Đầu cúi ở trong nước, thanh âm bên ngoài lập tức không nghe thấy. Hết thảy đều im lặng, giống như chuyện xảy ra mấy ngày này đều là giấc mộng.
Đúng, nếu là mộng thì tốt biết bao nhiêu.
Y Na thở dài, nàng tưởng tượng một giấc mộng, trong mộng nàng đã trở về thế giới kia.
Đột nhiên, tóc bị người ta kéo lên.
Y Na muốn nằm mơ một chút, nhưng loại thời gian này cũng mất đi. Nàng thở dài, muốn đoạt tóc trong tay đối phương lại.
Nhưng Tử Hổ gào thét với nàng, dùng sức đập mặt nước, khiến cho nước bắn tung tóe lên. Y Na lấy tay che mắt, không rõ vì sao hắn đột nhiên tức giận. Còn may, hắn chỉ đập mặt nước, tựa hồ không nghĩ làm hại nàng.
Y Na vẫn muốn chạy trốn, cho nên cũng không có phân tích ý tứ của hắn. Nàng thầm nghĩ tắm rửa cho tốt, nghỉ ngơi cho tốt. Chờ tuyết trên núi tan, nàng nhất định có thể bỏ trốn.
Kỳ quái, vì cái gì mưa rơi lại có chút băng.
Chẳng lẽ, trời mưa ?
Đây là cái gọi là mưa xuân phải không? Tuy rằng thời tiết còn rất lạnh, nhưng nếu trời mưa liền chứng minh tuyết lập tức sẽ tan. Y Na cao hứng nhìn mưa rơi, nói: “Thật tốt quá, trời mưa, thật tốt quá.”
_“Mưa?” Tử Hổ lặp lại lời của nàng, tựa hồ cũng không lý giải lời này.
_“Đúng vậy, trời mưa.” Ngày trở về không còn xa. Đang lúc nàng nghĩ kế hoạch, đột nhiên bị Tử Hổ khiêng lên.
_“A…Quần áo…” Còn không có mặc.
Nói còn chưa dứt lời, nàng lại thành chuột túi con bị nhét vào da thú Tử Hổ mới mặc lên người. Trên người hắn thực ẩm ướt, hơn nữa trên lông tơ còn bọt nước, vừa ra khỏi mặt nước còn tỏa ra hơi ấm, nàng không cảm thấy lạnh.
Còn may, Tử Hổ không có bỏ quần áo của nàng, đều trực tiếp nhét vào trong ngực, sau đó chạy như bay về. Tốc độ nhanh hơn.
Y Na cảm thấy dường như hắn có chuyện gì vội vả, cho nên mới gấp như vậy.
Cũng không có nói chuyện, tùy ý hắn mang mình về bên trong sơn động, sauđó bị vứt ở trên da thú. Hai tay nàng ôm bộ ngực, kéo áo khoác che trước ngực, còn không có che lấp xong đã thấy Tử Hổ điên cuồng hét lên một tiếng xông ra ngoài.
Hắn vội vàng đi ra ngoài như vậy là lần đầu, Y Na cảm giác có chuyện gì phát sinh. Nàng vội vàng cầm quần áo mặc, xong lại chạy đến cửa hang nhìn theo hướng Tử Hổ chạy đi.
Hắn chạy hướng vào khu rừng rậm, chẳng qua nàng mới vừa ngó đầu ra đã bị hắn quay đầu lại điên cuồng hét lên một trận khiến cho nàng lùi ngay về trong động.
Khẳng định là có cái gì đó nguy hiểm, nàng tuy rằng tò mò, nhưng tò mò hại chết mèo, điểm ấy nàng rất rõ ràng. Ngoan ngoãn chờ đi, tin tưởng Tử Hổ hẳn là có thể bảo vệ mình.
Bất quá, nếu hắn có chuyện gì chính mình có thể gặp nguy hiểm hay không?
Vừa đốt lửa vừa bất an hướng ra ngoài nhìn xung quanh, nàng nghe đến dã thú nặng nề kêu to. Giống như voi kêu, vô cùng đáng sợ!
Cảm xúc của nàng từ lúc Tử Hổ đi hoàn toàn bị bất an nhiễu loạn, như thếnào cũng bình tĩnh không được.
Tiếng bước chân? Là ảo giác hay là thật.
Nàng nắm chặt quần áo lui về phía sau, sau đó nhìn thấy một người đầu vàng ở bên ngoài dò xét tiến vào.
Nhẹ nhàng thở ra, thì ra là hắn, Thì Thần!
Nhìn thân lông của hắn hẳn là loài báo đi, tuy rằng là vàng, nhưng có màu đen lấm tấm. Bởi vì lần trước căn bản nàng không dám nhìn kỹ bọn họ, hiện tại hắn đứng ở ngoài sáng cho nên thấy rất rõ ràng.
Hắn cũng không có đi vào, mà là quan sát Y Na từ trên xuống dưới, sau đó hướng nàng gầm nhẹ một tiếng, giống như gọi nàng qua.
Y Na kỳ quái, hắn đột nhiên đi lên vì cái gì, nhưng lại nghĩ nếu cùng hắn đi có lẽ có thể xuống núi. Nàng không biết vì sao lại giống kẻ trộm, nhỏ giọng nói:
_“Ngươi muốn dẫn ta đi sao?”
Thì Thần cũng không nói dẫn hay không dẫn, lại hướng nàng ngoắc.
Y Na từ trước đến nay cho rằng tri giác của mình rất chính xác , ánh mắt Thì Thần rất kỳ quái, còn dùng đầu lưỡi liếm môi, biểu hiện này tựa hồ là đói khát. Ánh mắt này, giống biểu hiện của dã thú nhìn thấy đồ ăn.
Nàng chẳng những không dám đi đến cửa hang mà còn lùi vào trong, cảm thấy hắn có lẽ đang sợ cái gì đó cho nên không dám tiến vào.
Thì Thần do dự một chút, hắn ở bên ngoài đi vài vòng, cuối cùng mở miệng nói chuyện, nhưng lại chậm rãi nói: “Đi ra, ta mang nàng đi.” Đồng tử của hắn đã biến thành của động vật, nhìn chằm chằm Y Na nói.
Y Na từng xem một bộ phim trinh thám nói rằng, một người đang nói dối sẽ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của bạn, đó là lúc hắn gấp rút hy vọng bạn tin tưởng hắn.
Càng nghĩ như vậy nàng càng cảm thấy Thì Thần khả nghi, liền dùng sức xua tay nói: “Không cần.”
Hắn quả nhiên nóng nảy, đột nhiên vọt tiến vào.
Y Na muốn tránh, chính là sơn động lại nhỏ. Một bên bày đống lửa, nàng chỉ có thể chạy hướng bên trong. Vốn muốn chạy đến bên trong xong xoay trở lại cho hắn một cước, chính là không nghĩ tới động tác Thì Thần vô cùng nhanh nhẹn. Chờ khi nàng muốn ra tay, một đôi tay của hắn đã bắt được cổ của nàng.
Nàng chỉ cảm thấy mình giống như con gà con, tiếp theo hắn mạnh mẽ đem thân thể của hắn ngã xuống, trực tiếp đè ép lên nàng.
Rất nặng!
Y Na lập tức cảm thấy không khí trong lồng ngực hoàn toàn bị ép đi ra, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Chỉ cảm thấy thân mình chợt lạnh, quần áo lập tức bị phá tan thành từng mảnh.
Y Na lắp bắp kinh hãi, nàng biết hắn muốn làm cái gì!
_“Buông ra, Tử Hổ lập tức quay về đó.”
_“Hắn sẽ không quay về ngay, hàng năm thời điểm nước rơi xuống hắn sẽ đi bắt rùa đất.”
Y Na nghe hiểu được, nước rơi xuống đại khái là trời mưa! Sau khi mưa rơi Tử Hổ nhất định phải đi bắt rùa đất gì đó!