Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Tống Đình Phàm mở cửa liền nhìn thấy hai người, nheo mắt, Trần Lâm bị nhìn đến cả người đều mất tự nhiên

– “Cái kia, Đình Phàm, người cũng mang về cho cậu rồi!”. Ánh mắt Mục Kiệt lăn qua lăn lại giữa hai người, lớn mật hỏi một câu, “Không mời tôi vào ngồi một chút?”

Tống Đình Phàm lạnh mặt nhìn hắn, cậu nói xem?

Mục Kiệt hảo mất mặt, ánh mắt ‘cậu thiếu tôi một cái nhân tình’ nhìn Tống Đình Phàm, xoay người rời đi

Chờ Mục Kiệt rời đi, hai người sẽ đứng ngoài cửa nhìn nhau thật lâu sao?

Thực hiển nhiên, sẽ không!

Bởi vì Tống Đình Phàm liền nói, “Vào đi, ăn cơm trước, cơm nước xong sẽ nói sau!”

Trần Lâm nghe lời làm theo mệnh lệnh

– “Toilet ở đằng kia, rửa ráy trước đi rồi quay lại”

Trần Lâm vừa vào cửa liền thấy nơi ở của Tống Đình Phàm không xa hoa như mình tưởng tượng, ngược lại không khí còn rất đơn giản. Không gian trang hoàng bằng gam màu nhạt, tường màu vàng nhẹ, sô pha vàng nhạt, phòng bếp ngăn cách bằng vách thủy tinh, cũng là trang sức đơn giản sáng sủa! Trần Lâm cười cười trong lòng, thật không ngờ hắn cư nhiên thế này

Khi Trần Lâm quay ra, Tống Đình Phàm còn nói, “Điện thoại của em có hai cuộc gọi nhỡ, là người nhà gọi”

– “Nga, a, có thể là mẹ em”. Trần Lâm vội vàng lau lau tay, nhận điện thoại Tống Đình Phàm đưa cho cậu

– “Gọi lại đi”

– “Ân”

Trần Lâm gọi điện về nhà, là mẹ Trần gọi hỏi con trai đã đến Bắc Kinh chưa, hai mẹ con hàn huyên chốc lát nhưng không nhiều lời

Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm nói chuyện xong, gọi cậu ra ăn cơm. Trần Lâm nhìn đồ ăn trên bàn đều là nấu tại nhà, thịt kho tàu khoai tây, thịt bò kho, một phần canh rau diếp nấu trứng… rõ ràng không phải đồ ăn mua từ khách sạn. Bất khả tư nghị ngẩng đầu nhìn Tống Đình Phàm, “Anh nấu sao?”

Tống Đình Phàm liếc mắt, xoay người bới cơm, xem như cam chịu! Trong lòng lại nghĩ, dùng ánh mắt nói, anh không thể nấu cơm sao?!

– “Anh chưa bao giờ nói với em anh biết nấu cơm a”

Tống Đình Phàm đưa bát cơm cho Trần Lâm, “Thời đại học tự mình ở nơi này, đi học”

Sau đó hai người ngồi xuống ăn cơm, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. Trần Lâm nhiều lần muốn mở miệng nói, chính là khóe miệng vừa giương lên lại thủy chung không ra tiếng. Ăn đồ ăn Tống Đình Phàm nấu, Trần Lâm cảm giác như đồ mẹ nấu, so với đồ ăn mình nấu ngon hơn nhiều!

– “Rất kì quái khi anh nấu cơm sao? Em cũng không biết nấu?!”. Tống Đình Phàm cuối cùng là hảo hảo phản ứng với Trần Lâm

– “Em? Haha, em cũng chỉ nấu được vài món đơn giản”. Gắp một khối thịt kho tàu, Trần Lâm xẩu hổ nói, “Này… còn có khó khăn”

– “Lần trước em nấu rất ngon”

– “A?”. Như là hiểu ra lời nói của Tống Đình Phàm, “Nga, đó là rất ít khi em có thể nấu không tồi”

Tống Đình Phàm nghĩ, trách không được lần trước khi nấu không tồi, cậu ấy lại cười mất tự nhiên, nguyên lai là giật mình với khả năng nấu ăn của mình a!

– “Ở nhà em, trên cơ bản ba nấu cơm, mẹ rất ít khi động thủ nhưng bà nấu rất ngon, là sinh vật quý hiếm trong nhà! Haha, mà em thì mỗi lần chỉ là trợ thủ của bọn họ, em cũng không biết nấu cơm”

Tống Đình Phàm kinh ngạc, trong suy nghĩ của hắn, nấu cơm vốn là việc của phụ nữ, có rất ít gia đình nam nhân xuống bếp nấu ăn, xem ra cha Trần Lâm là trường hợp đặc biệt a! *anh thì khác gì ba vợ hả anh? (╭ ̄3 ̄)╭*

Hai người cơm nước xong, Trần Lâm muốn rửa chén, Tống Đình Phàm cũng không ngăn cản, dù sao cậu sớm muộn gì cũng là người nhà này, bây giờ còn đòi rửa chén như cách đổi xử khiêm nhường của khách, vậy cũng quá xa lạ! Tống Đình Phàm mới không làm như vậy!

Chờ Trần Lâm rửa chén xong, Tống Đình Phàm liền pha cho cậu một li trà hoa hồng ngồi trên sô pha thượng đẳng, hiển nhiên hết thảy đều đã sắp xếp trước

Vẫy tay, gọi Trần Lâm đến trước mặt mình. Sô pha này đủ cho ba người, hơn nữa còn có dáng dài, một người cao mét tám như hắn nằm lên còn dư dả. Huống chi hiện tại chỉ có hai người hắn và Trần Lâm? Rõ ràng trống trải rất nhiều

Tống Đình Phàm thấy người ngồi cách mình một khoảng, gáy không ngừng cúi xuống, thật giống như kì thi thử thách tính nhẫn nại toàn quốc với hắn! Trần Lâm nhìn sắc mặt Tống Đình Phàm biến hóa không ngừng, trong lòng cũng hoảng. Cậu kì thật không nghĩ, không nghĩ hai người sẽ ngồi xa như vậy, chính là, chủ động đến ngồi gần Tống Đình Phàm, này… cậu làm không được

Chợt nghe Tống Đình Phàm thở dài một hơi, thân hình vừa động liền ôm Trần Lâm vào lòng. Cằm hắn đặt trên đỉnh đầu Trần Lâm, không ngừng vuốt ve, “Em thật là….”. Tiếng than nhẹ tựa hồ bao hàm nhiều bất đắc dĩ cùng…. sủng nịch

Trần Lâm nghe, trong lòng mừng thầm một trận mừng thầm. Làm sao lại có người không thích người khác chiều chuộng được?

– “Nói cho anh biết, nguyên buổi chiều, em nghĩ thông suốt cái gì rồi?”

Cười khúc khích, Trần Lâm bật cười, thoát khỏi cái ôm của Tống Đình Phàm, nửa quỳ trên sô pha, hai mắt sáng ngời hữu thần nhìn Tống Đình Phàm, “Anh nói Mục Kiệt đi tìm em, không phải làm em nghĩ thông sao? Như vậy, em nghĩ thông suốt cái gì, anh lại không biết?”

Hỏi lại Trần Lâm nhưng thật ra Tống Đình Phàm lại cười, “Không cần anh… cho thêm thời gian nữa?”

Trần Lâm lắc đầu

– “Không cần. Anh nói Mục Kiệt đi tìm em, không phải để anh ta nói những điều anh không tiện mở miệng, rồi lại như xối nước vào đầu để em nghĩ thông suốt sao?”

Tống Đình Phàm nheo mắt, “Sao em biết anh không tiện mở miệng?”

Trần Lâm cười đắc ý, “Cho dù anh có tiện nói, chính là những lời đó, từ anh và từ người khác nói ra thì hiệu quả sẽ khác nhau. Điểm này, anh thế nào lại không biết được? Hơn nữa, anh để Mục Kiệt nói với em, căn bản là sẽ nắm chắc phần thắng, một người tốt nghiệp loại ưu trường Luật, nói gì cũng rất hợp lí hợp tình a! Cuối cùng, nếu em không đáp ứng thì giống như có lỗi”

Tống Đình Phàm nghe xong cười to thành tiếng, vùi đầu vào ngực Trần Lâm. Cùng lúc Trần Lâm có thể hiểu thông suốt lòng mình, cùng lúc Trần Lâm lại thông minh như thế, bình tĩnh phân tích tiền căn hậu quả như thế, nhưng lại dùng giọng điệu vui đùa! Trần Lâm nghe lời nói của mình cũng cười thành tiếng. Hai người đến bây giờ, không khí đã thân thiện hơn rất nhiều

– “Cậu ta nói gì?”

– “Anh ta a, haha, nói sau này em nuôi anh. Còn cái kia cứ coi như là lễ vật mà tiếp nhận đi! Mà em cũng ủy khuất nhận rồi, haha”

Tống Đình Phàm nghe Trần Lâm nói nhẹ nhàng như vậy, trong lòng biết không chừng cậu lại bị Mục Kiệt dùng xảo ngữ rồi, thanh tình nhưng cũng quỷ quyệt mà thuyết phục. Nghĩ chính cậu cũng đã trải qua một quá trình gian nan

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, không khí tựa hồ có chút thay đổi, Trần Lâm bối rối muốn tránh ánh mắt của Tống Đình Phàm, chính là khuôn mặt Tống Đình Phàm ngày càng tiến gần, không thể né tránh được. Môi hai người liền chạm vào nhau, một phen trằn trọc ma sát, liếm cắn khinh phệ, Tống Đình Phàm mới buông Trần Lâm ra. “Về sau không được nói như vậy nữa”

Một câu khơi dậy chuyện Trần Lâm sợ đề cập đến nhất trong đáy lòng

Là, Trần Lâm cuối cùng cũng nhận ra tâm ý của Tống Đình Phàm, chính là không thể phủ nhận, cách làm của hắn đã để lại cho Trần Lâm một ấn tượng không thể xóa nhòa. Hoặc nói, trong tiềm thức, Trần Lâm sợ hãi

Khi mình nói câu kia, Tống Đình Phàm cũng bắt đầu tâm lí chiến với mình, hắn hiểu hết thảy mọi việc của mình, nhưng cái gì cũng không nói, chuyện gì cũng không làm, cũng chỉ đứng nhìn mình bất an, lo lắng, nhìn chính mình đối mặt với mọi vấn đề. Rồi cuối cùng lại nói, những bất an, lo lắng, kì thật đều là dư thùa, hoàn toàn không cần thiết… Đích, hắn chính là ép mình phải trải qua quá trình kia mà thôi. Mà hắn sớm đã đem kết quả cuối cùng quy định sẵn rất tốt, không báo động gì trước liền trực tiếp nói cho mình biết, cũng không có cách cự tuyệt. Chính mình cứ như vậy bị hắn quan sát như tế bào sinh vật đặt dưới kính hiển vi, loại bỏ cảm giác không thoải mái bên ngoài, cũng có…. sợ hãi

Mà chính mình trái lại cũng hiểu được hết thảy, biết được hết thảy, nhìn thấu hết thảy, nhưng không có cách gì trách cứ hắn, hơn nữa chỉ có thể nhận, cậu có thể nói Tống Đình Phàm đã sai sao?… Không thể! Trần Lâm biết rõ mình ủy khuất những cũng không thể nói hắn sai! Bởi vì tất cả cũng từ một câu nói của mình mà ra

Hắn làm cho Trần Lâm trải qua cảm thụ chân thật như vậy, Trần Lâm lạnh nhạt bình tĩnh chưa bao giờ trải qua chuyện này, lại như thế nào không thể làm cậu chung thân khó quên? Chính là bản thân Trần Lâm cũng chỉ có thể thán phục!

Trần Lâm ôm cổ Tống Đình Phàm, nhẹ nhàng lắc đầu

Kì thật thông qua thân hình run rẩy của Trần Lâm cùng một ít biến hóa tình tự, Tống Đình Phàm cũng biết những lời Mục Kiệt nói khi chiều có ảnh hưởng nhất định đến cậu. Bất quá, Tống Đình Phàm không ngại, hắn phải làm như vậy, Trần Lâm bình thường như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể nói những lời vũ nhục tình cảm của hai người, cũng tuyệt đối không thể lấy đó tổn hại đến tình cảm của hai người. Điểm này, Tống Đình Phàm thực kiên trì!

– “Anh biết em muốn mở hiệu sách, chính là anh nghĩ ra một đề nghị, em tham khảo một chút”. Lời nói Tống Đình Phàm đã uyển chuyển rất nhiều


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui