Bô Cô hãn tử thi náo động
Thành Cổ Lộng trâu trắng ra oai
Hồ Nguyên Trừng về nhà trong tâm trạng nặng nề.
Một mình, không có Hồ Quý Li về cùng.
Nguyên nhân rất đơn giản, Chu Đệ muốn “ mời ông ở lại trong cung, tâm sự mấy ngày ”. Vĩnh Lạc tâm cơ sâu không thấy đáy, hắn muốn gì, vì sao giữ Hồ Quý Li lại, không ai đoán được. Chỉ biết là hoạ phúc khó nói, lành dữ khó lường.
Hai đứa nhóc đi chơi về, đã ở nhà chờ sẵn.
Thấy ông bác vào cung mới có nửa ngày mà lúc về đã như người mất hồn, hai đứa đều lờ mờ đoán được, ắt đã có chuyện gì xảy ra với bản vẽ pháo Thần Cơ rồi.
“ Bác Trừng... yếu hại của Thần Cơ sang pháo? ”
Hai đứa lo sốt vó, nhưng Hồ Nguyên Trừng vẫn không nói không rằng, chỉ nằm trên ghế vắt tay lên trán. Rốt cuộc, Tạng Cẩu đành phải lên tiếng.
“ Hết rồi... Chu Đệ... hắn biết rồi... ”
“ Thế... ông?? ”
Đến lúc này, Hồ Phiêu Hương cũng không nhịn được nữa.
“ Ông con tạm thời không sao đâu. ”
Hồ Nguyên Trừng phất tay, thở dài...
Chu Đệ muốn dùng người, không muốn ép người vào chỗ cùng.
Loại người nào cũng dùng được, cũng có thể khiến kẻ ấy bán sức bán mạng cho mình. Đế vương thực sự... đáng sợ ở điểm này.
Lần này, Hồ Nguyên Trừng được thể nghiệm một phen tâm kế của Vĩnh Lạc, không thể không nhận mệnh.
“ Đây là... khẩu dụ Chu Đệ chuyển cho con. ”
Hồ Nguyên Trừng nói rất nhẹ, rất chậm.
Tạng Cẩu đón lấy tờ thánh chỉ, trong lòng hiện lên muôn vàn nghi vấn. Chu Đệ truyền thánh chỉ cho nó để làm gì kia chứ?
“ Cẩu. Giở ra xem thử xem. ”
Hồ Phiêu Hương chậm rãi nói.
Chu Đệ là người ra sao? Tâm cơ của y sâu như biển. Lần này lại nhắm vào Tạng Cẩu, không biết là có ý đồ gì nữa.
Tạng Cẩu hít một cái, rồi mở tờ thánh chỉ.
Chỉ có năm chữ “ cứu người như cứu hoả ”.
“ Chuyện này... ”
Tạng Cẩu và Phiêu Hương ngơ ngác nhìn nhau.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng người í ới vang lên:
“ Thánh chỉ tới... ”
Thanh âm của y cao vút lên, the thé, lại léo nha léo nhéo không có chút trung khí nào. Rõ ràng là giọng của thái giám tịnh thân đã lâu.
“ Tạng Cẩu tiếp chỉ. ”
Tạng Cẩu tỏ ra bất mãn, không muốn quỳ gối tí nào. Cuối cùng Hồ Phiêu Hương phải nhấn đầu nó xuống, đá vào khoeo chân nó.
Thì ra...
Chu Đệ muốn Tạng Cẩu mang một bức mật hàm đến giao cho tổng binh ải Nhạn Môn, bên trong có giấu cách phá giải Thần Cơ sang pháo.
Liễu Thăng đang ở nơi tiền tuyến, Hồ Quý Li lại ở trong tay Chu Đệ.
Thằng nhóc không thể không tuân chỉ.
Nói đoạn, gã công công nọ lại dúi cho nó một tấm kim bài.
“ Đây là lệnh bài của hoàng thượng. Trên đường bắc tiến, chỉ cần ngươi giơ tấm lệnh bài này ra, quan lại các nơi ắt sẽ hợp tác cho qua ải. ”
Làm xong mọi chuyện, công công nọ mới đủng đỉnh leo lên kiệu, hồi cung. Trước khi đi không quên để lại cho Tạng Cẩu một thớt ngựa khoẻ.
Tạng Cẩu ném tờ thánh chỉ xuống đất đánh bộp một cái.
Nó lại lấy chân xéo lên, di qua di lại mấy lần liền.
“ Cẩu! Tai vach mạch rừng. ”
Hồ Phiêu Hương vội vàng ghé tai, nhắc khéo thằng nhóc, nó mới chịu thôi.
Nửa canh giờ sau, hai đứa nhóc đã nai nịt gọn gàng, vai mang tay nải chuẩn bị bắc tiến.
“ Hai đứa định đi ngay à? ”
Hồ Nguyên Trừng hỏi.
Bàn tay chàng nắm chặt mép tay áo.
“ Chúng con đi sớm ngày nào, ông nội đỡ khổ ngày nấy mà. Huống hồ, Liễu Thăng với chúng con là đồng môn, cùng một thầy dạy. Chảng lẽ lại làm ngơ? Tạng Cẩu, cậu nói có đúng không. Cẩu!! ” – Nói hết câu, Hồ Phiêu Hương mới phát hiện Tạng Cẩu còn đang mải ngẩn người nghĩ ngợi chuyện gì. Thành ra không nén được cơn giận, co chân đạp một cái vào bàn chân thằng nhóc.
“ Á! Đau! ”
“ Cho đáng đời. Sau này hành tẩu, còn ngẩn ngơ thế thì chết lúc nào không hay đâu. ”
“ Được rồi, trời cũng không sớm, bọn con đi luôn đây! ”
Tạng Cẩu nói, đoạn nhảy phóc lên mình ngựa.
Bây giờ nó đã không còn là thằng bé nằm ẹp mình lên yên cương, tay chân bấu chặt lấy lưng ngựa nữa rồi.
“ Này! Chờ tớ! ”
Hai đứa nhóc cưỡi chung một con tuấn mã, ra roi chạy nhanh về phía bắc môn.
Hồ Nguyên Trừng buông tay, rồi đem chắp sau lưng.
Chu Đệ. Vĩnh Lạc đế.
Y là người đầu tiên khiến Hồ Nguyên Trừng vừa nể, lại vừa sợ...
Hai đứa nhóc cưỡi ngựa phóng như bay, cứ ngày đi đêm nghỉ, chớp mắt đã dãi gió dầm sương được ba ngày trời.
“ Xem ra đi ngựa chừng ba ngày nữa, chúng ta sẽ đến Tế Nam. ”
Hồ Phiêu Hương gõ vào tấm bản đồ trên tay một cái, cười.
Hai đứa nhóc vừa đi vừa trò chuyện, nên cũng không thấy buồn chán.
Sáng hôm sau, hai đứa đến Lâm Nghi, vậy là đã vào địa phận tỉnh Sơn Đông.
Hồ Phiêu Hương và Tạng Cẩu sợ ngựa bị kiệt sức bèn ghé lại, tìm đại một quán trọ bên đường, nghỉ ngơi một ngày.
Quán trọ thấy có hai đứa nhóc con vào thuê phòng ở, thì lấy làm lạ lắm. Song lúc Hồ Phiêu Hương đặt một thỏi bạc lên bàn, thì không thấy tiểu nhị với chưởng quỹ lằng nhằng thêm tí nào nữa.
Mấy ngày liền ngủ bờ ngủ bụi, bấy giờ được nằm giường êm nệm ấm khiến Hồ Phiêu Hương khoái trí lắm, cứ nhảy tưng tưng trên giường. Tạng Cẩu ôm lấy cái gối con, lăn qua lăn lại.
Chơi chán, hai đứa nó mới dắt nhau ra thị tứ, mua thêm lương khô đi đường.
Lâm Nghi là một thành trấn lớn, trên đường người xe qua lại tấp nập. Tuy không thể bằng kinh đô của Đại Minh là Kim Lăng, nhưng so với đất Giang Tô, vùng Sơn Đông này lại có một loại phong vị khác. Người đi đường, có đến ba bốn phần mang theo khí giới. Không phải gậy gộc, thì là kiếm đao. So với ở Kim Lăng nhiều hơn đén ba bốn lần.
Tạng Cẩu và Phiêu Hương đi mua đồ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những người này gây gổ sinh sự, thậm chí còn có thể động thủ đánh nhau...
“ Lạ thật. Những người này không coi vương pháp ra gì sao? ”
“ Quan binh cũng không nhúng tay. Chúng ta không nên dính vào thì hơn. ”
Hồ Phiêu Hương thấp giọng.
Quả thực, chúng nó còn chuyện hệ trọng phải làm, tốt nhất là không nên vướng vào những thị phi không cần thiết này.
“ Mà Cẩu này, có nhất thiết lúc nào cũng phải mang theo cái áo tơi to xù xụ với nón tre không? Cậu tưởng cậu là thầy chắc? ”
Từ sau khi trở về, Tạng Cẩu cơ hồ không lúc nào không vận áo tơi cũ của thầy, đeo nón tre của ông. Cái áo tơi của Quận là cho người lớn mặc, thành ra lúc Tạng Cẩu khoác, tà áo cứ quét loẹt xoà loẹt xoẹt trên mặt đất, trông đến là tức cười. Còn cái nón tre rộng vành đội lên thì hầu như che luôn cả mắt. Thành thử, lúc nào nó cũng quàng cái quai nón qua cổ, nón tre gác sau lưng.
“ Bí mật. ”
Tạng Cẩu cười mỉm, đầu ngoảnh sang hướng khác.
Hồ Phiêu Hương nhíu nhíu chân mày, nói đoạn chạy đến một hàng quán ven đường.
Tạng Cẩu vừa đi chậm rãi, vừa nghĩ:
[ Tính ra thầy là người Tàu... liệu... có thực ông bị oan khuất hay không? ]
Nó càng nghĩ càng thấy rối rắm. Một năm đi cùng bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn, cơ hồ dạng người nào nó cũng thấy qua một lần. Thế nhưng... lại có người nào như thầy nó chăng??
“ Hù! Ông cụ non! Lại nghĩ gì đấy? ”
Tạng Cẩu giật mình, thì thấy môi nó đã dính dính.
Té ra, Hồ Phiêu Hương đã tìm mua một hàm râu giả, đính lên mặt nó.
“ Đấy, giờ ra dáng thầy chưa? ”
Tạng Cẩu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong nước, không khỏi phì cười. Nói đoạn, nó chắp một tay sau lưng, tay còn lại vuốt râu, học theo điệu bộ đi đứng của Quận Gió mà ngâm đọc.
“ Thân thể... có ba đan điền đại diện cho tinh, khí và thần. Gọi là tam hoa... Tam hoa tụ đỉnh, chẳng qua là cân bằng được tinh, khí, thần này mà thôi. ”
Hồ Phiêu Hương ôm bụng cười...
“ Cười cái gì mà cười? Ta nói con bao nhiêu lần rồi. Ham chơi lười học, nghịch ngợm thành tính. Sau này phải học theo Tạng Cẩu, có biết chưa? ”
Đến đây, thì Tạng Cẩu cũng không nhịn nổi, lăn ra cười.
[ Mình cả nghĩ quá rồi. Cứ bắt được thủ phạm giết thầy, rồi hỏi cho ra lẽ là biết ngay. Nhưng võ công của mình phải tiến bộ thật nhanh mới được. ]
Hai đứa nhóc mua thêm lương khô ăn đường, đang định đi về quán trọ, thì bỗng có tiếng người lanh lảnh bật lên đằng sau:
“ Là chúng nó! ”
Chỉ thấy có mấy chục người mặc đồ màu đen hùng hục phóng người ra, đứng chắn ngay trước mặt chúng. Tên nào tên nấy trên tay đều lăm le khí giới tuốt trần. Chỉ nhìn qua nét mặt, là biết kẻ đến chẳng có ý tốt.
Tạng Cẩu nheo mắt nhìn kỹ, thì cười khì:
“ Nhìn kìa. Hoá ra là người quen. ”