Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Hôn lễ kết thúc, hai người Tống Đình Phàm, Trần Lâm lên xe về nhà

Trên đường về nhà, Trần Lâm nói dụng ý của Lí Tiểu Phàm cho Tống Đình Phàm nghe, hắn nhíu mày thật chặt, trong lòng thấy quái dị, tâm tình phụ nữ đều uyển chuyển khó đoán như vậy sao?

Những chuyện các nàng tính toán chi li, kì thật, với nam nhân, không quan trọng chút nào, ngược lại, cũng chỉ là chuyện râu ria. Lí Tiểu Phàm này giấu diếm chuyện kết hôn vì muốn Trần Lâm hết áy náy?! Điểm này, Tống Đình Phàm khó hiểu, nhất thiết phải làm vậy sao?

Không biết có phải vì lăn lộn lâu trên thương trường không, mỗi khi nhìn người, Tống Đình Phàm đều nghĩ mọi người ít nhiều đều quan tâm đến hiệu quả và lợi ích trước tiên, nên khi nghe Trần Lâm nói xong, hắn nhất thời nghĩ, đây là một dạng khoe khoang của nữa nhân đi

Nghĩ đến Ngô Vũ kia, gia thế không kém, diện mạo không kém, phần mềm phần cứng đều trang bị đầy đủ. So với Trần Lâm, điều kiện hắn tốt hơn nhiều, chẳng lẽ hắn không thể cho rằng hôm nay Tiểu Phàm cố ý để hai người lần đầu gặp mặt, vì nàng muốn Trần Lâm cảm nhận khoảng cách mãnh liệt giữa cậu và Ngô Vũ sao?

Tống Đình Phàm không cho rằng suy nghĩ này của mình có gì không ổn, hắn cũng không nghĩ Trần Lâm không tốt, chỉ là luận sự thôi. Trong suy nghĩ của hắn, đây là nhược điểm trong tính cách mỗi người. Khi một người có được điều gì tốt đẹp, họ hiển nhiên muốn bày ra, nhất là với những chuyện mình từng bỏ lỡ, vẫn muốn khoe ra một chút, triển lãm một chút, như muốn nói, xem đi, lựa chọn hiện tại của tôi mới là tốt nhất!

Với nữ nhân, tuy Tống Đình Phàm không hiểu đầy đủ, nhưng ít nhất hắn cũng biết, lòng nữ nhân luốn rất khó đoán. Cho nên lần này, vô luận lí do của Lí Tiểu Phàm là gì, Tống Đình Phàm hắn vẫn so đo trong lòng, không còn cách nào khác, ai bảo nàng hại tâm tình Trần Lâm không tốt làm gì?

Bất quá, suy nghĩ này hắn chỉ giữ trong lòng. Dù sao, Trần Lâm hiểu như vậy, cậu đã vui vẻ rất nhiều, không phải sao?

Khi trời bắt đầu ấm lên, Lí Tiểu Phàm và Ngô Vũ đã hoàn thành tuần trăng mật của mình

Nàng mang theo túi lớn túi nhỏ quà cáp cho Trần Lâm, đặt lên bàn trà, rồi giải thích với câu, đây là gì, đó là gì. Trần Lâm nghẹn họng nhìn trân trối

– “Tiểu Phàm, cô thế này cũng quá khoa trương đi? Mang nhiều quà cho tôi như vậy, tôi cũng dùng không hết a…..”. Trần Lâm cầm trong tay một chiếc nón thật to, không biết nên khóc hay cười

Tiểu Phàm này, sau khi kết hôn, tính cách sáng sủa hoạt bát rất nhiều, chính là cũng không phá hết vẻ ổn trọng nội liễm trước kia đi?

– “Có gì khoa trương đâu, tôi đi du lịch cũng chỉ muốn mua quà cho anh, những người khác tôi mặc kệ!”

– “Nhưng cũng… không cần nhiều vậy a…”

– “Ai nha, anh đừng quản nhiều hay không, đợi khi nhà anh đến đón, cứ ôm tất cả quăng vào xe là được rồi. Hơn nữa nếu anh muốn cảm tạ vì tôi mua quà nhiều, bây giờ tôi cũng ở Bắc Kinh, thường xuyên mời tôi ăn cơm là được rồi”

Trần Lâm gật gật đầu, xem như đồng ý lời nàng

Cũng đúng, sau khi kết hôn, Tiểu Phàm sống ở Bắc Kinh, như vậy về sau bọn họ có thể thường xuyên gặp mặt, trước tiên cứ nhận quà đi, nói không chừng về sau sẽ hữu dụng. Trần Lâm nghĩ thầm như vậy

Lí Tiểu Phàm nhấp một ngụm trà, xem như tiếp tế lượng nước bọt vừa tiêu hao, tiếp tục nói, “Nếu không, hôm nay luôn đi? Tối nay liền mời tôi ăn cơm, xem như cảm ơn tôi?”

Trần Lâm nghe xong, có chút khó xử, không phải cậu không muốn, mà hôm nay cậu đã nhận lời ăn cơm tối với Tống lão đầu nhi

Lí Tiểu Phàm nhìn thấy biểu tình của Trần Lâm, liền vội vàng tự bào chữa, phất tay nói, “Quên đi, quên đi, hôm nào hãy mời tôi. Hôm nay không được”

Trần Lâm cười cười xin lỗi, “Ngày mai tôi mời cô dùng cơm. Đêm nay tôi và anh ấy….”

Tiểu Phàm xua tay mạnh hơn, trêu chọc nói, “Đừng đừng, không cần giải thích với tôi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là mời tôi một bữa cơm thôi. Chuyện của hai người quan trọng hơn!”

– “Tiểu Phàm… Sao bây giờ cô cũng…”. Hoạt ngôn như vậy a! Nửa câu sau, Trần Lâm chỉ nói trong lòng

Lí Tiểu Phàm cũng không tò mò câu nói nửa chừng của Trần Lâm, nàng biết cậu muốn nói gì, kì thật mình bây giờ chỉ là khôi phục tính cách cũ, nói đến, tất cả đều là công của tên Ngô Vũ kia!

– “Đúng rồi, Tiểu Phàm, cô vừa nói tối nay dùng cơm với tôi, vậy Ngô Vũ đâu?”

– “Miễn bàn, miễn bàn, hiện tại không chừng anh ấy đang ăn ở đâu đó rồi!”

Vốn Lí Tiểu Phàm nghĩ sau khi trở về từ tuần trăng mật sẽ, hai người sẽ về nhà ăn cơm. Ai biết một người anh em của tên kia gọi điện đến, người nọ liền theo đám bằng hữu ra ngoài, chỉ nói mình sẽ về trễ, Tiểu Phàm khỏi chờ cửa. Nghe xong, Lí Tiểu Phàm cũng không phản ứng gì, nghĩ thầm, nếu không ai ăn cơm chiều, vậy nàng đến tìm Trần Lâm cũng được đi? Thật không ngờ, hôm nay Trần Lâm cũng bận……

Trần Lâm nghe giọng nói chưa hết bực tức của Tiểu Phàm, nhưng rõ ràng cũng toát ra vẻ bao dung với hành động của Ngô Vũ, nam nhân, đôi khi sẽ thân bất di kỉ. Nếu vậy, bây giờ Tiểu Phàm oán giận có lẽ cũng chỉ là tùy ý oán giận đi? Kì thật, nói thẳng ra, đây không phải một loại nũng nịu sao…

Haha, Trần Lâm liền cao hứng nhìn Lí Tiểu Phàm như vậy

Buổi chiều Tống Đình Phàm đến đón Trần Lâm, sau xe ngập đầy quà cáp, đương nhiên là của Lí Tiểu Phàm mang đến

Mang đồ lên xe, hai người ngồi xong, Tống Đình Phàm nghi hoặc ngập lòng mới không cam tâm mở miệng, “Nàng sao lại mang nhiều quà cho em như vậy, tuần trăng mật không lẽ chỉ đi mua quà cho em?”

Trần Lâm vui vẻ, “Nghe thế nào em cũng thấy có chút chua nha….”

Nói xong, vừa cài dây an toàn, vừa nghiêng đầu nhìn Tống Đình Phàm

Lần này, Tống Đình Phàm thực ra không lúng túng, hắn nhìn Trần Lâm, nghiền ngẫm mở miệng, “Em muốn nhìn anh ghen, có phải hay không…. Gấp đến không thể chờ?”. Ngữ điệu giống đùa giỡn nhiều hơn

Thật không ngờ người này lại nói thẳng, Trần Lâm sửng sốt, mặt đỏ, nói thầm một câu, “…… Em nào có……”

Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm như vậy, chỉ biết mình đã phản công thành công, da mặt mỏng chung quy vẫn mỏng a! Bất quá, hiệu quả cũng không như hắn mong đợi

Hắn như vô tình nói tiếp, “Vậy em luôn hỏi có phải anh đang ghen không, là muốn biểu đạt gì?”

Trần Lâm nghe hắn hỏi, mặt càng đỏ, trong lòng oán trách: chỉ là hỏi thôi, em nào nghĩ biểu đạt gì, bất quá, chỉ là nhất thời hứng khởi trêu chọc anh thôi…. Anh hỏi cụ thể như vậy, làm sao em trả lời a………

– “Không trả lời được?”

Trần Lâm không hé răng, mặt tiếp tục đỏ

Tống Đình Phàm đến gần Trần Lâm, khi cậu phát giác một cỗ khí ấm phun vào mặt, hắn đã hàm trụ môi cậu, bá đạo mà ôn nhu hôn môi

Môi chạm hai, hai người rõ ràng đều có chút khó thở. Hai tay Trần Lâm đang cài dây an toàn, vì cuộc tập kích bất ngờ mà cứng đờ, rên rỉ không rõ lời, “Ân….. Ngô……”

Tách môi cậu, Tống Đình Phàm cướp lấy lưỡi cậu, không ngừng khẽ cắn, liếm lộng, thay đổi góc độ, nụ hôn ngày càng triền miên, ngày càng không khống chế được. Bên dưới Tống Đình Phàm rõ ràng đã có chút ngẩng đầu, nghĩ đến nơi hai người sắp tới, hắn chỉ có thể đè nén xuống

Khi hai người tách ra, giữa hai khuôn miệng rõ ràng còn một đoạn chỉ bạc, cùng đôi má đỏ ửng của Trần Lâm, hai người ồ ồ thở dốc, hơi thở mờ ám lưu chuyển trong xe

Tống Đình Phàm áp đầu vào đầu Trần Lâm, âm thanh trầm thấp nói một câu, “Đứa ngốc, đây là điều em muốn biểu đạt……..”

Trần Lâm chưa bình ổn nhịp thở, chút ý thức còn sót lại sau chiếc hôn cũng chưa kịp hồi phục, cậu vô thức gật đầu phụ họa lời nói của hắn

Tống Đình Phàm vươn tay xoa xoa má cậu, nhiệu độ trong lòng tay làm hắn hiểu ý cười, tiến sát vai cậu nói một câu, “Tối về nhà lại tính sổ với em”

Bên tai đột nhiên có tiếng thì thầm, hơn nữa còn hiểu được câu nói của Tống Đình Phàm, thân thể Trần Lâm run lên, má ngày càng đỏ. Cậu vội vàng ngồi thẳng người, muốn cách xa Tống Đình Phàm một chút

Tống Đình Phàm chọn mi, không để ý lắm, cũng ngồi đàng hoàng trên ghế của mình, lái xe đến nhà Tống lão đầu nhi

Hai người vào nhà, Trần Lâm vẫn liền nói chuyện với Tống lão nhân, ánh mắt cũng không nhìn Tống Đình Phàm một chút. Kì thật, chính xác thì, sau phiên trêu đùa trong xe vừa rồi, Trần Lâm không thể không biết xấu hổ liếc nhìn hắn, trong lòng liên tiếp mắng mình, thực sự rất ngu ngốc, mình khơi mào đề tài không công để hắn chê cười!

Tống Đình Phàm tất nhiên biết Trần Lâm vẫn còn xấu hổ, cũng không làm cậu khó xử thêm, trong lòng nghĩ, dù sao tối nay về nhà thời gian đều của hai người, hiện tại ăn cơm với lão đầu nhi trước rồi nói sau

Trên bàn cơm, Tống lão đầu nhi gắp cho Trần Lâm một đũa thức ăn, mới mở miệng nói với Tống Đình Phàm, “Con điều Lưu Dụ ra ngoài làm gì, nếu không có gì quan trọng thì bảo nó về đi”

Tay Tống Đình Phàm khựng lại, hắn cũng không nói gì, chỉ ‘Ân’ một tiếng

Trần Lâm nhìn, thực sự muốn buộc hắn phải nói ít nhất hai câu. Đây là thái độ gì chứ!

Tống lão đầu nhi không để ý thái độ của Tống Đình Phàm, tiếp tục nói, “Sáng nay ta sang nhà Lưu Dụ, mẹ nó nói hai tuần rồi nó không về nhà, con xem thế nào để nó về nhà một chuyến đi”

Lần này Tống Đình Phàm ngẩng đầu liếc lão nhân, ngạc nhiên, sao lại thế này? Hiện tại lão đầu nhi nhà mình còn bắt đầu nói chuyện với mình?

Tống lão nhân phớt lờ ánh mắt hắn, nói xong chuyện liền quay sang nói chuyện với Trần Lâm, thuận tiện còn gắp thức ăn cho cậu

Tống Đình Phàm chau chau mày, cũng không quá quan tâm, dù sao mỗi lần trở về ăn cơm đều là tình huống này, Trần Lâm phiếm chuyện với lão nhân đế quên trời quên đất, mình ngồi bên cạnh ngẫu nhiên sẽ phụ họa vài câu. Bất quá cũng vì thế mà quan hệ của mình và lão đầu nhi tốt hơn nhiều

Tuy Tống Đình Phàm nghĩ quan hệ của hai cha con đã tốt hơn nhiều, nhưng những người hai cha con cùng quen biết cũng nhận ra sao? Căn bản quan hệ của hai cha con đã khôi phục hoàn toàn. Điểm ấy, chỉ cần nhìn Tống Đình Phàm thường xuyên về nhà ăn cơm là sẽ nhận ra

Mà kẻ gọi là hai cha con quen biết chính là mẹ của Lưu Dụ, bằng không làm sao nàng có thể mở miệng nhờ Tống lão đầu nhi hỗ trợ khuyên bảo Tống Đình Phàm để cho Lưu Dụ về nhà một chuyến?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui