Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Đã lặn lội đi được hơn mười ngày đường, cuối cùng cũng đến được kinh thành của Phong Quốc—-Quốc Đô.

Vốn Lân vương cũng thường xuyên đi sứ các quốc gia khác, lúc đó cũng cao
hứng có thể tìm thú vui trên đường đi, nhưng lần này trên suốt chặng
đường sao cứ cảm thấy nhàm chán nhỉ? Đã từng có một lần, một hộ vệ thấy
Lân vương nhàm chán, chuyên môn dẫn hắn đến một hoa lâu nổi tiếng của
địa phương, kêu đến một cô nương nổi tiếng nhất trong đó. Cô nương này
ca hát gảy đàn bồi rượu nói chuyện mọi thứ đều tinh thông, nhưng vai
chính Lân vương kia hết lần này đến lần khác đều chả có hứng thú gì hết, cuối cùng cũng không thể lưu lại bên đó, còn bị người ta nghị luận Gia
“không được”, khiến Gia mặt mày càng trở nên bí xị.

Lân vương
nhàm chán nhìn đám nam nam nữ nữ đang bận bận rộn rộn bên ngoài xe, lần
này hắn thật sự hối hận đã nhận việc này, không biết lúc trở về, Tiểu
Tiểu có còn ở đấy không? Có phải sau khi nàng tìm được người cần tìm rồi thì sẽ rời khỏi hay không? Không biết địa chỉ nhà nàng, sau khi trở về
thì làm sao tìm được nàng đây?

Suy nghĩ miên man, xe ngựa đã đến
sứ quán mà Phong Quốc đã chuẩn bị sẵn, quan viên tiếp đãi lễ phép ngênh
đón Lân vương, Lân vương chỉ cười cho có lệ, nghe quan viên nói còn hai
ngày nữa mới cử hành đại lễ đăng cơ, mặt hắn càng trầm hơn.

“Vương gia…” Thị vệ Liệt thấy mặt Lân vương bí xị, khiếp đảm hỏi.

“Chuyện gì?” Ngẩng đầu lên, Lân vương khẩu khí bất thiện nhìn y.

“Vương gia, còn hai ngày nữa mới khánh điển, ngày mai Vương gia có đi dạo chơi đâu đó không?” Liệt rất tận trách hỏi.

Thật ra, đến sớm hai ngày cũng không thể oán trách người ta được, bình
thường Lân vương đi, đều là tốc độ bình thường, chầm chậm, đụng đến
những nơi vui thú đều dừng lại nghỉ một chút, hoặc là thưởng thức phong
cảnh này nọ, hoặc là bái phỏng mỹ nữ đâu đó. Chỉ có lần này, Vương gia
chẳng có hứng thú với cái gì cả, chỉ đành thúc ngựa không dừng vó mau
chóng lên đường thôi.

“Tùy!” khoát khoát tay, Lân vương đứng dậy, trực tiếp đi đến thư phòng. Sứ quán bố trí không tệ, người đến từ các
quốc gia đều là những nhân vật có máu mặt, mỗi người đều có một tòa viện độc lập, đồ vật trong viện cũng rất đầy đủ, thư phòng, tẩm thất, thiện
phòng, khách sảnh đều rất xa hoa. Hết thảy nơi này, ngoại trừ nhỏ hơn
Vương phủ một tẹo , thì cấp bậc đều không thấp hơn vương phủ bình thường chút nào.

Nhấc bút, Lân vương viết vội một phong thư rồi giao
cho Liệt: “Tức tốc tìm người đưa phong thư này về, tuyệt đối đừng để xảy ra bất kì sai sót gì, biết chưa?”

Liệt tò mò liếc phong thư một
cái, rồi cầm thư đi ra ngoài. Lân vương lại ngồi xuống lần nữa, nhấc bút lên, nhưng một chữ cũng không viết ra được.

“Lân vương, Lân
vương gia có ở đây không?” Một giọng the thé truyền vào, có thị vệ
nghênh đón, âm thanh bên ngoài cũng bắt đầu nhỏ lại. Lân vương cười khổ:

Chân trước vừa đến, thì công công trong hoàng cung đã tới rồi, xem ra ngày mai không thể đi du ngoạn được nữa.

Quả nhiên không lâu sau, một thị vệ đưa tới một tờ thiếp, nói là công công
vừa nãy đưa đến. Mở ra xem, cũng chỉ là thư mời của vị Hoàng thượng sắp
đăng cơ – cũng chính là Vân vương trước kia , đại ý là hỏi thăm hắn trên đường đi khổ cực hay không, còn nói ngày mai muốn hắn tiến cung một
chuyến…

“Vương gia, công công vẫn còn ở bên ngoài, phải trả lời ra sao?” Thị vệ cung kính hỏi.

“Tuyên y vào đây đi!” Lân vương bỏ thư xuống, ung dung ngồi, nhìn vị công công đang khom lưng đi vào kia.

“Là Hoàng thượng muốn ngươi đến à?” Mặt không biểu tình, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ lúc này của Lân vương.

“Dạ, Vương gia!” công công vẫn như cũ không ngẩng đầu, âm thanh không lớn không nhỏ đáp.

“Còn mời ai nữa?” Hỏi rõ xong, hắn mới quyết định phải đi thế nào, nhưng Vân vương lúc này triệu kiến, mục đích ắt hẳn không đơn giản.

“Hết rồi, chỉ mời mình Vương gia thôi!” Công công hơi ngẩng đầu liếc nhìn Lân vương, sau đó lại cúi thấp đầu.

“Biết rồi, cứ nói ta sẽ đến đúng giờ!” Chỉ có một mình, Lân vương ngược lại
cảm thấy có chút hứng thú. Theo lý mà nói, hiện tại Vân vương gia sẽ
không làm như vậy, làm thế, sẽ dẫn đến sự tức giận của các nước khác.

“Dạ!” Công công vẫn cứ cúi đầu, cung kính lui ra ngoài.

Thị vệ Liệt đi vào, nhỏ giọng hỏi:

“Vương gia, ngài thật sự muốn đi à?”

“Ừm!” Lân vương gật đầu, lạnh giọng nói: “Liệt, ngươi nói xem lần này Vân
vương tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ tức vị của y gặp phiền toái hay
sao?”

Trầm tư một hồi, y lắc đầu, thấp giọng nói: “Chắc là không
đâu, mấy vị Vương gia kia, không phải đều bị y phế truất rồi sao? Bọn họ nào có uy hiếp được y…”

Liệt trầm tư một chút, phân tích nói: “Vương gia, hay là ngày mai ngài đừng đi…”

Giờ đây, thực lực hai nước không chênh lệch nhau là bao, nhưng Lân vương
đối với Hoàng thượng mà nói, không chỉ là huynh đệ ruột của y, mà còn là cánh trái tay phải không thể thiếu. so sánh với các hoàng tử của các
nước khác, quan hệ giữa họ làm cho người khác phải đố kị. Vân vương sắp
kế vị, lại chọn ngay lúc này triệu kiến Lân vương, có nhìn thế nào đi
nữa cũng thấy dụng tâm không thuần khiết.

“Thế thì không cần, dù
sao thì y cũng chẳng làm gì được ta. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không đi thì làm sao biết ý tứ của họ chứ? Đến đó xem đi, ngày mai chúng ta khắc biết ý đồ của họ.” Cười giả lả, Lân vương lại khôi phục
lại bộ dạng lưu manh kia của hắn, cũng dưới bộ dạng ngụy trang này, hắn
đã giúp Hoàng thượng giải quyết bao nhiêu là việc khó.

Sau khi công công lui ra, vội vã trở về trong cung, trực tiếp đến Ngự thư phòng phục mệnh với chủ tử của mình.

“Hắn nói thế nào?” Thấy tiểu công công trở về, Vân vương gia cho công công trong phòng lui hết, sắc mặt trầm tĩnh hỏi.

“Hồi Hoàng thượng, hắn nói sẽ đến đúng giờ!” Đè thấp thanh âm, giọng của
công công không còn the thé, cũng không cúi thấp mặt nữa, mà là vẻ mặt
tươi cười nhìn Hoàng thượng.

“Hiện tại ngươi vẫn có thể thay đổi chủ ý!” Vân vương gia lắc đầu, dịu dàng nhìn vị tiểu ‘công công’ kia.

“Không, ta không sẽ không đổi ý!” Tiểu ‘công công’ cố chấp nhìn y, vẻ mặt kiên định.

“Ngươi nên biết, hắn là một lãng tử. Lãng tử vô tâm, Ngươi sẽ càng khó nắm bắt được tâm tình, tình yêu của hắn…” Vân vương gia đứng dậy, không đành
lòng mà đi đến bên cạnh vị ‘công công’ kia, thở dài nói: “Nếu muốn chọn
một người, ta hi vọng ngươi có thể lựa chọn kĩ càng. Tuy hắn sẽ không
yêu ai, dù có khả năng yêu, nhưng Lân vương thì thật khó nói…”

Tiểu ‘công công’ tự tin cười: “Hoàng thượng, người còn không tin sức quyến
rũ của tiểu nhân hay sao? Càng là người như vậy, đi săn mới có tính
khiêu chiến chứ. Hắn là người của ta, Lân vương, ta lấy chắc rồi!”

Tuệ nhãn lóe lên, cả gương mặt đều tràn trề vẻ tươi sáng, đẹp đến nỗi khiến Vân vương gia mê hoặc, cũng làm y cả kinh: “Nhiên Nhi, vi huynh đã nhắc nhở muội rồi đấy, đến lúc đó nếu phải chịu khổ, thì đừng có trách vi
huynh!”

Tiểu ‘công công’ cười đáp: “Chịu khổ, còn chưa biết là ai đâu? Hoàng huynh, Nhiên Nhi quay về chuẩn bị đây, huynh phải giúp muội
thật tốt đấy nhé!”

Nói xong, như một làn khói, người đã chạy
không thấy bóng, Vân vương gia bất đắc dĩ cười cười: “Con gái lớn không
thể giữ trong nhà, tiểu nha đầu muốn gả cho người ta rồi đây…”

“Hoàng thượng , vậy chẳng phải vừa hay sao?” Thiếp thân thái giám Nguyên công
công của Vân vương, vừa đúng lúc đi vào, mặt tràn trề ý cười nói.

“Cũng đúng, tuy có khác với dự tính ban đầu của ta một chút, nhưng vẫn tạm
được. Nguyên công công, chuyện Ngự hoa viên ngày mai đều giao hết cho
ngươi, đừng để thịt béo đến tay rồi còn vuột mất…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui