Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

“ Thế thì xin để tiểu thư nhà ta chỉ điểm nhắc nhở, chứ mình ta sợ không đỡ nổi một chiêu! ”

Tạng Cẩu hét to, đoạn nghĩ:

[ Chúng đã biết đại khái về Lăng Không Đạp Vân và võ chó, đã thế mình lấy Túy Bát Tiên của Tửu Tiên ra, hòa với chiêu thức Thái Tổ Trường Quyền và đống quyền pháp bốn lão đã mà tiếp chiêu! ]

Nghĩ là làm, nó bắt đàu bước loạng choạng, chân tung cước cà nhắc cà nhắc, song hai tay lúc thì dùng long tu chỉ, khi thì đánh ngưu giác chỉ, lúc lại sử La Hán quyền. Trấn Tam Giới vừa ngưng thần tiếp chiêu, vừa quan sát xem đâu mới là chân tài thực học của nó.

Bát Quái Thần chưởng đã lợi hại, Trấn Tam Giới lại là cao thủ thành danh, đánh qua vài chiêu đã nhận ra mánh khóe của nó, thành thử chưởng kình càng lúc càng lợi hại, chưởng phong cứ quật vào mặt nó tới tấp không nghỉ, tưởng như không mở nổi mắt. Biết đỡ lâu tất bại, Tạng Cẩu đột nhiên đề cả hai chưởng, đánh liều một chiêu.

Bình!

Trấn Tam Giới thất kinh, không kịp đề phòng, thành ra vai ăn ngay một chưởng. Chưởng này dương cương chí cực, lại nối tiếp bởi bốn chưởng khác cũng mạnh như trời giáng. Nội lực thằng nhỏ phi phàm, đánh vào người lão khiến lão đau đến xót cả xương, hú lên một cái.

Thì ra, Tạng Cẩu vừa mới thi triển Bát Quái Thần chưởng, quẻ Thuần Càn.

[ Lẽ nào nó là kì tài luyện võ? ]

Có thể nhìn thấu áo nghĩa của võ công rồi thi triển ra ngay lập tức chỉ sau một lần quan sát, trên đời đúng thực chỉ có kẻ kì tài trong luyện võ mới làm nổi.

Tất nhiên, Tạng Cẩu chỉ thuận thế mà thi triển, chứ cũng không nắm vững hoàn toàn một chưởng này. Dẫu vậy cũng đủ khiến Trấn Tam Giới sinh tâm khác. Lão thầm nghĩ:

[ Nhân tài thế này, nếu không giành được thì phải hủy đi. Nước phù sa sao có thể chảy vào ruộng người ngoài? ]

Nghĩ là làm, lão bèn giở thêm mấy chiêu chưởng pháp càng thêm ác liệt. 


“ Ấy là đánh theo quẻ Hỏa Lôi Phệ Hạp, nội Chấn ngoại Li, chủ về hình ngục giam cầm! Còn không mau thoát ra, thì e là không xong! Nhưng chớ có phản kích! ”

Tạng Cẩu nghe bạn nhắc, đang định lách người tránh, thì chưởng đối phương đã vỗ vào rát mặt. Nó vội vàng hụp đầu, tránh một cái vả suýt thì sái cả quai hàm của đối thủ. Kình phòng thổi tạt trên đầu, làm tóc nó bay bay.

Hồ Phiêu Hương lại quát:

“ Đây là Trạch Lôi Tùy, không, bây giờ là Lôi Phong Hằng. Giờ là thuần Tốn! ”

“ Rốt cuộc là thế nào?? ”

Tạng Cẩu hụp thoát được ra khỏi chưởng ảnh, hỏi vội một câu.

“ Ông ta biến chiêu nhanh quá! Ta đọc không kịp! Mà chưởng pháp dựa vào kinh dịch biến ảo khôn lường, không giải thích kỹ sao ngươi hiểu? ”

Hai đứa nó không quên dùng tiếng Trung, nên xưng hô cũng thay đổi đi.

Tạng Cẩu bị Trấn Tam Giới đuổi đánh không có nơi nào để trốn, phải vất vả lắm mởi tiếp được mấy chiêu. Lúc này đột nhiên thấy thân ảnh ông ta bắn vọt tới, mỗi bước chân đều rung chuyển nền đá. Ấy là thân pháp theo quẻ Thuần Chấn, tức là cả nội quái lẫn ngoại quái đều là Chấn – hay Sấm.

Bóng đen phủ lên mặt Tạng Cẩu, song chưởng to bè của Trấn Tam Giới đã ở ngay trên trán nó, chỉ cách có vài li. Lão già Tất Thắng hú lên một hồi dài, chưởng giộng xuống, chính là quẻ Thuần Càn, hào Cửu Ngũ – Phi Long Tại Thiên. Theo kinh dịch thì đây là hào tốt nhất của quẻ, ở đắc trung, vừa cao quý vừa chính trung, lại được hào cửu nhị cũng là hào tốt tương trợ. Nói đơn giản thì là minh quân có hiền thần, vân tòng long phong tòng hổ, là đại lợi. Người Tàu quen gọi cửu ngũ chí tôn, hay ngôi cửu ngũ, cũng đi từ quẻ này trong kinh dịch mà ra.

Trong lúc xuất thần, vì giữ mạng, Tạng Cẩu không còn cách nào, buộc phải dùng đến Lăng Không Đạp Vân mà nhảy vọt ra khỏi vòng chiến.

Vừa dùng xong, thì đã phát hiện Trấn Tam Giới đang nhìn nó mà cười gian. Thằng nhỏ thầm kêu là hỏng, rốt cuộc cũng vẫn bị đối phương đánh cho phải lộ nguyên hình.

Hồ Phiêu Hương cũng không rõ hà cớ gì Trấn Tam Giới tự nhiên lại nhất mực phải ép cho Tạng Cẩu sử dụng ra võ công của Quận Gió. Hai bên vốn không oán không thù, chúng nó lại không lộ ra manh mối gì, tại sao đối phương lại sinh nghi mà chèn ép?


Chỉ thấy trong số quần hào không môn không phái, bỗng cất lên tiếng ai quát lớn:

“ Ác tặc!!! Chính là tiểu ác tặc nhà ngươi! ”

Hồ Phiêu Hương ngoái lại, thì phát hiện gã thanh niên ngày nọ gặp ở ngôi miếu hoang. Y đang nhìn chằm chặp hai đứa nó, cặp mắt đỏ hoe đang phát ra cái nhìn sắc như đao kiếm, sát ý quện trào như muốn giết người.

“ Chính nó! Chính nó là đứa An Nam giết sư huynh ta Khoái Kiếm Vương! ”

Quần hào như một mặt nước yên ả, bỗng nhiên bị gã ném một cục đá vào.

Dậy sóng…

Tức thì, ai nấy đều nhìn sang kẻ đứng gần mình nhất. Họ đọc trên gương mặt đối phương là vẻ kinh ngạc đến tột bực:

“ Người An Nam? ”

“ Chúng nó dám đến chỗ này hay sao? Lẽ nào không biết chữ chết viết thế nào? ”

“ Cái Bang đã phát Đả Cẩu lệnh tróc nã hai đứa nghịch tặc người An Nam này, được đồng đạo võ lâm nhất tề hưởng ứng. Thế mà hôm nay chúng nó dám đến đây quấy phá đại thọ của Trấn Tam Giới, thực là ngông cuồng tự ngạo coi trời bằng vung! Huynh đệ trong bang nghe lệnh! ”

Từ trong lầu báu, một lão ăn mày vác gậy tre xông ra. Lời lão vừa dứt, bang chúng Cái bang ở hướng tây nam đã dạ ran, lăm lăm gậy gộc chạy về phía hai đứa.

“ Bày đả cẩu trận, tru lục tiểu tặc An Nam! ”


Bang chúng Cái Bang giộng gậy xuống đất cồng cộc, cứ thế thu hẹp vòng vây bao lấy hai đứa nhóc vào giữa. Tạng Cẩu thu nắm đấm muốn phá vây, thì Hồ Phiêu Hương lắc đầu ngăn lại, lại đánh mắt về phía tây nam.

“ Ngô trưởng lão, ông có chắc…”

Chung tiêu đầu mở miệng, muốn nói đỡ cho hai đứa.

Ngô trưởng lão là chấp pháp trưởng lão của Cái bang, xưa nay nổi tiếng nghiêm nghị cương trực, tính nóng như lửa. Lão nghe có người nghi ngờ mình thì trừng mắt thật to, thổi râu phì phì, quát:

“ Ý nhà ngươi là ta đặt điều bịa chuyện? ”

“ Không dám. Tôi chỉ sợ chúng ta quá hấp tấp, lại nghi oan cho người tốt. Hai người này từng cứu tôi một mạng, làm người ngay thẳng trượng nghĩa, thiết nghĩ quả thực không phải kẻ An Nam coi trời bằng vung hoành hành bá đạo giang hồ vẫn đồn đại. ”

“ Nhà ngươi trúng kế của chúng rồi, nên mới nói đỡ cho chúng thế này. ”

Ngô trưởng lão thở dài, lại trỏ về phía gã thanh niên vừa lên tiếng: 

“ Người này là sư đệ của Khoái Kiếm vương, nhà ngươi nói xem y có nhận nhầm người giết huynh trưởng của mình hay không. ”

Thình lình, lại có người lên tiếng:

“ Ngô trưởng lão nói thế, bần tăng thấy không ổn lắm. ”

Ngô trưởng lão quay lại, đôi mắt hổ trợn trừng trong khi lão hòa thượng bận cà sa lẩm nhẩm niệm a di đà phật.

“ Nguyên Mãn đại sư quả nhiên là thánh tăng Thiếu Lâm, lời lẽ cao thâm thứ cho ta không hiểu được. Xin nói rõ ra. ”

Nguyên Mãn đại sư bèn nói:

“ Mô phật, xin hỏi thí chủ có tận mắt chứng kiến sư huynh mình bị hai người này hạ sát hay chăng, mà lại nói những lời đảo điên như vậy? Bởi bần tăng thấy, trừ bộ khinh thân ra, thiếu hiệu nọ chưa hề lộ chút công phu bản môn nào. Kết luận quá sớm liệu có hàm oan người ngay, để kẻ gian cười chê chúng ta? ”


Lời này nói ra, ai nấy đều gật gù khen là phải, rồi nhìn về phía người thanh niên mới lên tiếng.

Y bèn nói:

“ Ngô trưởng lão, tử trạng của gia huynh, ngài cũng thấy rồi? ”

“ Đã thấy. Mặc dù khi lão phu chạy đến nơi, thi thể Khoái Kiếm vương đã không còn vẹn nguyên như lúc mới lâm nạn, nhưng cũng nhìn ra được chút đỉnh. ”

Ngô trưởng lão hít sâu một hơi, lại tiếp:

“ Mặc dù thi thể bắt đầu hư thối, nhưng miệng vết thương phẳng lì như mặt gương được ai mài ra. Có thể đâm một nhát ngọt như thế, xuyên từ sau lưng ra trước ngực, quả thực là kinh thế hãi tục. Thiết nghĩ phải là thần kiếm như Thái A mới làm nổi. ”

Cam La nãy giờ được thôi cung quá huyệt, nay chợt lên tiếng:

“ Thế thì ta có thể làm chứng cho huynh đài kia. ”

Rồi căn dặn thủ hạ mấy câu gì không rõ.

Quần hào nín thở đợi một lúc lâu, tên thuộc hạ kia mới quay lại, tay nâng một cái bát sứ có đậy nắp. Cam La gượng dậy, chỉ tay về phía trước, nói:

“ Ngô trưởng lão, Nguyên Mãn đại sư. Hai người và Tất lão gia nhà chúng ta đều là bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong giang hồ, ắt không nói hai lời. Xin mời ra cùng xem. ”

“ Các bậc tiền bối khác nếu muốn chiêm ngưỡng, có thể đến xem cùng bọn ta. ”

Ba người đại diện cho Thiếu Lâm tự, Cái Bang cùng đi đến, lại có cả trưởng môn các phái Nga Mi Côn Luân Không Động đến quan sát. Duy chỉ có Võ Đang là không thấy động tĩnh gì. Đợi đến lúc sáu người đã tề tựu đông đủ chung quanh, Cam La mới ra hiệu cho tên hạ nhân nọ từ từ mở nắp để lộ vật trong bát.

Nhất thời, trừ bỏ Trấn Tam Giới ra, cả năm người đều tái hẳn sắc mặt.

Trong bát là bốn ngón tay bị chém đứt. Tuy lúc này đã không còn máu huyết, song cũng là một cảnh khiến người ta phải lạnh sống lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận