Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

“Tiểu tử thối, con nói ai thiếu đạo dức hả?” Tiểu Tiểu tóm lấy cánh tay bé, hung hăng hỏi.

“Mẫu thân, vừa nãy người nghe nhầm rồi, con chưa nói gì hết…” Điểm Điểm đỏ
mắt nhìn Tiểu Tiểu, ta cũng đâu có nói sai, người vốn là thiếu đạo đức
mà, cho Hoàng thượng uống…

“Ta nghe nhầm? Ý con là đang mắng ta
lãng tai đó hả?” Tiểu Tiểu nguy hiểm nheo mắt, thằng nhãi này, đúng là
bị gia gia nó chiều hư rồi.

“Không có, tuyệt đối không có. Mẫu
thân, con nói là bản thân con, người buông con ra, con nói người nghe…”
Cười lấy lòng, nếu như không phải mẫu thân túm lấy tay làm đau bé, bé
mới không thèm xin tha đâu? Hết cách, ai bảo mình còn nhỏ, lại yếu đuối
nữa chứ?

“Nói đi!” Buông cánh tay bé ra, trở về phòng ngồi yên vị, Tiểu Tiểu trưng ra bộ dạng chuẩn bị thẩm vấn phạm nhân.

“Mẫu thân, sáng sớm con thức dậy, thấy mẫu thân vẫn còn đang ngủ nướng, con
liền ra ngoài vận động một chút, không cẩn thận bị lạc đường…” Rụt cổ
lại, thấy Tiểu Tiểu bĩu môi khinh thường, Điểm Điểm tiếp tục nói:

“Sau đó con tìm đường trở về, kết quả là bị mấy lão đầu kia kéo lại, bọn họ
đem một cái bình xinh đẹp ra, nói là dùng để đi tiểu, con không tin, bọn họ liền bảo con thử…con tò mò, thấy bọn họ bưng nước tiểu đi, thì lén
lút theo sau bọn họ muốn xem xem thứ đó dùng để làm gì…mẫu thân, người
đoán xem bọn họ muốn làm gì?”

Điểm Điểm càng nói càng hưng phấn, sớm đã không còn dáng vẻ sợ sệt lúc nãy nữa.

“Chắc chắn là đem cho Hoàng thượng uống rồi!” Lườm bé một cái, trẻ con đúng
là trẻ con, câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng hỏi cho được.


“Mẫu
thân, người thông minh quá đi. Sao người biết thứ đó mang cho Hoàng
thượng uống?” Điểm Điểm sùng bái nhìn Tiểu Tiểu, ngu ngơ hỏi.

“Ngốc, là chủ ý của ta đó được không hả?” Gõ lên đầu bé một cái, trẻ con, đúng là ngốc.

“Ồ, thế lúc nãy con nói người thiếu đạo đức người còn mắng con…” Tiểu Tiểu
tức giận trừng Điểm Điểm, Điểm Điểm rụt đầu lại: “Tiếp tục, mẫu thân,
đùng giận nữa nha. Con thấy Hoàng thượng uống thuốc, thì không nhịn được nữa bật cười. Hoàng thượng không trách tội, còn rất thích con nữa đó?
Hắn hỏi con sao lại cười vui đến vậy, con liền thành thật trả lời…kết
quả, hắn liền nôn mửa một trận.”

“Điểm Điểm, con đã nói với hắn
thứ hắn uống là nước tiểu của con rồi à?” Tiểu Tiểu bịt miệng, có chút
hối hận đã không đi cùng, nếu cùng đi, thì đã có thể nhìn thấy biểu hiện đặc sắc của hắn rồi.

“Đúng thế, mẫu thân, người không nhìn thấy
quả thật là quá đáng tiếc, tiếp đó mặt hắn liền trắng bệch, sau đó ọe
một tiếng mửa hết cả ra…”

“Ha ha…” Hai người ôm đầu cười sặc sụa, cười đủ rồi, Tiểu Tiểu mới hỏi:

“Thế con làm sao mà ra? Bọn họ thả con đi à? Khinh công của con hình như đâu có tốt thế đâu?”

“Mẫu thân, người cũng không thử nghĩ xem con là ai, con là đứa trẻ thông
minh nhất thế giới, còn cần khinh công hay sao? Con phao mị nhãn với thị vệ đại ca, bọn họ liền bị con làm cho mù mờ, thế là con thoát được.
Đúng rồi mẫu thân, cái thuốc phấn màu trắng trong tay áo kia của người,
chính là dùng cái bình màu đen mà đựng đó, là thuốc gì vậy, có tác dụng
ra sao?”


“Cái nào? Cái này hả?” Tiểu Tiểu từ trong tay áo móc ra
một cái, mở nắp ra xem, không còn nhiều nữa, chắc là bị thằng nhãi này
lén lút chôm đi rồi.

Ngọc thủ của nàng vươn ra, cười: “Đưa đây!”

Điểm Điểm lắc lắc đầu: “Mẫu thân, thứ kia không làm chết người đấy chứ, vừa nãy con đã dùng hết rồi…”

“Cái gì, con dùng hết rồi?” Tiểu Tiểu hoảng hốt nhìn bé, khẩn trương hỏi: “Dùng như thế nào?”

Thứ đó là tình dược mà nàng mới nghiên cứu ra, sau khi trúng độc thì mười
hai canh giờ sau sẽ phát tác, sẽ điên cuồng yêu người mà mình nhìn thấy
đầu tiên, tuy còn chưa thử nghiệm qua, nhưng nguyên lý sẽ không sai,
thuốc giải còn chưa chế ra. Điểm Điểm đã dùng hết rồi, hậu cung có xảy
ra đại loạn không nhỉ?

“Mẫu thân!” Điểm Điểm chớp chớp mắt, cố
nặn ra vài giọt nước mắt, bé khóc nói: “Mẫu thân, con không biết, con
vừa từ chỗ Hoàng thượng chạy được không xa, thì đụng phải một đám phi
tử, bọn họ muốn sờ thử xem con có phải thái giám hay không, còn muốn kéo con đi làm thái giám nữa đó? Thái giám là gì? Chơi không vui đâu đúng
không…”

“Điểm Điểm ngoan, mấy ả không dám đâu. Sau đó thì sao,
sao con lại dùng thuốc đó?” Giúp bé lau nước mắt, đó là đáng đời mấy ả,
dám có chủ ý xấu với Điểm Điểm, dùng thứ thuốc đó để đối phó mấy ả là
quá dễ dãi rồi.

“Con cũng chẳng đánh lại họ, quýnh quá liền đem
thuốc phẩy ra, bọn họ đều bịt mắt kêu lên, con liền nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy…” Điểm Điểm có chút sợ hãi rúc trong lòng Tiểu Tiểu, như thế,

chắc mẫu thân sẽ không trách bé nữa đâu.

“Được rồi, Điểm Điểm,
mẫu thân không trách con đâu. Đừng khóc nữa, buổi tối mẫu thân dẫn con
đi xem thành quả. Mấy thứ thuốc đó mẫu thân còn chưa thử nghiệm, để mấy ả thực nghiệm một chút cũng tốt…Điểm Điểm chắc đói rồi chứ? Chúng ta đi
ăn cơm trước nha!” Ôm Điểm Điểm, hai người đến chỗ của Hoa Nguyên, còn
có Hắc Tử nãy giờ bị quên lãng đi theo phía sau.

Trẻ con chính là trẻ con, ăn xong cơm, Tiểu Tiểu chuẩn bị về ngủ bù, căn dặn Điểm Điểm
mấy câu thì để bé lại chỗ Hoa Nguyên, nàng liền trở về ngủ. May mà Điểm
Điểm rất đáng yêu, miệng ngọt như đường, luôn miệng gọi dì này dì nọ, nữ nhân trong lãnh cung đều rất thích bé, không có Tiểu Tiểu bên cạnh, bé
cũng rất hoạt bát.

“Ma ma, bà muốn đi đâu làm gì thế?” Điểm Điểm thấy một ma ma đi ra ngoài, liền kéo tay bà ta lại hỏi.

“Điểm Điểm, ma ma phải đi nấu cơm, cháu chơi với mấy dì kia một lát, nấu xong ma ma sẽ gọi cháu, được không?” Ma ma cúi người xuống nhìn bé, cười
nói.

“Cơm là do bà nấu à? Ma ma, thức ăn mà nấu rất ngon, Điểm
Điểm rất thích ăn, cháu muốn xem bà nấu, được không?” Điểm Điểm khẩn cầu nhìn bà ta, ma ma khó xử gật đầu, không nỡ cự tuyệt bé. Mấy người vừa
đi, mấy người phía sau đều bật cười. Ma ma quay đầu lại, khó hiểu hỏi:

“Các người đang cười gì vậy?”

“Ha ha…” Mấy người phía sau cười càng thich thú, ma ma nhìn bọn họ, cái dáng vẻ nhăn mày kia lại càng buồn cười hơn.

“Ma ma, mặt của bà…” Một phi tử chỉ mặt bà ta, cười đến gập cả bụng.

“Xin lỗi nha, ma ma, lúc nãy tay của Điểm Điểm bẩn quá, không cần thận làm
bẩn tay bà, bà lại dùng tay chà mặt…” Thấy ma ma mù quáng lau mặt, Điểm
Điểm vội giải thích.

“Cái gì?” Ma ma kêu lên một tiếng, vội chạy
vào trong phòng, nhìn khuôn mặt kia một cái, hai mắt nhắm lại: Mẹ của ta ơi, mất mặt chết người!

Đen thui thủi, thật khủng bố thật khó coi.


*********

“Thái y, thái y đâu?” Tay của Liên phi có chút hoảng loạn sờ lung tung, một
cung nữ không cùng nàng ta ra ngoài vội vã chạy tới, đỡ lấy Liên phi
đang cử động lung tung, khẩn trương đáp: “Nương nương, bọn họ đã đi mời
rồi, người ráng đợi một chút, lát nữa sẽ về, lát nữa sẽ về ngay!”

“Mắt của ta đau quá, không nhìn thấy gì cả….ngươi cũng đi thúc giục đi, mau
đi giục thái y đi, ta không muốn làm người mù, không muốn…”

Tay
vẫn còn đang sờ soạng lung tung, sao có thể để mình trở thành người mù
chứ, nàng không muốn, thật kinh khủng, nàng muốn làm hoàng hậu, muốn làm hoàng hậu.

“Nương nương, sẽ không đâu, sẽ không như thế đâu.
Người đợi chút, nô tỳ đi gọi thái y ngay, đi thúc giục thái y ngay!” Sau khi đỡ nàng ta ngồi an vị xong, cung nữ vội chạy ra ngoài, đúng lúc
đụng phải tiểu thái giám đang chạy về, bịch một tiếng cả hai đều lui vài bước, Liên phi đã nghe được.

“Chuyện gì vậy? Là ai?” Có chút vô lực đỡ lấy thành giường, nàng ta bất an hỏi.

“Nương nương, là Tiểu Thạch tử trở về ! Tiểu Thạch tử, thái y đâu?” Cung nữ ổn định cước bộ, vội nói với Liên phi. Bình thường, người mà Liên phi tín
nhiệm, yêu thích chính là cung nữ Tiểu Mục, nay Tiểu Mục cũng đã bị
thương, đây là cơ hội tốt cho mình biểu hiện.

“Hồi bẩm nương nương, thái y đều đã bị Hoàng thượng nhốt vào thiên lao cả rồi…” Tiểu Thạch tử quỳ xuống, run rẩy trả lời.

“Cái gì? Vậy bổn cung phải làm sao? Ta muốn gặp Hoàng thượng, bây giờ đi
ngay…” Nghe được tin tức của Tiểu Thạch tử, Liên phi ngã khuỵu xuống
đất, Tiểu U vội đi lên phía trước đỡ nàng ta dậy, nàng ta không để ý
hình tượng mà chạy ra ngoài.

“Nương nương, nô tài nghe nói, hình
như Hoàng thượng không muốn gặp ai hết!” Tiểu Thạch tử thấy nương nương
đang đi loạng choạng đột nhiên đứng im tại đó…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận