Thoáng cái đã cảm thấy tê rần cả da đầu, Tô Chỉ đang muốn hỏi lại lần nữa, bàn tay Trình Hoài Cẩn đã nắm cằm cô bảo cô xoay lại.
Hơi thở nồng nàn chỉ thuộc về riêng một mình Trình Hoài Cẩn phút chốc rót đầy khoang miệng cô.
Cảm giác hơi khó thở, viền mắt cô bất giác trở nên ướt át.
Trình Hoài Cẩn bỗng hơi lùi ra sau, để cô lật người lại.
Khoảnh khắc Tô Chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp sửa mất cân bằng ngã nhào xuống đất, thì cô đã được người kia ôm giữ lại.
Lòng bàn tay ấn giữ sau gáy cô, Trình Hoài Cẩn nghiêng người khiến nụ hôn ấy càng thêm phần đắm say.
Tô Chỉ không sao chịu đựng nổi, chỉ có cách duy nhất đó là vươn tay ôm chặt lấy cổ anh.
Một loại cảm xúc lạ lẫm biết bao.
Cô chẳng thể phân định rõ ràng rốt cuộc giờ phút này Trình Hoài Cẩn là đang thật sự tức giận hay giả vờ không vui. Thế nhưng, nụ hôn gần như thô bạo của anh khiến cõi lòng cô vừa loạn nhịp lại vừa cảm nhận sự tê dại không cách nào phủ nhận được.
Thứ âm thanh ướt át, mỹ miều và uyển chuyển đến thế.
Khoảnh khắc Tô Chỉ nghe thấy thanh âm ấy, bản thân cô bỗng ngượng ngùng nhắm tịt hai mắt lại.
Bên trong phòng ngủ là một khoảng không gian tối tăm mịt mờ.
Trình Hoài Cẩn chầm chậm ngừng nụ hôn ấy lại.
Mũi kề mũi.
Hơi thở ẩm ướt nóng bỏng đan xen quấn quít quanh bờ môi hai người.
Ánh mắt ngấn nước va vào nhau, cô vội vàng cụp mắt hệt như vừa bị điện giật.
...
Trình Hoài Cẩn của đêm nay khiến cõi lòng cô cảm thấy hoàn toàn lạ lẫm, hoảng hốt, nhưng phản ứng của cơ thể là thứ không thể dối gạt lọc lừa. Dẫu cho cô có xấu hổ không muốn thừa nhận đến thế nào đi chăng nữa, nhưng những âm thanh mà cô bật thốt ra trong đêm nay chính là minh chứng hùng hồn chân thật nhất.
Giữa màn đêm tăm tối chẳng thể nhìn thấy rõ đối phương, cô có ảo giác như mình và Trình Hoài Cẩn càng thêm sát gần cận kề bên nhau.
Không còn cảm thấy say sưa mê mẩn đối phương là điều gì đó đáng xấu hổ hay quá thấp kém nữa, Trình Hoài Cẩn luôn có thể dung nạp tiếp nhận Tô Chỉ một cách trọn vẹn, sau đó kết hợp cùng cô đầy hoàn mỹ.
Sau cùng, viền mắt cũng trở nên long lánh ngấn nước.
Anh áp người phủ lên tấm lưng cô, tiếng nhịp đập hai con tim đồng điệu rộn ràng.
-
Tháng đầu tiên của kỳ khai giảng, Tô Chỉ bận túi bụi như con quay xoay mãi chẳng ngừng.
Vài hoạt động dành cho tân sinh viên và các buổi tọa đàm đã lấp kín toàn bộ thời gian rảnh của cô, ngày nào về nhà xong cũng phải dành ra hai tiếng đồng hồ xem video tiếng Anh để luyện tập.
Chương trình học đại học không hề thảnh thơi thoải mái chút nào, lại cộng thêm có rào cản ngôn ngữ khiến Tô Chỉ cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Cũng may là ngày nào cũng như ngày nào, hễ về đến nhà là Trình Hoài Cẩn đều ở bên cạnh giúp cô kiểm tra bài tập và chương trình học. Có đôi khi Tô Chỉ cảm thấy rất áy náy, cứ cho rằng bản thân đã làm trễ nải quá nhiều thời gian của Trình Hoài Cẩn.
Nhưng Trình Hoài Cẩn lại chẳng thấy có vấn đề gì.
"Là anh muốn dành thời gian cho em, cho nên em đừng cảm thấy mình làm chậm trễ thì giờ của anh hay gì cả."
"Thầy Trình à, anh tốt quá đi mất." Tô Chỉ ôm chặt cánh tay anh, bùi ngùi lên tiếng.
Thế rồi, thoáng cái cô lại không kiềm chế được bắt đầu giở trò õng ẹo diễn sâu giả vờ cảm động tới mức hai hàng lệ rơi: "Thầy Trình ơi, thầy tốt với em như vậy, đời này em không biết phải báo đáp ra sao cả, chỉ có thể lấy tấm thân này ra báo đáp tạm vậy. Không biết thầy có bằng lòng không?"
Trình Hoài Cẩn hạ mắt nhìn đôi mắt trong veo đang chớp chớp trông đến là đáng thương của cô, gật đầu cất giọng nhàn nhạt: "Ở Mỹ tròn mười tám tuổi là có thể đăng kí kết hôn rồi, đăng kí xong về nước đi công chứng là được, nếu em thật sự muốn lấy thân báo đáp thì chi bằng..."
"...Hôm nay nhiều bài tập quá à! Em không nói chuyện với anh nữa!" Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Chỉ đã quay ngoắt sang dáng vẻ nghiêm túc, dựng thẳng lưng nhìn vào máy tính của mình, "Thầy Trình này, thầy có tuổi rồi thì đi ngủ trước đi, đừng có chờ em."
Trình Hoài Cẩn đưa mắt nhìn về phía cô, không thấy nói năng gì.
Tô Chỉ chột dạ liếc nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh bất thường đứng dậy đi về phòng ngủ.
"Anh giận đấy à Trình Hoài Cẩn?" Tô Chỉ không nhịn được ngoảnh lại gọi anh.
Trình Hoài Cẩn nhìn cô bằng ánh mắt thong dong tự tại: "Buổi tối đi ngủ anh trả lời em."
Anh nói xong xoay người đi về phía phòng ngủ, để lại Tô Chỉ với đôi má ửng hồng.
-
Sau khi trải qua một tháng vào năm học đầy khó khăn, Tô Chỉ bắt đầu từ từ theo kịp guồng quay học hành. Cô còn tham gia thêm một câu lạc bộ lướt sóng, đến dịp cuối tuần sẽ thường đi ra biển với các bạn.
Vào tháng mười, Trình Hoài Cẩn đi công tác hai tuần ở Seatle. Đến hôm hai mươi chín mới đi công tác về, vốn cứ tưởng được nhìn thấy Tô Chỉ, ai dè lúc về nhà lại nhận được tin nhắn, cô bảo phải đi New York xem kịch nói với các bạn trong câu lạc bộ.
Tô Chỉ và mọi người ngồi xe lửa hơn ba giờ đồng hồ đến New York, ngủ nghỉ ở nhà nghỉ thanh niên (Youth Hostel), chơi bời vài ngày cho đã đời rồi mới quay về nhà.
Lúc nhận điện thoại của anh, bấy giờ Tô Chỉ đã ngồi trên xe lửa đi New York.
Cô cực kỳ phấn khích kể cho Trình Hoài Cẩn nghe về kế hoạch trong mấy ngày tới đây của cô và các bạn. Nào là xem kịch nói, bảo tàng triển lãm mỹ thuật, phòng trưng bày nghệ thuật rồi cả show trình diễn pháo hoa, toàn bộ hành trình đều sắp xếp đầy đủ đâu ra đó.
Cuối cuộc điện thoại mới nói lời xin lỗi với Trình Hoài Cẩn, bảo là đám bạn nhiệt huyết dâng trào đòi tranh thủ dịp cuối tuần và thứ hai không có tiết học để đi chơi, cô không kịp báo trước với anh.
Trình Hoài Cẩn cũng không trách cứ cô, chỉ hỏi tên tuổi và cách thức liên lạc của các bạn đi cùng, rồi gửi cả hành trình di chuyển của họ qua WeChat cho anh.
Tô Chỉ nghe lời răm rắp nhắn tin gửi anh.
Cuối cùng còn gửi tận mấy cái icon hôn chùn chụt cho anh, hỏi anh có giận cô không.
Trình Hoài Cẩn bảo không giận, chỉ dặn cô nhất định phải chú ý an toàn. Hằng ngày đều phải nhắn tin cho anh.
Tô Chỉ đáp "ok" nhanh như tên bắn, sau đó lại gửi thêm mấy cái icon hôn hít nữa.
Ở nhà, Trình Hoài Cẩn ngồi xem đi xem lại mấy tin nhắn cô gửi cho mình.
Tính luôn cả Tô Chỉ thì tổng cộng là năm sinh viên, họ đã book trước một nhà nghỉ thanh niên có tên là “Hello New York”. Sau đó Tô Chỉ còn gửi một tấm ảnh selfie của cô chụp với bạn trên xe lửa, ý bảo anh không cần lo lắng.
Trình Hoài Cẩn mở hình ra xem, có ba nam sinh và hai nữ sinh.
Năm người ngồi chung với nhau, trông có vẻ thân thiết ra trò.
Anh trả lời một chữ "Ừ.”
Lát sau lại tiếp tục dặn dò cô "chú ý an toàn".
Ngày ba mươi, ba mươi mốt tháng mười, rồi thêm cả ngày một tháng mười một nữa, tận ba ngày sau cô mới quay về.
Trình Hoài Cẩn lại nhìn điện thoại lần nữa rồi tắt máy.
Trên bàn trà có một chiếc hộp vải nhung màu bạc, anh cầm lấy cất vào ngăn kéo bên dưới, sau đó đứng dậy đi lên phòng ngủ trên lầu.
Ngày ba mươi tháng mười hôm ấy, Trình Hoài Cẩn đích thân lái xe đi New York một chuyến.
Vốn dĩ có thể sắp xếp người khác giao tài liệu qua, nhưng không hiểu trong lòng anh nghĩ gì mà lại muốn tự mình lái xe đi một chuyến.
Nắm rõ hành trình mấy ngày nay của cô, lúc đi ngang qua phòng trưng bày mỹ thuật kia, anh lái xe tạt vào bãi đậu xe, ngồi đấy đợi hơn ba mươi phút liền.
Cuối cùng Trình Hoài Cẩn vẫn không xuống xe, mười phút trước thời gian bọn họ dự tính rời khỏi phòng trưng bày mỹ thuật, anh đã lái xe rời đi trước.
Trình Hoài Cẩn không sao phủ nhận được cái cảm giác khó chịu đang nảy nở nơi đáy lòng.
Anh thế mà lại ghen ghét đố kị với những cậu nam sinh được ở bên cạnh, được học tập, được chơi lướt sóng với Tô Chỉ mỗi ngày, một nỗi đố kị mà đến chính anh cũng cảm thấy nó không nên hiện diện.
Anh biết hiện tại cô đang ở giai đoạn toả sáng rực rỡ nhất của đời người, sao có thể giành trọn mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh anh, chỉ thuộc về riêng một mình anh được cơ chứ.
Cô sẽ có những người bạn của riêng mình, cũng sẽ có cuộc sống độc lập của chính cô.
Từ ngày đầu tiên cô rời khỏi Bắc Xuyên lên đại học, thì anh đã hiểu ra được những đạo lý này rồi.
Chạy một mạch quay về đảo Rhode, Trình Hoài Cẩn đi thẳng vào phòng sách làm việc, không hề hỏi han đến chuyện của Tô Chỉ nữa.
Ngày cuối cùng của tháng mười, hiếm hoi lắm mới thấy Giang Triết gọi điện thoại tới ngay lúc sáng sớm.
Trình Hoài Cẩn trò chuyện với anh ấy một lúc rồi ra ngoài vì còn có việc.
Buổi tối anh ở bên ngoài ăn qua loa chút ít, sau đó về nhà một mình.
Tắm táp xong, anh đi ra ngồi trên bến tàu ngoài bờ biển.
Chỉ chừa lại một bóng đèn gần mạn bến tàu nhất.
Anh nhấm nháp chút rượu, làn gió mang vị tanh tanh mằn mặn của biển cả thổi qua ống quần anh. Trình Hoài Cẩn đưa mắt nhìn sang khoảng trống lẻ loi bên cạnh, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt trông về phía mặt biển khơi bao la vô tận.
Màn hình điện thoại dừng lại ở những tấm hình Tô Chỉ gửi cho anh không lâu trước đó. Cô và các bạn ngồi trong khán phòng, bây giờ chắc là họ đang xem vở kịch nói nào đó chăng.
Màn hình sáng lên một lúc, sau đó thì tự động tắt ngúm.
Trình Hoài Cẩn tựa vào lưng ghế, cảm nhận làn gió biển chầm chậm thổi lướt trên da thịt mình.
Thi thoảng có chú chim hải âu bay ngang qua, đáp xuống tạo gợn sóng rồi vụt mất chẳng thấy bóng dáng đâu.
Suy nghĩ của Trình Hoài Cẩn từ từ lắng đọng, anh ngồi im bất động.
Bất chợt, anh bỗng nghe thấy tiếng mở cửa rất khẽ.
Anh khẽ mím bờ môi, nhưng cơ thể không hề xoay lại ngay tức khắc.
Một dự cảm mãnh liệt loé lên, nhưng anh lại hệt như không dám đối diện với điều đó, chỉ đành lặng người ngồi im tại chỗ.
Nhịp đập con tim lặng lẽ tăng tốc rộn ràng.
Thế nhưng, nhịp bước chân chạy lon ton kia lại khiến anh không cách nào phủ nhận được cảm giác quen thuộc ấy.
Trình Hoài Cẩn đứng lên xoay người lại, dưới ánh đèn mờ ảo leo lét, anh trông thấy Tô Chỉ đang men theo con đường lát ván gỗ chạy về phía đây.
Mái tóc đen óng ả hoà vào màn đêm tối mịt, ánh mắt cô sáng tựa những vì tinh tú giữa mây trời của đêm nay.
Lúc nhoẻn miệng cười, chiếc mũi chun lại lộ ra những nếp nhăn nho nhỏ thân thuộc.
Tà váy bị làn gió thổi tung táp lên bắp chân trắng nõn của cô.
Tô Chỉ giơ tay vẫy vẫy về phía anh, vừa chạy vừa hét lớn: "Trình Hoài Cẩn, em đã về rồi này!"
Trình Hoài Cẩn lặng yên không nói.
Trái tim đập loạn nhịp như thể hoàn toàn mất kiểm soát, thậm chí anh cảm thấy ngay cả hơi thở cũng có đôi phần hỗn loạn.
Tô Chỉ chạy một mạch tới bên cạnh anh.
Cuối cùng Trình Hoài Cẩn cũng bừng tỉnh, giơ tay đón cô ngã nhào vào lòng mình.
Xác nhận thật sự là Tô Chỉ, anh nâng gò má cô, đặt lên môi hôn.
Hơi thở trở nên nặng nề, sau đó anh hỏi cô: "Không phải em đang xem kịch nói với bạn à? Chẳng phải tối mai em mới về sao?"
Tô Chỉ cười cong cong khoé mắt, giơ tay ôm chặt eo anh: "Đấy là hình bọn em chụp lúc sáng thôi, thì là em không muốn anh đoán ra được là hôm nay em sẽ về đó."
"Tại sao?"
Một loại dự cảm tận sâu trong miền tiềm thức đang dần bén rễ nơi trái tim Trình Hoài Cẩn, giọng nói càng lúc càng trầm khàn, anh nhìn đăm đắm vào ánh mắt Tô Chỉ.
Tô Chỉ vuốt ve gương mặt anh, kiễng chân, rồi khẽ chạm nhẹ lên trán anh.
"Em đi New York vì biết phòng trưng bày mỹ thuật có tổ chức hoạt động chôn hộp sắt, mỗi người sẽ viết một tờ giấy đặt trong hộp sắt sau đó chôn dưới bãi cỏ phía sau phòng trưng bày. Mười năm sau sẽ đào lên, mỗi người có thể nhận lại tờ giấy của mình. Em cảm thấy rất có ý nghĩa cho nên em mới đi."
"Đáng lẽ phải mai mới về cơ," Tô Chỉ chớp chớp mắt, khẽ liếm cánh môi anh, "Nhưng hôm nay là ngày kỉ niệm quan trọng, sao em có thể quên được chứ?"
Cánh tay Trình Hoài Cẩn bất giác siết chặt, cất giọng hỏi cô đầy kiềm chế: "Tối nay em về bằng cách nào?"
"Em tới trạm tàu rồi bắt taxi về."
"Lần sau đừng như thế, trễ lắm rồi, không an toàn."
Tô Chỉ vùi đầu vào hõm vai anh, nũng nịu lên tiếng: "Em biết rồi thầy Trình. Lần sau em không thế nữa."
Cảm xúc nơi con tim từ từ lan tỏa, khóe môi Trình Hoài Cẩn mấp máy vài lần rồi mới cất giọng một lần nữa: "Anh có thể sẵn tiện hỏi em đã viết gì không?"
Tô Chỉ khẽ cười: "Em viết một nguyện vọng và một bí mật cho anh Trình, mười năm sau hai ta cùng đi lấy về."
Trình Hoài Cẩn không chịu đựng nổi kiểu đáp án lấp lửng khó dò này, anh nâng gương mặt cô lên, bốn mắt nhìn nhau: "Anh không hỏi về bí mật, nhưng nguyện vọng đó là gì, anh muốn biết."
Làn gió biển khe khẽ thổi tung mái tóc anh.
Giữa nền trời ảm đạm mờ tối, con ngươi đen láy của Trình Hoài Cẩn nhìn cô chăm chú không rời.
Tô Chỉ khó kiềm nổi lòng mình, lại một lần nữa rung rinh vì anh, giọng nói cũng chuyển sang mềm mại nhẹ nhàng ngập tràn bong bóng tình yêu màu hồng.
"Em đã viết: Chúc Trình Hoài Cẩn sinh nhật vui vẻ. Sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi."
Trong hốc mắt Trình Hoài Cẩn lóe lên những đốm sáng vụn vặt, gần như là sự kiềm chế đến cực độ.
Lát sau, anh nhỏ giọng hỏi cô tại sao lại ước nguyện vọng này.
Tô Chỉ khẽ khàng nựng khuôn mặt Trình Hoài Cẩn, sau đó đặt lên đôi môi khô ráo mềm mại của anh một nụ hôn.
Nói với vẻ nghiêm túc:
"Em muốn anh sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi."
"Ở bên em mãi nhé, Trình Hoài Cẩn."