô không muốn dùng loại mánh khoé này đối với chuyện của Trình Hoài Cẩn. Thế là có sao nói vậy: “Chú ấy chỉ nói mẹ qua đời là vì mình, cho nên Trình Hoài Lĩnh căm hận chú ấy, trước nay đều không muốn cùng chú ấy đi tảo mộ.”

“Trình Hoài Cẩn nói cho em biết?” Giang Triết vẫn hơi không tin.

"Hoàn toàn là nói thật đấy, gì chứ loại chuyện này em không nói dối nổi đâu."

Vẻ mặt Tô Chỉ nom rất nghiêm túc, như thể có bảo moi tim ra cô cũng không sợ.

Ánh mắt Giang Triết đảo đi đảo lại trên mặt cô. Nói thật, anh ấy hoàn toàn nhìn ra được cô không hề nói dối, chỉ là anh ấy không ngờ ngay cả chuyện này mà Trình Hoài Cẩn cũng nói cho cô biết.

Một thứ dự cảm hoang mang lo sợ không ngừng nặng trĩu.

Nhưng Giang Triết cũng không hỏi nhiều, anh nói: "Bị tai nạn xe mà qua đời"

Tô Chỉ mím chặt bờ môi, đợi anh ấy nói tiếp.

"Bão tuyết cuối năm, thậm chí tuyết còn dày hơn trận ngày hôm nay. Tài xế chở mẹ anh ấy đi ra ngoài, trên đường xảy ra tai nạn, không may qua đời."


Giang Triết cất lời rất bình thản, anh ấy chỉ thuật lại ngắn gọn vài câu.

Tô Chỉ không nhịn được ngước mắt nhìn ra bên ngoài, một màu trắng xóa, phủ kín được khung cảnh, cũng che lấp được cả máu và nước mắt.

“Thế, thế tại sao chú ấy lại nói tại mình nên mẹ mới qua đời, cho nên Trình Hoài Lĩnh mới…”

“Anh không cho là như vậy,” Giang Triết thẳng thừng cắt ngang câu hỏi của cô, “Có lẽ em sẽ cảm thấy anh là kẻ máu lạnh, nhưng anh thực sự không thể đồng tình với chuyện này được. Năm đó mẹ anh ấy đi ra ngoài cùng tài xế, quả thật là vì khi đó anh hai thấy ngoài trời có tuyết rơi nên mới nằng nặc đòi đi, mẹ anh ấy cũng mủi lòng đành đưa anh ấy đi ra ngoài. Nhưng chuyện xảy ra tai nạn, chuyện mất mạng người, đều không thể quy thành trách nhiệm hoàn toàn của anh hai được. Càng đừng nói đến cái thể loại lý lẽ giết người không dao đó của Trình Hoài Lĩnh, cứ nói cái gì mà tại lỗi của anh hai nên mới khiến mẹ anh ấy qua đời, khiến nhà họ Trần ngoảnh mặt làm ngơ mặc kệ Trình Viễn Đông trầy trật vấp váp trên đường làm quan, rồi lại khiến cả Trình Hoài Lĩnh vuột mất cơ hội sớm tiến vào con đường công danh sự nghiệp.”

“Đây hoàn toàn là thủ đoạn Trình Hoài Lĩnh dùng để lợi dụng, khống chế anh hai suốt bao nhiêu năm qua!” Ánh mắt Giang Triết trở nên rét lạnh, “Anh không sợ em bảo anh ăn nói khó nghe, nhưng theo anh thấy, Trình Viễn Đông đúng là đồ bù nhìn vô dụng. Chuyện năm đó mẹ anh hai qua đời chẳng qua chỉ là một bước ngoặt thôi, Trình Viễn Đông cậy có nhà họ Trần, một phát lên voi rồi đắc ý vênh váo, xuống chó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Còn cái mà Trình Hoài Lĩnh gọi là con đường công danh sự nghiệp bị lỡ dở vì anh hai, vốn dĩ cũng chẳng phải của anh ta, chứ nói gì đến bỏ với chả lỡ.”

"Anh ta chẳng qua là vin vào cảm giác tội lỗi và áy náy của anh hai để lợi dụng anh ấy hết lần này đến lần khác mà thôi. Còn vì sao hàng năm không đi tảo mộ cùng anh hai ư?" Giang Triết cười khẩy, "Bởi vì anh ta muốn mỗi một năm đều dùng con dao này đay nghiến vào vết thương của anh hai, tiện bề khiến anh ấy mãi mãi không bao giờ quên.”

Trong nhà ăn ấm áp là thế, vậy mà Tô Chỉ cảm thấy như rơi vào trong hầm băng.

Cô không thể thốt nên câu, cũng chẳng thể tưởng tượng được rốt cuộc Trình Hoài Cẩn đã lớn lên dưới con mắt hằn học của những người thân gia đình này như thế nào.

Những "con dao" mà cô từng nghĩ Trình Hoài Cẩn đưa đến tay mình. Thực ra, chẳng là gì so với những gì mà anh phải gánh chịu.

Giang Triết giơ tay hớp một ngụm nước, nom như đang kìm nén cơn giận tức anh ách trong lồng ngực.

Một lúc sau lại chậm rãi nói: "Nhưng em cũng biết anh hai là người như thế nào rồi đấy. Trong lòng anh ấy luôn nhận định bản thân là kẻ có tội. Nhất là khi suốt bao năm qua, tất cả mọi người đều cho là như vậy. Cho nên anh chỉ mong có một ngày nào đó, anh ấy có thể buông tay đi làm những chuyện mình thật sự muốn làm, chứ không phải là cứ tự nhốt mình trong cái lồng này đến hết cuộc đời."

Ánh mắt anh ấy nhìn Tô Chỉ hồi lâu, thứ dự cảm kia cũng ngày một mãnh liệt. Ban đầu chỉ là suy đoán kiểu đùa giỡn, anh ấy hoàn toàn không coi đó là thật, cũng chẳng cảm thấy có gì to tát.

Nhưng ngày hôm nay, anh ấy không thể không suy xét lại phỏng đoán đó.

Nếu như anh nghiêm túc, và nếu như cô cũng nghiêm túc.

Trong gian nhà ăn yên ắng, thật lâu sau Tô Chỉ vẫn không mở miệng nói chuyện.

Dường như không thể chịu nổi cảm giác bức bối này nữa, cô khẽ nhúc nhích cơ thể mình. Bởi vì cổ áo bị nới lỏng, mặt dây chuyền màu đỏ mà Trình Hoài Cẩn tặng cô đột nhiên trượt ra ngoài.

Ánh mắt của Giang Triết lập tức dán chặt vào nó, mà Tô Chỉ thì lại không hề hay biết.

Mặt dây chuyền hình dẻ quạt màu đỏ nhỏ xinh, xung quanh nạm một vòng kim cương be bé.

Ánh mắt Giang Triết lại neo đậu trên gương mặt đang hơi thất thần của Tô Chỉ, ánh mắt âm u lạnh lẽo tức khắc hóa thành nóng rực.

“Đêm trước ngày Giáng sinh, có một vị khách đến nhà anh.” Anh ấy chợt cất lời.

Tô Chỉ sực tỉnh, cô không nghe thấy anh ấy vừa nói gì.

Giang Triết nhìn cô chăm chú, nói: "Vào đêm trước ngày Giáng sinh năm ngoái, có một vị khách đến nhà anh. Người này suốt cả ngày cứ chạy đôn chạy đáo bận bịu đầu tắt mặt tối, mời anh ấy ăn bữa cơm, uống hớp trà cũng phải chạy đua với thời gian. Một ngày nọ, anh ấy đã đặt một bộ trang sức Bulgari để đem đi tặng người ta, em đừng nghĩ nhiều, lễ nghĩa qua lại trong giới quan liêu là điều không tránh khỏi. Vừa hay anh được rảnh nên đi lấy cùng anh ấy luôn, lúc đang ở cửa hàng chờ lấy đồ, anh ấy nhìn trúng một món phụ kiện kiểu đặc biệt của mùa Giáng sinh. Nhưng nhân viên lại nói thật không may là trong tiệm hiện không có sẵn hàng, xin anh ấy đợi hai tiếng để điều phối hàng từ chi nhánh khác. Anh vừa nhìn là thấy món phụ kiện kia chẳng đáng mấy đồng, kiểu gì anh ấy cũng sẽ không nán lại chờ cho xem. Nào ngờ đâu thế mà anh ấy lại đồng ý thật, cứ thế đợi chờ mòn mỏi suốt hai tiếng đồng hồ trong cửa hàng.”

Giang Triết nhìn vẻ mặt đang dần cứng đờ của Tô Chỉ, cười híp mắt nói tiếp: "Lúc gần rời đi, anh ấy đã bỏ món phụ kiện đó vào trong xe của mình, chẳng nói chẳng rằng gì, lại còn bảo anh đừng có lo chuyện bao đồng."

Anh ấy nói đến đây thì ngừng lại, không tiếp thêm lời nào nữa, chỉ dán mắt nhìn thẳng vào mặt dây chuyền hình dẻ quạt màu đỏ đó của Tô Chỉ.

Ngón tay của Tô Chỉ không kìm được chạm lên sợi dây chuyền, da đầu bắt đầu tê dần. Cô hoàn toàn không thể chịu nổi kiểu im lặng và ám chỉ như tra tấn này nữa.

Giọng nói của cô có đôi chút lâng lâng: “Vị khách đó của anh…”

Cô còn chưa nói dứt câu đã nhìn thấy Giang Triết đứng dậy, cười khẽ thành tiếng.

Ánh mắt anh ấy đáp xuống mặt Tô Chỉ, thế rồi chợt thở hắt ra một hơi mà không rõ là ý gì.

Anh ấy vươn tay ra sờ đầu Tô Chỉ, nói: “Tên của vị khách đó là Trình Hoài Cẩn. Còn về món phụ kiện thì anh cũng vừa mới biết thôi.”

“Ra là mua cho bé Chỉ nhà ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận