Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Đây có phải một
trong những cách nàng thu hút sự chú ý của mình hay không? Nếu đúng, thì mục đích của nàng đã đạt được rồi, mình thật sự đã chú ý tới nàng,
cũng…

_________________________

Thái giám thêm mắm thêm
muối đem lời của chủ tử bẩm báo lại với Hoàng thượng một phen, thậm chí
còn chêm thêm một câu vạn phần bất kính: “Bổn cung muốn vào thì vào,
Hoàng thượng là cái thá gì.”. Hoàng thượng vốn đã bực, nghe xong câu này thì nộ khí xung thiên, tức tối nói:

“Người đâu, đem người đàn bà điêu ngoa kia lôi về đây cho trẫm!”

Lá gan nàng ta thật không nhỏ, nói chuyện tức chết người thì đã đành, giờ
đây ngay đến mấy lời mắng chửi trẫm mà cũng có thể mắng trước mặt bao
nhiêu người như vậy.

“Hoàng huynh bớt giận!” Trước khi những thị vệ nhận lệnh đi bắt người, Lân vương vội khuyên can:

“Hoàng huynh, Tiên phi là con gái của Vu thừa tướng, cho dù nàng ta có ngạo
mạn đi nữa, cũng không thể nào nói những lời như vậy ngay trước mặt bao
nhiêu người thế được. Mà việc không màng đến mệnh lệnh của Hoàng thượng, còn dám đả thương thị vệ, càng không giống những gì một hoàng phi làm.
Đệ thấy chi bằng qua đó xem xét một phen, nói không chừng là có người
bịa đặt sinh sự đấy?”

“Lân, đệ quen biết nàng ta à?”

Lần đầu tiên thấy Lân bảo vệ một phi tử, Hoàng thượng tò mò hỏi một tiếng.

“Từng gặp qua, nhưng không quen thân, Hoàng huynh, chẳng qua đệ chỉ cảm thấy
kì lạ nên mới nói vậy thôi, chẳng lẽ hoàng huynh không thấy kì lạ hay
sao?” Lân vương cười nhạt nói, thật ra, có thể khiến hắn ra mặt lo
chuyện tầm phào, cũng là bởi vì quan hệ của Tiểu Tiểu và Vu gia, Suy cho cùng thì lúc Tiểu Tiểu mới đến kinh thành, nàng quen biết Vu gia đầu
tiên, người giúp đỡ nàng cũng là tỷ muội Vu gia.

“Vậy sao?” Mặt Hoàng thượng lộ ra vẻ nghi hoặc, Sóc vương nói:

“Hoàng huynh, nếu Lân đã nói vậy, không bằng chúng ta cùng đến đó xem sao? Nếu như ‘Thụy Tiên’ thật sự làm như thế, tin rằng sau khi Vu tướng biết
được, mặt mày ông ta nhất định là rất đặc sắc.”

“Sóc, cái gì ‘Thụy Tiên’? Ai là ‘Thụy Tiên’?”

Mới một tháng không gặp thôi, sao cứ cảm thấy bọn họ giống như là có chuyện gì đó đang giấu mình vậy? Lân vương nghi hoặc nhìn hai người họ, biểu
tình của hai người đều không đúng, cực kì không đúng.

“Chính là
Tiên phi mà ban nãy đệ cầu tình đấy, chẳng phải nàng ta tên Thủy Tiên
sao? Nhưng bọn huynh cảm thấy ‘Thụy Tiên’ thì thích hợp hơn.” Hoàng
thượng tốt bụng giải thích một lượt, vỗ vỗ bả vai của hai đệ đệ:

“Được rồi, chúng ta đi xem nàng ta lại làm cái quái gì nữa đây. Nữ nhân này,
an tĩnh chưa đến ba ngày thì lại gây chuyện, trước kia sao không như vậy nhỉ? Có phải ta đã lạnh nhạt nàng ta quá lâu rồi không?”

“Hoàng
huynh, cũng có khả năng lắm. Đúng rồi, huynh có từng chiêu nàng ta thị
tẩm chưa? Có phải nàng ta dục cầu không đủ đã lâu rồi hay không?”

Sóc vương cười nhạo hỏi, Nữ nhân ấy à, có khi bị đàn ông lạnh nhạt lâu sẽ
làm ra một số chuyện, mục đích đơn giản chính là để thu hút sự chú ý của đàn ông mà thôi.

“Hình như là có, lúc nàng ta vừa mới vào cung
có thị tẩm qua. Hừ, trên giường thì y như con cá chết ấy, nhìn mà khiến
người ta mất cả hứng!”

Hoàng thượng chán ghét nói, nghe thấy Hoàng thượng nói đến ‘Thụy phi’ kia, trong lòng Lân vương lại cảm thấy hơi hơi bực bội.

“Thế thì hoàng huynh nên tìm người dạy bảo nàng ta nhiều hơn. Lúc trước,
nàng ta ở lãnh cũng thì cũng thôi đi, bây giờ…hoàng huynh cũng nên xếp
lục đầu bài của nàng ta rồi chứ nhỉ?” Sóc vương bật cười ha ha, nói
chuyện như vậy, hắn không thấy ngượng ngùng chút nào, Hoàng thượng trừng hắn một cái, nhưng cũng không phản bác.

Nghĩ đến từ sau khi nàng trở lại, nàng thường khiến mình nhớ tới, vốn nên chán ghét nàng mới
đúng, vì phụ thân của nàng thật đáng ghét, nàng càng đáng ghét hơn, lần
nào cũng làm cho mình tức muốn chết, nhưng…

Không thể phủ nhận,
tại sao mình luôn muốn nhìn thấy nàng chứ? Giống như lần trước, biết rõ
gặp nàng, cuối cùng người tức giận thì vẫn chỉ là mình, nhưng…còn không
phải nhẫn nhịn không được cách nghĩ trong lòng mình, vẫn qua đó gặp nàng hay sao?

Đấy là tại sao? Là nhớ nhung ư? Trước kia nàng thấy
mình đều rất săn đón, đối xử với phi tử cũng rất khiêu căng, vào cung
lâu như vậy, mình suýt nữa thì quên luôn mặt mũi nàng ra sao. Nhưng từ
khi nàng thăm người thân trở về, nàng liền thay đổi…

Đây có phải
một trong những cách nàng thu hút sự chú ý của mình hay không? Nếu đúng, thì mục đích của nàng đã đạt được rồi, mình thật sự đã chú ý tới nàng,
cũng…

Lời mới nãy của Sóc vương, ngẫm nghĩ cũng có đạo lý. Về
công, nàng trở lại hậu cung, thì cũng nên có lục đầu bài của nàng; về
tư, có phải có được nàng rồi, mình sẽ không thường xuyên nhớ tới nàng
nữa? Không biết khi nàng ở dưới thân mình phát ra tiếng rên rỉ, nàng khi đó, có phải sẽ nghe lời hơn không?

“Hoàng huynh, hoàng huynh…”
Lân vương gọi mấy tiếng, nhưng Hoàng thượng vẫn chẳng đáp lại. Hắn lại
gọi hai tiếng, Hoàng thượng mới hoàn hồn: “Lân, có chuyện gì?” Lân vương hồ nghi nhìn Hoàng thượng, hắn cười nói:

“Hoàng huynh không phải là đang nhớ đến ‘Thụy Tiên’ đấy chứ? Mặt huynh đỏ lên rồi kìa?”

“Nực cười, sao ta lại nhớ đến nàng ta chứ? Lân , Sóc, chúng ta mau tới đó
xem đi, nữ nhân kia, từ cái lần trở về đó thì thay đổi không ít. Nàng ta bây giờ, miệng lưỡi lợi hại lắm cơ.”

Bị nói trúng tâm sự, Hoàng
thượng vội vàng đổi đề tài, nhưng dường như ngay đến bản thân hắn cũng
không phát hiện, đề tài hắn nói tới, vẫn liên quan lên nữ nhân kia nữa
đấy?

……..

“Hôm nay thật đúng là ngày tốt, các vị ái phi sao lại ở đây hết vậy?”

Đến Bách Hợp viên, Hoàng thượng liền nhìn thấy một mảng xanh đỏ tím vàng ở
cửa, hình như hầu hết các phi tử hậu cung đều tập trung hết ở đây, xanh
xanh đỏ đỏ thật đúng là bắt mắt.

“Thần thiếp (nô tỳ) bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Nghe thấy lời nói của Hoàng thượng, người trước mặt đều quỳ xuống hết, bao gồm cả thị vệ ở cửa.

“Bình thân đi!” Hoàng thượng quét mắt nhìn đám người đang quỳ một cái, điều
kì lạ là hai nhân vật chủ yếu đều không ở đây, một là Vân phi, một là
Liên phi.

“Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói, Tiên phi nương
nương sau khi đánh thị vệ liền vào Bách Hợp viên, cho nên mới qua đây
xem…” Thiến chiêu nghi một thân y phục hồng phấn đi đến cạnh Hoàng
thượng, chưa đợi Hoàng thượng hỏi thì đã nói.

“Đúng thế, đúng
thế, thần thiếp cũng là nghe nói Tiên phi nương nương không nghe lệnh
của Hoàng thượng, xông vào Bách Hợp viên cho bằng được.”

“Đúng đó…”

Ríu ra ríu rít, các vị mỹ nhân đều chẳng thèm đếm xỉa tới hai vị Vương gia ở bên cạnh, đều tranh nhau đến gần bên người Hoàng thượng, nói những
chuyện bọn họ nghe được. Mà hai vị Vương gia cũng thức thời mà lùi về
sau hai bước, đem chỗ bên cạnh Hoàng thượng nhường lại, thưởng thức kịch vui trước mắt.

“Tai của các vị ái phi đúng thật là thính, trẫm
vừa mới biết chuyện thôi, thật không ngờ các vị ái phi sớm đã biết rồi.
Chẳng hay các ái phi biết được từ đâu vậy?”

Hai mắt Hoàng thượng vẫn mang ý cười, chỉ là trong giọng nói đã hơi lộ ra vẻ bực bội.

“Hoàng thượng, thần thiếp nghe nô tài trong cung nói, đúng lúc hắn có việc
phải ra ngoài, cũng là nghe người khác nói. Vì thần thiếp chẳng có việc
gì cần làm, cho nên…”

“Hoàng thượng, thần thiếp cũng vậy….”

……

“Đồng phi, làm thế nào mà nàng biết được?” Nghe mấy cách nói y chang nhau đó, Hoàng thượng hỏi Đồng phi từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng kia, bình
thường chẳng phải nàng ta rất thanh cao hay sao? Sao cũng đến đây tham
gia náo nhiệt?

“Hồi Hoàng thượng, sáng sớm thần thiếp đã đến Ngự
hoa viên ngắm hoa, trùng hợp thấy bên này có nhiều người, mới phái người qua đó hỏi thử. Nhưng thần thiếp không tin Tiên phi muội muội lại làm
ra chuyện này, mong Hoàng thượng hãy minh xét!” Đồng phi nhìn Hoàng
thượng, được thế trả lời.

Chúng phi xung quanh Hoàng thượng nghe
được đáp án của Đồng phi, bọn họ cũng ảo não vạn phần, nói là đang ngắm
hoa ở Ngự hoa viên thì trùng hợp đụng phải, so với lý do ban nãy của họ
thì hợp lí hơn nhiều. Chẳng trách Hoàng thượng đối xử với Đồng phi trước giờ luôn bất đồng, thì ra nàng ta thật sự là thông minh cực kì, cũng
giảo hoạt lắm thay.

“Ừm! Đồng phi nói có lý, ‘Thụy Tiên’ là thiên kim của Vu thừa tướng, cũng là một người thông thư đạt lý, sao có thể
làm ra chuyện như vậy được chứ? Trẫm cũng không tin!”

Ánh mắt
Hoàng thượng lướt về phía chúng phi bên mình một cái, vừa lòng nhìn vẻ
không cam trên mặt họ, điều hắn muốn chính là hiệu quả này.

“Hoàng thượng, người xem mặt của thị vệ…bởi vì mệnh lệnh của Hoàng thượng,
thần thiếp không dám vào trong xem xét, nhưng hẳn là thị vệ sẽ không nói dối chứ nhỉ?” Thiến chiêu nghi bên cạnh Hoàng thượng chỉ chỉ tên thị vệ đứng cúi đầu một bên, trên mặt hắn còn có thể nhìn thấy vết đỏ, mơ hồ
còn có thể thấy được dấu tay.

“Ồ, dấu tay trên mặt ngươi là sao
vậy?” Hoàng thượng cũng chú ý đến sự bất thường của tên thị vệ kia,
chẳng lẽ thật sự là do nàng đánh sao? Tuy chưa từng thấy nàng đánh
người, nhưng Hoàng thượng cảm thấy chuyện này nàng dám làm lắm chứ. Ngay đến Hoàng thượng mà còn mắng cho được, đánh thị vệ thì đã là gì?

“Hồi Hoàng thượng, là do Tiên phi nương nương đánh…” Thị vệ run rẩy quỳ xuống, giọng nói rất nhỏ.

“Thật sự là nàng ta đánh? Ngươi nói nghe xem, chuyện là thế nào?” Hoàng
thượng tức giận nhìn hắn, giờ thì hay rồi, nhiều người thấy nàng kháng
lệnh như vậy, sao thêm lục đầu bài của nàng được nữa? Sao bảo nàng thị
tẩm được?

Nghĩ đến chuyện đó có khả năng sẽ phải cho ngâm nước, trong lòng Hoàng thượng đột nhiên cảm thấy mất mát.

“Hồi Hoàng thượng, Tiên phi nương nương đến đây ngắm hoa, thấy bách hợp ở
Bách Hợp viên đều nở cả rồi, nàng ấy liền muốn vào trong xem thử. Thuộc
hạ nói với nàng ấy dụ lệnh của người, không ngờ nàng ấy khinh thường
trách mắng…”

Lời của thị vệ càng nói, mặt của Hoàng thượng càng
đen. Thì ra lời bẩm báo của công công vừa nãy kia đã uyển chuyển không
ít, nàng thật sự đã đi vào rồi. Hừ, biết trẫm không giết nàng, thì nàng
có thể kiêu ngạo vậy hay sao…

“Hoàng thượng, hắn đang nói dối…” Một cô gái khóc lóc từ phía sau lao đến, cô gái quỳ xuống đất, vội vã nói:

“Là Vân phi nương nương dẫn nương nương đến, Vân phi nương nương lại đột nhiên đau bụng rời đi, mà…”

“Nê Nhi, bổn cung đau bụng khi nào? Bổn cung đến đây cùng Tiên phi nương
nương lúc nào cơ chứ? Nê Nhi, ngươi đừng có mà chửi rủa bổn cung, cũng
đừng có mà ngậm máu phun người…” Một giọng nói ngọt ngào từ phía sau cất lên, Vân phi một thân cung trang màu đỏ sậm chói mắt từ từ đi tới,
Hoàng thượng quay người lại, chúng phi cũng nhường cho ả ta một con
đường, ả đi đến trước mặt Hoàng thượng, đắc thế hành lễ thỉnh an với
Hoàng thượng xong, mỉm cười nói:

“Thần thiếp vừa mới nghe nói,
không ngờ vẫn đến muộn…Hoàng thượng, Nê Nhi này, chắc chắn là đố kị
Hoàng thượng đối xử tốt với thần thiếp, mới ngậm máu phun người…”

“Tôi không có…rõ ràng là cô dẫn nương nương nhà tôi đến đây, cô…” Hoa Nguyên không thể tin được nhìn ả, chẳng trách ả ta đối xử tốt với nương nương
như thế, hóa ra đây mới là mục đích của ả.

“Nê Nhi, ngươi cũng là người từng hầu hạ Hoàng thượng, còn từng cùng đứng cùng ngồi với bổn
cung, ở trước mặt Hoàng thượng không thể nói bậy bạ được đâu đấy…” Mang
tính cảnh cáo trừng nàng ta một cái, Vân phi lạnh lùng nói.

Sau
khi Hoa Nguyên vào lãnh cung, Hoàng thượng từng cử hành tuyển tú một
lần, bên cạnh Hoàng thượng, tuyển vào không biết bao nhiêu là giai nhân, nghe Vân phi nói vậy, ánh mắt của chúng phi đều tập trung hết lên người cô gái đang quỳ dưới đất. Thật không ngờ nàng ta chính là phi tử trong
truyền thuyết từng rất mực được sủng ái nhưng giờ lại trở thành cung nữ.

Dũng cảm tiếp nhận cái nhìn chằm chằm của đám nữ nhân này, trong lòng Hoa
Nguyên thầm mắng Vân phi độc ác. Rõ ràng biết Bách Hợp viên có dụ lệnh
phong viên của Hoàng thượng, thế mà còn mua chuộc thị vệ lừa nương nương đi vào, không biết một lát Hoàng thượng sẽ xử trí nương nương ra sao
nữa, thật hi vọng, nếu nương nương không đi vào đó thì tốt biết mấy.

“Chân tướng sự việc ra sao, trong lòng Vân phi hẳn là biết rõ. Nương nương
nhà tôi vốn chẳng đắc tội gì với người, nàng ấy chỉ là một phi tử không
được sủng mà thôi, nương nương hà tất phải tính kế với nàng ấy vậy chứ?
Không sợ sẽ…”

“Bốp bốp” Hai cái tát bay qua, Vân phi nắm tay, nhìn Hoàng thượng, nũng nịu nói:

“Hoàng thượng, người xem Nê Nhi kìa, chẳng qua chỉ là một cung nữ bình thường thôi, lại dám ô miệt thần thiếp như vậy…”

“Nê Nhi?” Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét về hướng thị vệ đang quỳ, lạnh giọng nói:

“Những gì ngươi vừa nói, là thật chứ?”

Thị vệ dập đầu vài cái, run run rẩy rẩy nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ không dám gạt Hoàng thượng…”

“Nê Nhi, ngươi cũng từng làm phi tử, hẳn là nên biết ở trong cung nếu như ô miệt chủ tử, phải chịu trừng phạt gì rồi chứ?” Hoàng thượng cười lạnh
nhìn nàng ta, không ngờ chỉ ngắn ngủn có mấy tháng mà thôi, Tiên phi đem người thu mua đến cái loại trình độ không cần mạng thế này, thủ đoạn
của nàng ta thật đúng là lợi hại.

“Hoàng thượng, nô tỳ…”

Lúc đứng ra, Hoa Nguyên chỉ là không muốn để Tiểu Tiểu bị vu oan thôi, căn
bản nàng ta đã quên mất sự tuyệt tình của Hoàng thượng đối với nàng và
sự tàn nhẫn lúc bình thường của Hoàng thượng, bây giờ nghe thấy lời của
Hoàng thượng, dũng khí của nàng trong chớp mắt đều rơi tuột hết, chỉ để
lại sự run rẩy toàn thân.

Cũng tốt, tình huống hôm nay, Hoàng
thượng sẽ không tha cho nương nương đâu, hai người cùng xuống dưới đó
cũng sẽ không cô đơn, có thể làm bạn với nàng ấy trên đường xuống Hoàng
Tuyền cũng không tệ.

“Vân phi, nếu nàng ta đã dám vu hãm ái phi, thì giao cho nàng xử trí vậy?”

Tựa như ác ma khát máu, Hoàng thượng thưởng thức sự bất lực của Nê Nhi, vốn chẳng vội đi bắt cô gái xông vài Bách Hợp viên kia, mọi người đều nghi
hoặc cúi đầu, nhưng cũng đều vểnh tai lên, muốn nghe xem Vân phi sẽ xử
trí cô cung nữ mới vừa bất kính với ả ta ra sao.

“Hoàng thượng,
nói sao đi nữa thì Nê Nhi cũng từng có giao hảo với thần thiếp, thần
thiếp nể tình tỷ muội trước kia, khẩn xin Hoàng thượng tha cho nàng ta
một mạng, mong Hoàng thượng ân chuẩn!”

Vân phi lương thiện lau lau khóe mắt, Hoàng thượng ha ha bật cười:

“Vẫn là ái phi thiện lương, trẫm ân chuẩn. Nhưng…” Hoàng thượng nhìn Vân
phi, vẻ mặt khó xử. “Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Vậy
thưởng cho nàng ta hai mươi gậy đi!” Vân phi khó xử than một tiếng:

“Nê Nhi, ngươi hẳn là biết chỗ khó xử của bổn cung chứ?”

“Nô tỳ tạ ân điển của nương nương, tạ ơn tha mạng của Hoàng thượng!” Cúi
đầu xuống, thì ra mình không cần bỏ mạng, nhưng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, vậy còn phải xem công phu trên tay của người hành hình.

Hậu cung, làm gì tốc độ cũng nhanh, cứ như có người đã dự bị sẵn vậy, chớp
mắt thì cây gậy đã được chuẩn bị, hai thái giám đi đến, ấn Hoa Nguyên
làm tư thế nằm xuống đất, hai thái giám khác thì cầm gậy lên, hung hăng
nện xuống…

Hoa Nguyên cắn răng, nhưng cái đau rơi trên người vẫn
đau tận xương tủy, nàng không dám nhìn về hướng cửa viện, cũng không dám kêu lên thành tiếng, sợ nương nương nghe được sẽ chạy ra, nếu như thế,
thì càng phiền phức hơn.

Tiểu Tiểu ở trong Bách Hợp
viên, vốn là vì nhìn thấy con bướm xinh đẹp nên mới chạy vào, trong viện căn bản cũng chẳng có người đang bài trí gì hết, nhưng cảnh đẹp trong
viện lại thu hút nàng đến quên hết thảy mọi thứ xung quanh, nàng nhìn mê mẩn, ngửi mọi thứ trước mắt, đi theo con đường nhỏ quanh co gấp khúc,
bất tri bất giác đã đi vào phía bên trong, đi hồi lâu, cuối cùng cũng
thấy mấy đóa bách hợp Xạ Hương.

Thấy chúng, vốn nàng nên rất cao
hứng rất hưng phấn mới đúng, nhưng lạ thay, nàng cảm thấy rất bất an,
giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy, sẽ là chuyện gì chứ? Nàng cúi
đầu nghĩ ngợi, lại quay đầu nhìn, Vân phi rất thân thiện, rất thân thiết kia sao còn chưa vào? Nàng ta thật sự đau bụng ư? Nếu đau bụng thật, đã lâu vậy rồi, sao nàng ta vẫn chưa tới?

Chẳng lẽ đã đi xa quá,
nàng ta mới không thấy mình sao? Lưu luyến không rời ngửi ngửi mấy đóa
bách hợp Xạ Hương kia, Tiểu Tiểu mới từ từ đi về phía bên ngoài, mãi khi sắp đến cửa, không nhìn thấy thị vệ, cũng không nhìn thấy Vân phi…

Lạ quá, nàng vểnh tai lên nghe ngóng, bên ngoài lặng thinh, chỉ nghe thấy
tiếng đánh đồ vật ‘bốp bốp’, còn có tiếng rên rỉ hơi yếu ớt, có người bị đánh sao?

“Hồi Hoàng thượng, Nê Nhi đã ngất xỉu rồi!” Giọng nói
của một người đàn ông cất lên, trong lòng Tiểu Tiểu cả kinh, Nê Nhi,
chẳng lẽ tiếng rên vừa nãy là của Hoa Nguyên sao?

“Tiếp tục đánh! Ái phi đã nói là đánh hai mươi gậy, đánh đủ mới thôi. Nàng ta dám ô
miệt Vân phi, đương nhiên phải để nàng ta biết sự lợi hại…”


giọng nói của người mà trước đây làm cho Tiểu Tiểu chán ghét, về sau
Tiểu Tiểu lại cảm thấy có chút đáng thương – Hoàng thượng.

“Dội
cho nàng ta tỉnh lại!” Là giọng nói của Vân phi. Tiểu Tiểu vội vã đi
sang một bên, cách xa cửa chính mới len lén thò đầu ra xem một chút, mới phát hiện bên ngoài bức tường hoa cao cao kia, gần đó có thị vệ tuần
tra, xem ra hôm nay thật sự có người nuôi ý định từ trước, mục đích của
họ là muốn bắt kẻ lén lút vào Bách Hợp viên là mình!

Vân phi, cô
đúng là lợi hại, dám cùng cách này hại ta? Tiểu Tiểu cười thầm một
tiếng, Hoa Nguyên, thương tổn hôm nay cô phải chịu, ta nhất định sẽ đòi
lại công đạo cho cô.

Nghĩ đoạn, nàng lén nhìn mấy thị vệ tuần
tra, nhân lúc họ quay đầu mà bay ra ngoài, nhẹ nhàng đáp lên cây cách đó không xa, tìm cái cây gần bên ấy mà đáp xuống dưới, điều chỉnh lại y
phục trên người, Tiểu Tiểu đi về phía trước.

Í, bóng dáng người kia sao lại quen thuộc vậy nhỉ?

Tiểu Tiểu vội vã núp sau một cái cây, chăm chú nhìn bóng lưng của người vốn
không nên xuất hiện ở hậu cung – Lân vương, sao hắn lại ở đây? Mà đáng
chết hơn nữa là, bên cạnh hắn còn có Sóc vương, người có thù oán với
mình.

Tiếng gậy lại vang lên, Tiểu Tiểu đau lòng nhìn những gì
trước mặt, làm sao đây? Đi ra, hai người họ đều có ở đây, khả năng bị
nhận ra rất lớn, không đi ra, lại không thể nhìn Hoa Nguyên bị đánh thế
được. Còn Hoàng thượng và đám nữ nhân đáng ghét kia nữa, lần này vốn là
muốn bắt mình, không tìm được mình, sao họ có thể bỏ qua được.

Bỏ đi, đổi giọng nói đã? Tay đè hoằng mạch, khiến cho máu trên mặt cung
ứng không đủ, nhìn sắc mặt có vẻ nhợt nhạt, lại cầm viên thuốc thay đổi
giọng, nuốt xong Tiểu Tiểu vội vã đi ra. Bây giờ nàng là Tiên phi, từng
bước đi phải hết sức đoan trang, cẩn thận đi về phía đám đông:

“Đây là đang làm gì vậy? Náo nhiệt ghê?”

Thanh âm có hơi khàn khàn cất lên, nhìn thấy Hoàng thượng, Tiểu Tiểu cả kinh
hỏi: “Hoàng thượng, người cũng ở đây à? Thần thiếp thỉnh an Hoàng
thượng!”

“ ‘Thụy Tiên’, nàng đây là…” Nhìn cô gái sắc mặt nhợt nhạt kia, Hoàng thượng cả kinh hỏi.

“Hoàng thượng, tối qua thần thiếp hơi nhiễm phong hàn, sáng nay Vân phi tỷ tỷ
tới gọi thần thiếp, thần thiếp nghĩ, dù sao thì cũng chẳng nghiêm trọng
gì, nói không chừng ra ngoài hóng gió thì sẽ đỡ…Í, Nê Nhi, cô sao vậy?”
Đang bẩm báo với Hoàng thượng, trong lúc vô ý Tiểu Tiểu nhìn thấy Hoa
Nguyên nằm bò dưới đất bị đánh tới nỗi máu thịt lẫn lộn, nàng vội vã qua đó, vươn tay muốn dìu nàng ta.

“Nương nương, người không sao…”

Lời của Hoa Nguyên còn chưa nói hết, thì người đã ngất đi, Tiểu Tiểu tức
giận trừng đám mỹ nhân xung quanh kia, lại nhìn bốn tên công công chấp
hình bên cạnh Hoa Nguyên một cái, lạnh lùng hỏi:

“Ai có thể nói ta biết, chuyện gì thế này?”

“Tiên phi tỷ tỷ, không phải tỷ đến Bách Hợp viên à?” Trong lòng Thiến chiêu nghi không khỏi cả kinh, nàng ta đột nhiên hỏi.

“Bách Hợp viên, nơi này hả?” Tiểu Tiểu chỉ cái viện không xa phía sau, bật cười ha ha:

“Chẳng phải Hoàng thượng đã hạ dụ lệnh không cho vào viên rồi sao? Một phi tần nhỏ nhoi như ta, sao dám kháng mệnh lệnh của Hoàng thượng mà đi vào
được chứ? Cô nghe ai nói vậy?”

“Muội muội…muội muội là nghe…nô
tài nói…” Thiến chiêu nghi lùi về sau, lúc Tiên phi lạnh mặt thì thật
đáng sợ, đấy căn bản không phải ‘Tiên phi’, là ‘Ma phi’ thì đúng hơn.

“Tên nô tài nào dám ăn nói bậy bạ? Cút ra đây cho bổn cung!” Vẫn lạnh mặt
tức tối, mình như vậy, chắc Lân vương chưa thấy qua đâu nhỉ?

Ánh
mắt của Tiểu Tiểu len lén lướt về phía Lân vương, chỉ thấy hắn đánh giá
nhìn mình, sợ tới nỗi nàng mau chóng thu lại tầm nhìn, quét về phía
chúng phi, nhưng trong lòng không khỏi thấp thỏm: Đừng để bị hắn nhận ra mới được!

“Muội muội, chẳng qua chỉ là một nô tài thôi, hà tất
phải tức giận vậy chứ? Tổn hại thân thể thì thật là không hay…” Vân phi
lấy lòng nhìn nàng, mọi người đều khinh bỉ nhìn Vân phi một cái.

“Hừ, được, cái này bổn cung có thể tạm không tính toán. Nê Nhi là nha hoàn
của ta, ai có thể nói cho ta, nàng ta đã phạm lỗi gì, mà các người lại
đánh nàng ta ra nông nỗi này?” Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Vân phi,
là ả dẫn mình đến, lại dám đặt bẫy mình như vậy, ả ta đúng là dụng tâm
khổ cực? Nhưng, thiết kế mình thì nàng chịu là đủ rồi, ả ta lại còn muốn đánh Hoa Nguyên nữa, lá gan của ả đúng là không nhỏ nhỉ?

“Muội muội đừng giận, Nê Nhi đã ngất xỉu rồi, vẫn nên dẫn Nê Nhi về bôi thuốc trước thì hơn?”

Giọng Vân phi đề thấp không ít, vẻ mặt săn sóc làm cho Tiểu Tiểu chán ghét,
giả mù sa mưa! Nhưng Tiểu Tiểu sẽ không bỏ qua cho ả ta vậy đâu, chí ít
thì chuyện Hoa Nguyên bị đánh vẫn phải có người đứng ra giải thích cho
nàng mới được.

Quay đầu lại, ánh mắt Tiểu Tiểu nhìn thẳng về phía Hoàng thượng, nàng cười lạnh nói:

“Hỷ công công, ngươi là thiếp thân công công của Hoàng thượng, chuyện ban
nãy hẳn là ngươi rõ hơn ai hết chứ nhỉ? Ngươi nói cho bổn cung, tại sao
phải đánh nha hoàn Nê Nhi của ta, nàng ta phạm phải tội gì, mà các người lại đánh nàng ta đến gần chết như vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui