Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

– “Lưu Dụ đi công tác đã nhiều ngày, còn chưa về sao?”. Trên đường về nhà, Trần Lâm hỏi người đang lái xe bên cạnh

– “Qua tuần sau đi”

Trần Lâm nghi hoặc, liếc người bên cạnh một cái

– “Nếu còn lâu vậy, sao khi nãy anh chỉ ‘ân’ một tiếng với Tống bá bá?”

Tống Đình Phàm nghe Trần Lâm trách móc mình, không khỏi buồn cười, người này, hiện tại đã ở cùng phe với lão nhân. Thái độ mình đối với lão nhân có chút không mặn mà, cậu liền tỏ vẻ không thích, không biết con người trầm ổn bất biến trước kia đi đâu mất rồi?

Liếc Trần Lâm một cái, Tống Đình Phàm không nói gì, lại nghe cậu tiếp tục nói

– “Bất quá, lần này Lưu Dụ đi lâu như vậy, là việc công ty có gì khó giải quyết sao, hay là mở rộng thị trường?”. Trần Lâm hiện tại ít nhiều cũng biết chuyện công ty, biết bọn họ vẫn đang tiếp tục mở rộng thị trường, đây là việc Lưu Dụ phụ trách. Hơn nữa bây giờ tình cảm hai người ổn định sâu sắc như vậy, hỏi thế Trần Lâm cũng thấy không có gì bất ổn

Trần Lâm nghĩ vậy, tất nhiên Tống Đình Phàm cũng nghĩ không có gì bất ổn, xem ra, hai người đều có tâm tư giống nhau, mối quan tâm cũng giống nhau không ít

– “Cậu ấy đến thành T kí hợp đồng, cũng xem như một lần mở rộng thị trường đi”

– “Nga, vậy anh liền ăn ngay nói thật với Tống bá bá, Lưu Dụ còn lâu mới về, sao khi nãy chỉ ậm ừ cho qua chuyện”

Tống Đình Phàm nghe Trần Lâm có chút mất hứng với thái độ của mình với lão đầu nhi đêm nay, cũng chỉ chọn chọn mi, không nói gì nữa

Chỉ nói câu, “Đừng quan tâm Lưu Dụ, cậu ta biết thời thế, khi nào muốn về tự nhiên sẽ về thôi”

Trần Lâm gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nghĩ thầm, với tính cách của Lưu Dụ, có lẽ đi tham quan thành T chán chê rồi hắn mới về. Bất quá, người nhà lại tìm đến Tống bá bá nhờ vả, quả thực rất kì quái, có lẽ họ có việc gấp

Trần Lâm mãi nghĩ, không ngờ câu nói của Tống Đình Phàm thực ra có ý tứ khác

Tuy Tống Đình Phàm cố ý không nói nguyên nhân Lưu Dụ trốn đi công tác lâu như vậy, nhưng ngày Lưu Dụ trở về, khi mấy người bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa, Lưu Dụ lại để lộ nguyên nhân

– “Lần này tôi lại thoát một lần, bất quá mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng tránh được ‘cuộc chiến xem mắt’ của hai lão nhà tôi! Ha ha ha….”. Lưu Dụ vừa nói vừa khoa tay múa chân vui sướng vỗ vai Trần Lâm

Lưu Dụ có thể tự do thoải mái đụng chạm Trần Lâm như vậy, chắc chắn Tống Đình Phàm không ngồi ở bên cạnh

Trần Lâm giật mình, nghi hoặc hỏi, “Anh không phải đến thành T kí hợp đồng sao? Thế nào lại thành ….” trốn cuộc chiến xem mắt? Trần Lâm chưa nói hết lời, Lưu Dụ liền tự bạch

– “Hợp đồng gì a, ba ngày tôi đã hoàn thành mọi việc rồi, thời gian còn lại là tôi tiêu dao, thật đừng nói a, Trần Lâm, đợi vài hôm nữa thời tiết nắng nóng, ngoại ô thành T có một khu nghỉ mát nổi tiếng! Đến lúc đó chúng ta cùng đi a!”

Trần Lâm không để ý những lời lao xao lộn xộn này của Lưu Dụ, trong đầu đã nghĩ đến một ý tứ khác, “Anh nói lần này anh đi công tác lâu như vậy, chủ yếu vì tránh không cho người nhà an bài tiệc xem mắt?”

Lưu Dụ nghe Trần Lâm dùng ba từ ‘đi công tác’ để hình dung lần đi xa này của hắn, lại nói đến chuyện xem mắt, thật có chút ngượng ngùng, lại nghĩ, việc hắn đi chơi gọi là đi công tác a? Hợp đồng kia trước khi đi hắn đã hoàn thành xong xuôi, hắn đến cũng chỉ là đi qua đi lại sân khấu, hình thức một chút. Nói trắng ra, hắn đi chơi một chiến để tránh ‘cuộc chiến xem mắt’ của người nhà thôi. Không biết Trần Lâm thế nào lại dùng ba chữ ‘đi công tác’ chính thức như thế a?

Vì thế, mơ hồ cười hai tiếng, sờ sờ mũi, quanh co, “Kì thật này… này cũng không thể trách tôi a, hai lão nhà tôi, cậu không biết khó chơi như thế nào, từ khi tôi về Bắc Kinh liền tìm mọi cơ hội đẩy tôi đi xem mắt, tôi…. Hắc hắc, thực đúng là không quen như vậy…. Cậu nói xem, tôi có thể không trốn không!”

Lưu Dụ huyên thuyên mà không chú ý đến sắc thái của Trần Lâm

Nguyên lai… nguyên lai tối hôm đó Tống Đình Phàm không giải thích rõ ràng những lời không vừa lòng của mình, cũng bởi lần này Lưu Dụ đi công tác là vì trốn xem mắt, hắn cực lực không muốn mình biết chuyện xem mắt sao? Tại sao, là hắn cố kị hay chung quy vẫn vì hắn không tin mình?

Nghe Lưu Dụ nói xong, Trần Lâm cũng không nghĩ khác đi được. Xem ra, hắn vẫn không tin mình. Không lẽ hắn cho rằng nếu mình biết chuyện Lưu Dụ xem mắt, kết hôn, thì sẽ dao động trở lại? Nên mới không nói cho mình biết?

– “Trần Lâm, Trần Lâm, cậu đang nghĩ gì, tôi gọi vài tiếng cậu cũng không hay! Làm sao vậy, ở trong tối cười thầm hành động ngu ngốc này của tôi a?”

Trần Lâm bị Lưu Dụ gọi hoàn hồn, nhìn thấy người đang khoát tay lên vai mình, cậu điều chỉnh tâm tình, quay đầu cười nói với Lưu Dụ, “Anh nói nếu tôi muốn cười anh, còn phải cười thầm sao? Tôi quang minh chính đại cười, anh cũng làm gì được tôi? Ha ha, thực sự không tin được, Lưu Dụ trước nay làm việc gì cũng thành công thuận lợi, lại sợ việc đi xem mắt nữ nhân a… Ha ha….”

Trần Lâm giễu cợt Lưu Dụ như vậy, tâm tình xem như cũng tốt lên một ít

Lưu Dụ cười nhạt, la lớn, “Vấn đề không phải sợ hay không, mà là nữ nhân căn bản đều như được đúc ra từ một khuôn mẫu, lời nói, điệu bộ đều giống nhau, tôi vừa nhìn thấy đã hoảng hốt!”

Lưu Dụ khoa trương nói, giọng điệu có chút vui đùa, Trần Lâm nghe qua cũng hiểu được, gia thế như bọn họ, việc lựa chọn một nửa cũng không phải tùy ý. Nghĩ đến, nhà nào cũng có gia quy a!

Khi Tống Đình Phàm, Mục Kiệt trở lại từ buồng vệ sinh đã nhìn thấy Trần Lâm và Lưu Dụ trò chuyện với nhau thật vui, hai người cười không ngớt

Tất nhiên, trước đó, hai người Trần Lâm Lưu Dụ đã nói xong chuyện quan trong nhất, nên Tống Đình Phàm cũng bỏ lỡ biểu hiện vừa rồi của cậu

Vì Lưu Dụ đi hơn 20 ngày mới quay về, bốn người bên bàn ăn nghe Lưu Dụ độc tấu, thoải mái không ít. Bất quá, Tống Đình Phàm luôn cảm giác Trần Lâm có chút không thích hợp, nhưng hắn lại không biết mấu chốt ở đâu

Đến khi ăn xong, bốn người rời nhà hàng về nhà, Tống Đình Phàm mới nghĩ ra, nguyên lai vì khi ngồi ăn, Trần Lâm không thèm liếc nhìn cậu một cái

Này… Đây là làm sao vậy? Không phải khi hai người bắt đầu ăn cơm, mọi việc tốt lắm sao?

Về đến nhà, Trần Lâm chỉ nói với Tống Đình Phàm một câu, “Em đi tắm rửa”. Cầm quần áo đi vào buồng vệ sinh, hơn một giờ sau cậu mới bước ra

Tống Đình Phàm biết cảm xúc của cậu không tốt, giấu diếm tâm sự, nên hắn liền tắm rửa trước, ngồi sẵn trên giường đợi cậu

Khi Trần Lâm đi ra, nhìn Tống Đình Phàm đã ngồi trên giường, tay lật tạp chí, hiển nhiên bộ dáng đã tắm thật lâu, cậu có chút giật mình. Thầm nghĩ, mình tắm lâu lắm sao? Sao cậu không cảm giác nước lạnh? Úc, bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai vì sao nước tắm luôn ấm, nếu độ ấm giảm xuống, bồn tắm sẽ tự động thêm nước vào. Công dụng này, như Trần Lâm đã nói, tiền nào của nấy! Cậu còn nhớ rõ khi nghe thế, Tống Đình Phàm đã nhìn cậu xem thường!

Hắn vẫy tay với cậu, Trần Lâm chần chừ, chậm rãi đến bên giường. Đến trước mặt hắn, Tống Đình Phàm tiếp khăn lau đầu cho cậu, khuôn mặt hứng thú, tự động giúp cậu lau khô tóc

Khi lau xong, hắn còn tốt bụng hỏi, “Ăn kem không? Anh đi lấy cho em”

Lúc này, Trần Lâm mở to hai mắt, không che dấu biểu tình giật mình của mình. Sao lại thế? Hắn cho mình ăn kem buổi tối?

Sống cùng cậu, Tống Đình Phàm liền phát hiện Trần Lâm có thói quen ăn kem. Cậu thích ăn thì ăn, không quan tâm mùa đông hay mùa hè. Nhưng cơ thể cậu vốn lạnh hơn bình thường, mỗi lần ăn đồ lạnh, bụng sẽ lạnh dù đó là đông hay hè, sau đó lại cảm thấy không khỏe

Một lần nọ cậu ăn xong, Tống Đình Phàm ‘ngẫu nhiên’ chạm vào bụng cậu, độ lạnh nơi bụng thậm chí làm tay hắn lạnh theo. Cho nên sau đó, Tống Đình Phàm tối hạn chế chuyện cậu ăn kem, khó có khi được ăn

Tuy nói hạn chế, nhưng dù sao Trần Lâm cũng thích ăn, nên cuối cùng Tống Đình Phàm vẫn mua ít kem đặt trong tủ lạnh để thỉnh thoảng cậu ăn. Đương nhiên, cậu đều lựa lúc hắn không chú ý mà ăn hết

Dù nhất thời giật mình, nhưng Trần Lâm nghĩ vẫn còn no, hơn nữa đã muộn như vậy, cậu cũng chuẩn bị đi ngủ, nên…. Vẫn là không ăn. Tuy khó có khi người này tốt bụng như vậy

Vì thế, chậm rãi lắc đầu với Tống Đình Phàm

Tống Đình Phàm không biết tâm tư của cậu, chẳng qua hắn thấy cảm xúc của cậu có chút không tốt, nên cố ý thỏa mãn chút sở thích ăn uống khó được thỏa mãn thường xuyên của cậu, nhưng người này lại lắc đầu từ chối. Cũng phải, trễ thế này còn ăn đồ lạnh, dạ dày Trần Lâm thế nào cũng không chịu được, đến lúc đó lạnh bụng, mình phải xoa

Ngẫm lại, mỗi lần đồng ý để cậu ăn kem, sau đó mình phải xoa bụng giúp cậu. Tống Đình Phàm có cảm giác mình hoàn toàn thích tự ngược đãi bản thân, ngu ngốc không chịu được! Chính là, không còn cách nào khác, hắn không dám để cậu lạnh bụng! Hơn nữa, cậu lúc nào cũng nói, cũng chỉ là một que kem thôi, có gì quá đâu!

Tống Đình Phàm quay về giường, Trần Lâm đã quấn chăn thật kín. Hắn nhìn nhiệt độ trên máy điều hòa, không cao không thấp—28 độ ôn hòa. Dù trời vào hè, nhưng độ ấm trong nhà cũng vừa đủ, cậu quấn chăn kĩ như vậy vì lạnh sao?

Đương nhiên không phải vậy, Tống Đình Phàm cảm giác được, đêm nay tâm tình Trần Lâm không được tốt, đều do mình mà ra!

Lên giường, người nọ cũng quay lưng về mình, không có phản ứng gì. Tống Đình Phàm biết Trần Lâm không bao giờ vô duyên vô cớ làm vậy, nên hắn tự giác kiểm điểm bản thân, nhưng lại không tìm được sai sót nào. Dù sao, có lẽ không phải cậu muốn chia tay và vân vân đi? Chỉ cần không liên quan đến điều này, mọi việc khác Tống Đình Phàm đều lo liệu được

Vươn tay, muốn ôm người kia vào lòng, chính là người nọ không phối hợp, cố nằm thật cứng trên giường không nhúc nhích. Tống Đình Phàm dừng tay, có chút ngây ngốc, đây là hiện tượng chưa bao giờ xảy ra a, trước kia hai người dù có giận gì nhau, chỉ cần mình chủ động, Trần Lâm sẽ phối hợp. Việc này liên quan đến tính cách mình vì mọi người của Trần Lâm, cũng liên quan đến cuộc sống chung của hai người

Nhưng bây giờ thế này, tột cùng là vì sao?

Tốt bụng thử gọi một tiếng, “Trần Lâm, làm sao vậy?”

Trần Lâm không hé răng, không có phản ứng

– “Quay sang đây nói chuyện với anh”. Ngữ khí Tống Đình Phàm ít nhiều có chút phai nhạt, Trần Lâm nghe nhưng vẫn không có chút phản ứng, thân thể bất động vẫn bất động

Hai người im lặng giằng co thật lâu, mới nghe Tống Đình Phàm than, “Em a, là được anh quá dung túng….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui