Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Mục Kiệt mở to hai mắt hứng thú nhìn Trần Lâm, như muốn tìm ra một chút gì đó từ mặt cậu

Trần Lâm cũng không câu nệ, thoải mái để hắn nhìn

Mục Kiệt đương nhiên rất tò mò, phải biết rằng bọn họ chưa gặp cậu từ khi Trần Lâm quay về vào tết nguyên tiêu. Đương nhiên việc này là lỗi của Tống Đình Phàm! Không chỉ thế, sau khi Trần Lâm về, Tống Đình Phàm cũng không đến công ty làm việc. Hôm nào đến thì sắc mặt cũng không tốt chỗ nào, so với việc không được gặp Trần Lâm cũng không khác gì

Mình khi vừa thấy Tống Đình Phàm trở lại công ty, đã nhận được điện thoại của Trần Lâm nói muốn gặp mặt. Tất nhiên, vốn là người hiếu kì, có được thông tin hấp dẫn như vậy, Mục Kiệt liền bỏ công bỏ việc chạy đến cửa tiệm của Trần Lâm

– “Đừng nhìn nữa, muốn biết gì thì anh hỏi đi. Tôi tận lực giải thích mọi nghi vấn”. Nói xong, Trần Lâm khép chặt hai tay ra chiều bất đắc dĩ

Mục Kiệt bật cười vì hành động hài hước này của cậu

– “Cậu ấy mang cậu về gặp Tống lão đầu nhi?”. Mắt Mục Kiệt lóe ra một tia quan tâm

Trần Lâm giật mình, “Anh đã biết?”

Mục Kiệt lắc lắc ngón trỏ, “Đoán!”

– “Ách?”. Trần Lâm khó hiểu, nhưng khi thấy Mục Kiệt tươi cười nhàn nhã, cậu tựa hồ cũng hiểu ra một chút

– “Trần Lâm, tôi tuy không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều tôi và Lưu Dụ có thể khẳng định, tên Đình Phàm kia không bao giờ buông tha cậu! Lần này, vì sao cậu về nhà lâu như vậy, ít nhiều chúng tôi cũng hiểu được. Cậu không thấy sắc mặt cậu ấy trong khoảng thời gian trước là khó xem đến mức nào, nếu cậu có thể nhìn đến, tôi nghĩ việc cậu ấy mang cậu về gặp lão nhân ở nhà cũng rất dễ hiểu. Phải biết rằng, cậu ấy…. chỉ là muốn cậu an tâm phần nào thôi”

– “Tôi và Lưu Dụ đều đoán được nhưng không nói ra, cũng không ngăn cản, vì chúng tôi biết chắc lão nhân kia cũng không làm được gì”

Trần Lâm ngồi đối diện Mục Kiệt, im lặng lắng nghe. Nghe đến đoạn Đình Phàm vì muốn làm mình an tâm, trong lòng không khỏi nhảy lên hai cái. Việc này người nọ không tự nói ra, chính là mình đoán như vậy, bây giờ lại nghe Mục Kiệt nói thêm, trong lòng Trần Lâm vẫn đang cảm động

Chính là, cảm động thì cảm động, hôm nay cậu gặp Mục Kiệt không phải để nói những chuyện này

Có chút trêu chọc, Trần Lâm nói với Mục Kiệt, “Tôi tìm anh, cũng không phải nghe anh bênh anh ấy mà nói chuyện. Tôi chính là hi vọng anh có thể ở chung mặt trận với tôi. Haha”

– “Nga?”. Mục Kiệt cao hứng dạt dào

Chọn lọc từ ngữ, Trần Lâm cẩn thận mở miệng, “Ách… tôi gặp Tống bá bá, vào năm ngoái”

Mục Kiệt mở to mắt nhìn Trần Lâm, sau đó như hiểu rõ mọi chuyện, “Trách không được, trách không được, đây là nguyên nhân cậu về nhà lâu như vậy?”

Trần Lâm gật gật đầu

– “Cậu ấy cũng biết?”

Giống như biết Mục Kiệt biết rõ còn cố hỏi, Trần Lâm liếc xéo, “Tôi cùng anh ấy về nhà gặp Tống bá bá, anh nói anh ấy có biết không?”

– “Hahaha…”

Trần Lâm kì quái nhìn Mục Kiệt cười to

– “Khó trách cậu ấy nhiều ngày qua không bình thường như vậy, nhưng sáng nay gặp lại, cậu ấy đã hòa nhã rất nhiều, thì ra là thế, thì ra là thế! Haha…”

Trần Lâm thực sự bất đắc dĩ, Mục Kiệt cùng Lưu Dụ đều có một ham muốn ‘đặc thù’, đó là cực thích nhìn Tống Đình Phàm bị ‘khi dễ’ và ‘không bình thường’

Trần Lâm đã sớm biết Lưu Dụ đều lấy việc có thể làm cho Tống Đình Phàm biến sắc là mục tiêu phấn đấu to lớn, không ngờ, Mục Kiệt cũng như vậy

Trong suy nghĩ của Mục Kiệt, vừa nghe Trần Lâm nói đã gặp qua Tống lão đầu nhi, hắn liền hiểu nguyên nhân gần đây Tống Đình Phàm có chút không thích hợp, tuy không đoán được tất cả nguyên nhân, nhưng cũng nhìn ra vài phần

– “Tên kia khẳng định đã giận đến cực điểm, nói mau nói mau, có gì cần tôi hỗ trợ, chỉ cần việc tôi có thể làm, tôi sẽ đừng về phía cậu!”

Trần Lâm nhìn Mục Kiệt có chút kích động, không còn vẻ tao nhã như ngày thường, trong lòng lại âm thầm buồn cười, hắn làm sao lại vui vẻ như vậy khi biết Tống Đình Phàm đang không vui?

Bất quá, chính cậu cũng cao hứng, ai bảo người kia chọc cậu giận như vậy?!

– “Anh ấy không tức giận a, hoàn toàn không có, chỉ là vài hôm nay không được bình thường cho lắm!”

Nghe giọng điệu Trần Lâm có chút oán giận nũng nịu, Mục Kiệt mỉm cười

Trần Lâm cũng hiểu giọng điệu của mình không thích hợp, nhất thời im lặng, xấu hổ cười cười cùng Mục Kiệt

Kì thật cũng không thể trách Trần Lâm, thái độ vài ngày nay của Tống Đình Phàm làm cậu rất ủy khuất, cậu cũng không có người để tâm sự một chút, hôm nay mới gặp được Mục Kiệt, cảm xúc tất nhiên cũng không giỏi tiết chế. Hơn nữa, Mục Kiệt cũng không phải người ngoài

– “Di, đúng rồi, lão nhân kia nói gì về việc này?”. Vì không muốn Trần Lâm xấu hổ, Mục Kiệt chủ động chuyển đề tài

– “Với tư cách bậc làm cha mẹ…. Cuối cùng, ta không chấp nhận!”. Nhớ đến lời nói của lão nhân kia, Trần Lâm lại cảm thấy áy náy

Trần Lâm hạ giọng, tuy đơn giản rõ ràng, nhưng Mục Kiệt cũng hiểu cậu đã trải qua một phen đấu tranh tư tưởng khó khăn như thế nào. Dù sao, thế giới này được bao người luôn một lòng quyết đoán, không bao giờ dao động như Tống Đình Phàm?

Hơn nữa, với thủ đoạn của Tống lão đầu nhi, chắc chắn Trần Lâm không dễ dàng qua cửa này!

– “Tên kia bởi vì cậu giấu diếm, do dự, mà bây giờ mới thành vậy?”

Mục Kiệt này cũng không hỗ là huynh đệ của Tống Đình Phàm, một câu đã đánh ngay mấu chốt vấn đề!

Trần Lâm có chút chua xót gật đầu, nhấp nháy môi, tiếp tục nói, “Không phải tôi không nói cho anh ấy, chính là… Tôi không thể không quan tâm đến cha anh ấy a, Tống bá bá làm thế, hơn nữa còn rất hiền hòa với tôi, nếu tôi chủ động nói cho anh ấy, nói thế nào cũng cảm thấy rất khó coi đi? Hơn nữa, tôi nghĩ, có lẽ không nên quấy rầy anh ấy những việc như vậy, tự tôi quyết định, rồi sẽ chịu trách nhiệm tất cả”

– “Mục Kiệt, anh nói xem, tôi nghĩ vậy có phải đã sai rồi không?”

Mục Kiệt nhìn người trước mặt một câu lại một câu nhẹ nhàng chậm chạp, biểu tình đau thương từng chút từng chút, trong lòng hắn đã mắng Tống Đình Phàm từ đầu đến cuối! Ngay từ đầu, mình liền có ý định kiểm soát không khí, với ý định làm không khí thoải mãi một chút, hắn cũng rất chú ý khi vừa thấy Trần Lâm, thân thể cậu gầy yếu cùng một mạt bi thương hiện lên trong mắt

Không khí vốn đang rất tốt, Trần Lâm cũng miệng cười yến yến với mình, nhưng khi vừa bắt đầu đề tài, vẫn là làm cho Trần Lâm xúc động lên

– “Suy nghĩ không sai, nhưng đối tượng lại là tên Đình Phàm kia, nên có chút không ổn”

– “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ làm vậy là không còn bằng với anh ấy, hơn nữa anh ấy cũng sẽ khó chấp nhận, nhưng, mỗi người có một nguyên tắc của mình, tôi không cách nào chu toàn hai bên được, có được cái này thì sẽ mất đi cái khác, nhưng là, cuối cùng tôi vẫn chọn lựa quyết định cũ? Trốn tránh, tôi không làm được; từ bỏ, tôi cũng không thể; muốn tôi tích cực cố gắng tranh thủ lại không thể nào làm được, như vậy…. có phải hay không còn chưa đủ?”

Mục Kiệt sớm biết Trần Lâm là người rất có chủ kiến, và luôn giữ quan điểm của mình, nhưng hôm nay Trần Lâm nói ra những lời này vẫn làm hắn lần nữa nhìn nhận người đang đối diện. Biết sẽ phải chọn lựa, nên trước tiên cậu buộc mình chọn trước, không để người khác phiền toái thêm. Kết quả chọn lựa cuối cùng, vô luận thế nào, cậu sẽ đối mặt không trốn tránh

Trần Lâm nói chuyện uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng Mục Kiệt hoàn toàn có thể hiểu được ý tứ sâu xa. Vẫn là câu nói kia, có bao người không bao giờ thay đổi quyết định, sát phạt quyết đoán như Tống Đình Phàm?

Trần Lâm không như vậy

Cũng như bao người, Trần Lâm có một cuộc sống bình thường không thể bình thường hơn. Một nhà ba người, vài ba họ hàng, thi vào một trường đại học như nguyện vọng của cha mẹ và sở thích của mình. Bước vào xã hội, an ổn công tác, bên cạnh có vài bạn bè tốt; nếu không gặp bọn họ, Trần Lâm sẽ có một cuộc sống như đa số-kết hôn, mỹ mãn cả đời

Nhưng hiện tại, lại không như vậy! Cậu gặp Tống Đình Phàm, một nửa của cậu đã xuất hiện. Không phải nói hai người yêu nhau, Trần Lâm không có được hạnh phúc, ngược lại, Mục Kiệt liền biết, cuộc sống hai người thực hòa hợp, thực thỏa mãn, cũng thực hạnh phúc. Đôi khi, hắn cùng Lưu Dụ la cà lại cửa tiệm, nhìn thấy hai người ăn ý hòa hợp nhau thập phần

Nhưng, cũng không thể không nói, cuộc sống bình thường 20 năm đầu đời đã dưỡng cậu thành người rất quan trọng tình thân, rất có tình cảm. Đương nhiên, việc này không có nghĩa bọn họ không chú trọng tình thân, nhưng hoàn cảnh sống bất đồng, cách giáo dục bất đồng làm bọn họ khi gặp được rắc rối đều cực đoan tự mình xử lí

Ví như, Tống Đình Phàm

Dù vài năm qua hắn bất hòa với cha, nhưng không ai có thể phủ nhận tình thân giữa hai cha con. Mục Kiệt Lưu Dụ đều biết, hàng năm đều đặn vào các ngày lễ, Tống Đình Phàm đều gửi quà cho cha. Mà Tống lão đầu nhi dù ngoài mặt không quan tâm hắn trong vài năm rời nhà, nhưng người sáng suốt đều biết ông chưa bao giờ thôi quan tâm con mình

Hai cha con như vậy, không phải tình cảm không thâm hậu, ngược lại, chỉ là một cách quan tâm khác của các thành viên gia đình. Mà phương thức này làm Tống Đình Phàm có thể không thay đổi dù đối mặt tình thân, thậm chí cũng chấp nhất không do dự thay đổi quyết định

Nhưng, việc này, Trần Lâm sẽ không hành xử như vậy

Quá trình lớn lên làm cậu thực dễ dàng bị tình cảm ảnh hưởng. Mục Kiệt thầm nghĩ, Tống lão đầu nhi chắc chắn biết thế nên mới tìm cậu. Thực hiển nhiên, Trần Lâm bị ảnh hưởng. Bất quá, cũng đáng ăn mừng, quyết định cuối cùng là lí trí cùng lời hứa chiến tháng tình cảm trái phải; hoặc cũng có thể nói, một tình cảm này đã thắng một loại tình cảm khác

Hắn đoán không lầm thì cậu cũng được Tống lão đầu nhi đồng ý

Vì thế, Mục Kiệt tán thưởng. Thậm chí hắn nghĩ, lần này Trần Lâm do dự nguyên một mùa tết cũng đáng giá!

– “Trần Lâm, tôi hiểu được, cậu đều làm đúng, việc gì cậu cũng căn cứ vào tình người bên trong, lẽ thường bên trong. Đối mặt với người là cha cậu ấy, ông có thể quá đáng, nhưng cậu không thể vô lễ. Cậu do dự cũng là đương nhiên, lui về phòng tuyến tự vấn lần nữa, cũng không có gì, cho nên, đừng tự trách mình nữa”

Trần Lâm cảm kích nhìn Mục Kiệt, hắn có thể thấu tình đạt lí nhìn nhận sự việc, nhưng người kia không thể đứng trên lập trường của cậu mà lý giải một chút, thông cảm một chút sao?

– “Mục Kiệt, cảm ơn anh”

Mục Kiệt nâng mắt kính, ôn hòa cười nói, “Nói gì chứ? Cậu còn phải cảm ơn tôi sao?”

Trần Lâm thản nhiên cười cười, đột nhiên cậu thấy mắt hắn lóe lên tinh quang sau lớp kính, cậu cảm thấy quỷ dị

– “Đúng rồi, vừa rồi cậu nói chúng ta thống nhất mặt trận, có phải ý tứ là muốn tôi truyền những lời này cho cậu ấy không?”. Trong giọng nói không có ý định giấu diếm những vui sướng nhìn người gặp họa làm Trần Lâm vui mừng

Trần Lâm trịnh trọng gật đầu, “Đúng vậy!”

Mục Kiệt cười đến quỷ dị, rõ là hắn đang chờ trò hay trên sân khấu. Trần Lâm cũng không ngăn cản, cười theo, hai người đều biết rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra

Trần Lâm cũng không nói thêm gì với Mục Kiệt, cậu chỉ muốn nhắn nhủ những lời này đến Tống Đình Phàm. Về phần nói thế nào, cậu tin Mục Kiệt sẽ có ý định của mình

Khi Mục Kiệt rời đi, Trần Lâm đã thoải mái rất nhiều. Đầu tiên, là vì có thể nói ra một ít suy nghĩ trong lòng; tiếp theo, những lời Mục Kiệt sắp truyền đạt chắn chắn sẽ làm người kia khó chịu! Trần Lâm chắc chắn như vậy! Cậu chính là muốn hắn cũng phải chịu khó chịu khổ! Nếm thử chút tư vị cậu vừa trải qua trong thời gian trước!

Vốn dĩ, chuyện của hai người, Trần Lâm không có ý định nói với người thứ ba, vì cậu hi vọng chuyện của mình và Tống Đình Phàm không liên lụy tới người khác, hơn nữa cậu tin Tống Đình Phàm cũng không thích như vậy. Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, ai bảo người nọ không cho mình cơ hội giải thích!

Cho nên cậu lùi một bước tiến hai bước, dù sao Mục Kiệt cũng không phải người ngoài, Trần Lâm quyết định nhờ hắn hỗ trợ việc này, cậu không tin, hừ, không tin người kia không ăn giấm!!!

Tuy lợi dụng Mục Kiệt như vậy, cậu cũng có chút có lỗi, chính là, trước sau gì cũng không phải người ngoài!

Haha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui