Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Ở nhà được 4 ngày, Trần Lâm quyết định sẽ trở lại, mặc dù Trương Bá Quang đã phê chuẩn ngày nghỉ nhưng để một mình bọn Tiểu Phàm trông coi cửa hiệu, cậu vẫn cảm giác rất băn khoăn

Hơn nữa mấy hôm nay, Trần Lầm nghĩ rất rõ ràng, cậu không kì thị đồng tính luyến ái, cậu không bài xích… Tống Đình Phàm, lần ‘da thịt chi thân’ kia là căn cứ chính xác nhất

Nhưng cậu cũng khẳng định rõ ràng: mình không phải đồng tính luyến ái!

Sở dĩ trong lòng không nói ra, bởi vì Trần Lâm hiểu được đó là phép thử của bọn họ

Trần Lâm cảm giác điều này làm chính mình có chút nam khan, thậm chí hơi sợ hãi khi đi cùng bọn họ. Cậu nghĩ, cho dù sau khi trở về không thân với bọn họ như trước, nhưng ở gần nhau vậy cũng phải chú ý một chút…

Đang thu thập hành lí, Trần Lâm nhận được điện thoại của Trương Bá Quang, hắn nói mình đã về đến nhà, lát nữa sẽ qua thăm cậu. Trần Lâm vỗ vỗ trán, cười nói: “Quang ca, em đang thu thập hành lí dự định quay về cửa hàng”

– “Hahaha, trùng hợp vậy, vậy phiền em ở thêm một ngày, ngày mai anh đưa em về”. Người ở đầu dây bên kia cười to hai tiếng thay Trần Lâm quyết định

– “Xem ra, em không thể không nghe lời anh a! Được rồi, em ở nhà chờ anh, haha”

Cắt máy, Trần Lâm còn đang nghĩ, Quang ca tại sao cũng trở về? Chẳng lẽ vì lo lắng cho mình? Trần Lâm đoán không chừng cũng vì lí do này!  Quang ca của cậu!

Trần Lâm nghĩ không sai, sở dĩ Trương Bá Quang trở về lần này vì lo lắng cho cậu, Trần Lâm đột nhiên xin phép về nhà, tuy không nói cụ thể là chuyện gì, nhưng hắn đoán Trần bá mẫu hoặc Trần bá phụ đã xảy ra chuyện gì. Bằng không, Trần Lâm sẽ không vô duyên vô cớ xin phép như thế. Xử lí một vài chuyện, hắn cũng liền lái xe trở về gấp


Mẹ Trần thấy con trai không thu dọn hành lí nữa, hỏi: “Làm sao vậy?”

– “Quang ca cũng đã về, ngày mai con cùng anh ấy trở lại”

– “Đứa nhỏ này cũng đã trở lại a? Tốt lắm, bữa tối gọi nó đến nhà ăn cơm chiều đi, cũng cảm ơn người ta chiếu cố con”. Mẹ Trần đề nghị

– “Mẹ, không cần đâu. Anh ấy cũng vừa trở về, ba mẹ hẳn sẽ bảo anh ấy ở lại ăn cơm chiều. Chúng ta về sau có cơ hội lại gọi anh ấy đến ăn cơm”

Mẹ Trần nghĩ đứa con nói cũng đúng, nên không nói thêm nữa

Ngày hôm sau, ngồi trong xe Trương Bá Quang, Trần Lâm nói: “Anh trở về làm gì?”

– “Anh? Anh đương nhiên là về làm chính sự”. Trương Bá Quang pha trò

– “Chính sự? Chính sự là lái xe cho em?”. Mặt Trần Lâm đều mang theo ý cười

– “Yêu, em học được cách tự cao a”. Trương Bá Quang vươn tay muốn sờ đầu cậu


Trần Lâm né sang một bên, trừng mắt

– “Hảo hảo hảo, anh không sờ đầu em nữa, em trưởng thành trưởng thành rồi.. hahaha”. Trần Lâm như vậy, Trương Bá Quang cũng không nề hà

Dọc đường đi, hai người tâm sự với nhau, nói tình hình gần đây của mình cho nhau nghe, lộ trình hơn 4 giờ đồng hồ đã rất nhanh mà về đến cửa hàng

– “Quang ca, anh đang vội sao?”. Trần Lâm hỏi

Lắc đầu, “Không vội”

– “Vậy buổi tối em mời anh ăn cơm, bây giờ em vào cửa hàng xem xét tình hình, anh vẫn về khách sạn?”

– “Ân, hảo, cho em một cơ hội mời anh. Anh vẫn còn ở đây, buổi tối gọi điện cho anh, bây giờ anh đi về nghỉ ngơi, ngồi xe lâu như vậy quả thực rất mệt mỏi”. Trương Bá Quang nói, thuận tiện xoay xoay cổ

Trần Lâm thấy hắn quả thật có chút mệt, liền gật đầu đáp ứng

Nhìn Trần Lâm ra khỏi xe, Trương Bá Quang suy nghĩ, hắn  biết Trần Lâm lần này về nhà ngoài chuyện của ba Trần, tựa hồ còn có tâm sự khác. Nhưng Trần Lâm không nói gì, hắn cũng không hỏi, chỉ thầm nghĩ trì hoãn thêm một ngày vui chơi cùng cậu


Trương Bá Quang rất rõ ràng việc mình có tình cảm với Trần Lâm, trừ bỏ tình cảm huynh đệ, còn có một ít … tình cảm khác. Vài năm trước hắn đã nhận ra tâm tư này. Nhưng hắn không muốn nói ra làm Trần Lâm bối rối, hiện tại bên cạnh Trần Lâm như bây giờ, hắn đã hài lòng! Ít nhất Trần Lâm ở trước mặt mình mới càng phát huy tính khí trẻ con- đây là điều hắn không muốn người ngoài nhìn thấy, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy! Đối với những kẻ khác, hắn biết rõ Trần Lâm luôn giữ khoảng cách, nói lời thỏa đáng

Trở lại của hàng, mọi người quan tâm hỏi tình hình mấy ngày gần đây của Trần Lâm, cậu ôn nhu cười với mọi người, không ngừng nói cảm ơn, cảm ơn. Khi đám người dần tản ra, Lí Tiểu Phàm đến nói mấy người kia ngày đầu tiên đã tới, sau đó Mục Kiệt còn đến tìm cậu thêm lần nữa, còn lại thì không đến

Trần Lâm gật gật đầu, ý bảo đã biết.

Lí Tiểu Phàm nhìn biểu tình của Trần Lâm, tuy rằng không biểu lộ gì, nhưng khi nghe đến ba người kia vẫn có chút biến hóa. Lí Tiểu Phàm cảm giác thế, cũng tin tưởng cảm giác của chính mình! Nếu hỏi nàng vì sao lại có cảm giác đó, nàng.. cũng chỉ lắc đầu cười khổ. Ai bảo đôi mắt nàng khi lần đầu tiên gặp mặt người đối diện đã đặc biệt chú ý như vậy rồi?

Lí Tiểu Phàm gặp Trần Lâm lần đầu là ở của hàng chính lại Bắc Kinh, cũng là thời điểm mình khó khăn nhất

Bạn trai cũ đòi chia tay, nàng không rõ nguyên nhân, nên đứng ở nơi mình mới vừa vào làm do dự, bộ dáng rất khó coi. Thái độ cố ý của nàng đổi lấy một đáp án, cũng đổi lấy tính kiên nhẫn của bạn trai! Hắn một phen đẩy nàng ra, còn đánh nhầm Trần Lâm

Ánh vào mắt Trần Lâm là khuôn mặt lê hoa đoái vũ, ánh mắt cũng rất quật cường! Khi Lí Tiểu Phàm ngã vào Trần Lâm, bạn trai đã nhàn nhã đi rất xa

Lí Tiểu Phàm nhớ rõ thời điểm kia mình khốn khó đến mức nào, thực sự không ngôn ngữ nào có thể giải thích. Nhưng Trần Lâm đều hiểu. Đỡ Lí Tiểu Phàm lên, đưa khăn cho nàng lau mặt, tự nhiên hỏi: “Tôi đến phỏng vấn, có thể giúp tôi tìm đường không?”. Trong ánh mắt không chút tò mò sự tình vừa rồi

Kì thật Lí Tiểu Phàm làm sao không hiểu, người trước mắt là muốn giữ gìn tự tôn cho mình, bảng hướng dẫn rõ ràng như vậy, cậu ấy có thể không biết làm sao đi đến nơi phỏng vấn sao?

Dẫn cậu vào phòng phỏng vấn, ngay khi chính mình chuẩn bị xoay người rời đi, Trần Lâm nói với chính mình: “Con gái không khóc là đẹp nhất!”. Một câu đơn giản như vậy đã làm mình nín khóc mỉm cười


Thời gian trôi qua, người cũng lớn dần lên. Lí Tiểu Phàm cảm giác sâu sắc thời điểm đó mình ngây thơ đến nhường nào, thiếu chút nữa vì một kẻ không đáng mà phá hủy công việc mới của mình. Nàng không tin gây rối trước mặt thiên hạ như vậy, công tác không ảnh hưởng gì! Bất quá, nàng vẫn ‘cảm kích’ bạn trai cũ, vì bài học của hắn mang lại cho nàng lòng kiên cường, chính mình hiểu được không phải chuyện gì cũng đều có lí do chính đáng!

Đương nhiên, nàng cảm kích Trần Lâm, không giống như cách ‘cảm kích’ bạn trai cũ

Sau này làm việc cùng nhau, Trần Lâm không bao giờ nhắc lại chuyện ngày đó có lẽ vì muốn giữ mặt mũi cho mình. Không thể không thừa nhận, thời điểm kia nàng đã chú ý đến Trần Lâm, nhưng nàng che dấu rất tốt. Nguyên nhân? Nàng không ngốc, nàng biết Trần Lâm không có ý tứ kia với mình, vậy cần gì nàng phải phân tích chứng minh?

– “Tiểu Lâm, chúng ta ăn cơm ở đâu?”

– “Theo em đến nơi là được rồi, hỏi nhiều như vậy”. Trần Lâm trừng Trương Bá Quang, hỏi nhiều!

– “Hảo hảo, nghe theo em, đêm nay anh toàn quyền nghe lệnh, được chưa?”. Trương Bá Quang nịnh nọt

Buổi tối khi vừa đóng cửa hàng, Trần Lâm liền gọi điện cho Trương Bá Quang hẹn hắn ăn cơm. Trần Lâm, Trương Bá Quang đến một nơi, chính là có lần Tống Đình Phàm mang đến cho cậu bữa cháo cua gạch ăn khuya. Trần Lâm rất thích ăn gạch cua nấu cháo, hôm nay cậu cũng muốn Trương Bá Quang nhấm nháp một chút

Trương Bá Quang nhìn vẻ mặt thần bí của Trần Lâm, ánh mắt ngập tràn sủng nịch cười cười

Khi bát cháo được mang lên bàn, hai người đều chăm chú ăn. Trần Lâm nhìn bộ dáng ăn uống vui vẻ của Trương Bá Quang, biết mình không cọn sai chỗ

Khóe miệng Trần Lâm dính chút gia vị, Trương Bá Quang muốn lau giúp cậu, dư quang trong khóe mắt lại chú ý đến một người đang đi về hướng bọn họ! Một thân tản mác hơi thở nam nhân cường thế.  Hắn xác định mình không biết người này, như vậy…. là Trần Lâm biết sao?

– “Trần Lâm”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận