Chế Bồng Nga lại chẳng hề tức giận, chậm rãi nói:
“ Không sai. Không sai. Ngày đó bản vương ngây thơ, không hiểu lòng người sâu cạn, có bại cũng là đáng đời. Ông hiểu tính ta quá rõ rồi, phải không Đề Lãm? ”
“ Chế Bồng Nga có thể thua, nhưng tuyệt đối sẽ không thua vì cùng một nguyên do hai lần. ”
Hổ Vương cũng đáp, ngữ khí bình thản không nhanh không chậm.
Quả thực, đó mới là điểm lợi hại nhất Chế Bồng Nga, khiến Đề Lãm coi y là đối thủ xứng tầm với mình.
Chế Bồng Nga nói:
“ Không sai. Nhiều năm như vậy, Hổ Vương vẫn nhớ tính cách này của bản vương, thật khiến người ta cảm động. Không đáp lễ thì thật không phải. Hổ Vương là người Mèo, trước giờ tộc của ông giỏi nhất là dùng độc, luyện ngải. Cho dù Hổ Vương ngài khinh thường không dùng đến, nhưng nếu nói là không có cách nào phòng hờ thì thực khó tin. ”
Hổ Vương nhếch mép:
“ Bản vương làm người ngay thẳng, chứ không phải kẻ ngu. Cái đám tiểu nhân các ngươi lại rất hay đánh đồng hai loại người này với nhau, thực là khó hiểu. ”
Chế Bồng Nga bèn cười vang, đáp:
“ Không sai! Bọn ta dùng thủ đoạn mưu kế, nhưng cũng tuyệt không phải kẻ mờ mắt. Hổ Vương… từ nãy đến giờ ông nói lan man bao nhiêu chuyện, còn không phải vì muốn kéo dài thời gian để trục bớt Thất Bộ Li Hồn hay sao? ”
Nói đoạn, hắn nhẹ nhàng tiến đến bờ tường, kéo một cái cơ quan.
“ Kì thực… bản vương cũng đang câu giờ mà thôi. ”
Chỉ thấy sàn nhà bên dưới đột nhiên kêu mấy tiếng trầm đục, đoạn xê dịch ra để lộ một cửa hầm sâu hun hút. Bóng tối đặc quánh của hầm ngầm như có thể hút linh hồn kẻ khác vào.
Chế Bồng Nga đột nhiên lại trở giọng, nói:
“ Hổ Vương võ nghệ như thần, giết đi thật là đáng tiếc. Không bằng ông với ta cùng đứng chung một trận doanh, hai ta nội ứng ngoài hợp, hất cẳng nhà Minh, nuốt trọn Đại Việt Chiêm Thành? Lúc ấy một nửa giang sơn là của ông, sao hả? ”
Hoàng Chi Mai nghe vậy bèn quát to:
“ Nhà ngươi đúng là cầm thú!! ”
Chế Bồng Nga lù lù đảo mắt, trừng trợn nhìn cô nàng, lạnh giọng:
“ Vậy sao? Các người từ đời Lý, Trần có bao giờ để người Chiêm Thành vào mắt??? Chúng ta lúc thì bị lấn đất, lúc thì phải triều cống cống nạp. Đại Việt, rồi Đại Tống Đại Nguyên… Có khác nào một cổ hai tròng??? Bây giờ các người cũng nếm mùi bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ… mùi vị không dễ chịu đúng không? ”
Đoạn… Chế Bồng Nga đứng hẳn lên bàn, nói to:
“ Bản vương sinh là người Chiêm Thành, chết làm ma Đồ Bàn! Chỉ cần người Chiêm sống an cư lạc nghiệp, Chiêm Thành trường tồn vĩnh cửu thì một chút thủ đoạn có đáng là gì? ”
Hổ Vương cười khẩy, nói:
“ Ta và ngươi đều là vua! Nhưng đạo làm vua không hợp nhau! Thứ cho bản vương từ chối! ”
Chế Bồng Nga nghe thế, như đã đoán trước được đáp án, bèn nhảy xuống khỏi mặt bàn.
Miệng y lộ ra nét cười rét lạnh:
“ Thực ra bản vương cũng không cần nhà ngươi phải đồng ý! ”
Hổ Vương nhíu mày, hỏi:
“ Lời này có ý gì? ”
“ Ý gì à? Nếu đã không muốn làm vua ngang nhau, thì nhà ngươi làm chó cho bản vương sai bảo là được! ”
Chế Bồng Nga cười vang.
Từ dưới mật đạo, tiếng bước chân người vang lên đều đều, đều đều.
Sau đó, một cây đàn bầu lừ lừ nổi lên từ bóng tối của căn hầm, phản chiếu trong mắt hai người Hổ Vương, Hoàng Chi Mai.
Lại nói chuyện về Tạng Cẩu…
Nửa tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Mỗi ngày cậu chàng và Hồ Phiêu Hương đều tìm cách phá trận người đồng. Tuy là nói tái đấu trong trận, nhưng hai gã Tửu Thôn đồng tử và Gia Luật Sở Tài đều là những kẻ vừa có dã tâm lại vừa không từ thủ đoạn. Không cẩn thận đề phòng, thì có mười cái mạng cũng không đủ chết. Nhất là kẻ trí giả nửa điên nửa tỉnh như Tửu Thôn thì càng khó đối phó. Chẳng nói đâu xa, chính năm năm trước gã đã dắt mũi cả võ lâm trung nguyên có khác gì dắt mũi trâu? Nếu không phải Trương Tam Phong đột nhiên xuất hiện can thiệp thì cả hai người Tạng Cẩu Phiêu Hương cũng đã bị độc kế của hắn làm cho ngậm oan mà chết.
Lần này hắn ra lại đột nhiên đề nghị muốn hợp tác với hai người phá trận người đồng… thực là không biết đang nghĩ gì.
Tạng Cẩu đang nằm vắt chân chữ ngũ trên giường, mắt mở thao láo. Nắng ngoài cửa sổ rơi lên gương mặt thiếu niên, chẳng thể làm tan chảy nét trầm tư.
Võ công của ba người Nội Tam Tăng quá ư kì dị. Thậm chí, Tạng Cẩu còn không rõ liệu ba người này dùng võ công hay là có pháp thuật thực sự. Chỉ biết là không qua được ải của ba người này thì đừng mơ xông phá được trận người đồng.
Huống hồ, năm năm qua hai người Tạng Cẩu Phiêu Hương cũng mới chỉ có thể khiến hai trong Nội Tam Tăng xuất thủ mà thôi. Vẫn còn một người chưa hề ra tay. Võ công ông ta sâu cạn ra sao, sẽ dùng chiêu số kì quặc gì, Tạng Cẩu hoàn toàn mù tịt.
Ngày mai đã là ngày phá trận…
Vậy mà đến giờ cậu chàng vẫn cảm thấy như trợn mắt nhìn vũng nước đục vậy.
Cửa phòng Tạng Cẩu khẽ kêu két một cái, sau đó có một bóng người nhảy chân sáo vào, trên tay còn xách theo một cái làn.
“ Này cụ non, nghỉ tay ăn cơm đi. ”
“ Hương đấy à? Tớ còn đang nghĩ dở, cậu cứ để đó… ”
Tạng Cẩu ngồi nhỏm dậy, chỉ để đón lấy ánh mắt nghiêm khắc của cô bạn. Hai tay Hồ Phiêu Hương chống nạnh, má phồng lên, nói:
“ Có thực mới vực được đạo chứ? Không nói nhiều, dậy ăn cơm! ”
Cậu chàng rụt cổ, chào thua, biết mình không cãi nổi cô bạn. Mà kể cả có chịu thua, thì thể nào Hồ Phiêu Hương cũng sẽ đập một câu vào mặt khiến cậu chàng cứng họng ngay tại chỗ cho mà xem.
“ Huống hồ, Cẩu mà không chú ý giữ sức, ăn uống nghỉ ngơi điều độ thì đổ bệnh đấy! Ngày mai không phá được trận người đồng thì cũng thôi, chứ thử để bí mật mà thánh tổ để lại lọt vào tay hai tên Tửu Thôn đồng tử với Gia Luật Sở Tài xem! Tớ xem cậu còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên. ”
Hồ Phiêu Hương vừa lườm Tạng Cẩu, vừa mở vung múc cháo. Hơi nóng đưa mùi gạo quện với hành lá thơm nức mũi, khiến cái bụng của Tạng Cẩu đột nhiên phản chủ kêu òng ọc một tràng thật dài. Cậu chàng xấu hổ đỏ cả mặt, chẳng biết phải làm gì ngoài việc đưa tay gãi gáy cười trừ. Hồ Phiêu Hương nén cười bật lên thành tiếng, đoạn lên trêu:
“ Rồi rồi ông tướng. Cái chuyện “ đến bữa quên ăn nửa đêm vỗ gối ” thì để bậc đại anh hùng như Hưng Đạo đại vương làm đi, cái ngữ nhà cậu không làm nổi đâu. Ngồi xuống ăn cơm. ”
Năm năm nay hai người ngụ trong một nhà dân dưới chân núi, mua lại hết ba mươi lạng bạc. Tuy là xa thị tứ, nhưng có vườn có suối, có cây có hoa, khung cảnh vừa an tĩnh vừa ưu nhã. Thành ra năm năm qua hai người Tạng Cẩu Phiêu Hương sống cũng thoải mái. Tất nhiên, đến lúc lớn thêm chút nữa, cỡ mười một mười hai thì chúng cũng tự biết là nam nữ không tiện ở chung phòng như hồi bé, nên tách ra mỗi đứa một phòng. Chỗ Tạng Cẩu đang ở là cái kho ngày trước.
Hai người ăn xong bữa sáng, Hồ Phiêu Hương đột nhiên kéo tay Tạng Cẩu dậy, nói:
“ Rồi. Đi với tớ một chuyến? ”
“ Đi đâu? ”
“ Xuống thị tứ. ”
Tạng Cẩu đảo mắt, hỏi ngược:
“ Hương vô tư quá nhỉ, ngày mai là phá trận rồi còn có tâm tình đi chơi. Nhỡ chẳng may tên Tửu Thôn đồng tử và Gia Luật Sở Tài phá được trận, đoạt được bí mật thì sao? ”
“ Xì. Vừa nói là biết ít khi động não rồi… ”
Hồ Phiêu Hương le lưỡi, đoạn nói:
“ Cái đầu của Cẩu nó như cái dây đàn vậy. Trùng quá thì đánh không ra tiếng, nhưng căng quá thì đứt! Muốn nghĩ thông suốt, không phải cứ xoa đầu bóp trán là được, đầu người chứ có phải quả chanh đâu mà cứ vắt cố thì ra nước. ”
Cô nàng chậm rãi đứng dậy, tay chắp sau lưng, thản nhiên bước ra ngoài.
“ Tớ nấu cơm rồi. Rửa bát đũa là phần của Cẩu. Làm xong thì xuống cái cầu gần quán trà, tớ chờ ở đấy. ”
Bấy giờ là tháng chín, chưa sang mùa lạnh, nhưng cũng không còn nóng nữa. Trong không khí đã có thể nếm được cái vị se se tê tê người của ngày cuối thu. Cái âm hưởng tiết trung thu cũng đã hết, nhường cho cơ man những lo toan, tất tả không biết bao nhiêu mà đong đếm. Dòng người ngược xuôi mưu sinh phản chiếu bên mé nước, càng làm một bóng người thêm nổi bật.
Trời đất đang động. Gió lay hàng liễu, mây phủ vầng dương.
Con người cũng đang động. Dòng người ngược xuôi, tiếng chân hoà tiếng rao hàng inh ỏi.
Chỉ có bóng người nọ là an tĩnh, lặng lẽ tựa lên thành cầu, một mình níu lại cái nên thơ sau cùng của cảnh vật.
Gió nổi, thổi vào cành dương liễu đã kém đi vẻ thanh thoát, đuổi hết những đám mây chẳng còn nét bồng bềnh. Vầng dương ló ra, chiếu lên gương mặt thiếu nữ, dát vàng tấm gương dưới chân cầu tưởng như muốn tạc bóng hình này vĩnh viễn tại nơi đây…