Tấm da chim rất lớn, Y Na làm cho mình hai bộ quần áo mà vẫn còn dư, nàng nghĩ nghĩ để mình không bị nam nhân trần trụi quấy nhiễu tình dục, quyết định cũng làm một cái váy cho Tử Hổ.
Nhưng, vấn đề là cái thắt lưng!
Nàng tìm sợi dây mây vô cùng dài, sau đó bảo Tử Hổ biến thành hình người để ước lượng.
Nàng đứng ở phía trước, một tay vòng dây mây ra phía sau Tử Hổ, sau đó dùng tay kia tiếp đầu dây. Vì sao đụng không tới sợi dây? Nàng đến gần một chút, vẫn đụng không tới.
Kết quả chờ cả người nàng tựa vào cái bụng Tử Hổ, tay mới chạm được đầu dây. là không đợi kéo dây trở về, nàng cảm giác quả đào phía dưới người nào đó đang sinh trưởng như được bón thuốc kích thích.
Mà một tay Tử Hổ đã ôm lấy nàng, thân thể cường tráng cọ trên người nàng.
Nửa người trên của Y Na bị hắn cọ, bộ ngực ở giữa thay đổi hình dạng liên tục. Tử Hổ cảm giác được nơi đó vô cùng mềm mại, theo bản năng vươn một cái tay cầm lên.
Y Na bị hắn cọ đến hô hấp hỗn độn, nhưng lại đi không thoát. Vốn là cực kích động, Tử Hổ cũng vô cùng hưng phấn, tay ôm lưng nàng càng chặt.
Nàng rốt cục nhịn không được quát to một tiếng: “Dừng… Không phải ngươi nói sẽ chờ sao?”
Tử Hổ quả nhiên ngừng, nhưng trong yết hầu cũng không tình nguyện rống lên vài tiếng.
Y Na không nghĩ tới lần này hắn nghe lời như vậy, nhìn thấy phía dưới hắn đỏ lên, trong lòng có chút không đành lòng. Nhưng không đành lòng sẽ chết, này để cho hắn thỏa mãn, kia chỉ sợ sẽ bị cây đại thụ đó đâm chết đi!
Tiếp tục đo quần áo.
Y Na cho rằng phía trước rất nguy hiểm, vì thế chuyển tới mặt sau.
Nhưng mông Tử Hổ thật sự là rất rộng, càng làm cho nàng đo không nổi. Vì thế nàng đành phải nói: “Ngươi có thể nằm úp sấp được không, như vậy…” Nàng nghĩ chỉ cần Tử Hổ nằm úp sấp, nàng là có thể luồn dây mây từ mặt dưới qua.
Tử Hổ làm theo, nhưng Y Na lại đỏ mặt.
Nàng rất rõ ràng nhìn đến hoa cúc của con cọp nào đó, điều này làm cho cô gái thuần khiết như nàng phải làm sao? Nhìn đến đại thụ phía trước đã là cực hạn, bây giờ ngay cả nơi bí ẩn nhất cũng nhìn tới rồi, nàng nên làm cái gì bây giờ, có phải phụ trách với người ta hay không!
Không đúng, nàng chỉ nhìn đến chứ không chọc vào, vì sao phải phụ trách?
Nghĩ, nàng lại nhẹ nhàng liếc mắt một cái.
Đo xong, lúc nàng đứng lên lại nhịn không được nhẹ nhàng liếc mắt một cái.
Cuối cùng kết luận là, nhiều lông quá không thấy rõ!
Y Na mang tâm tình phức tạp làm váy da chim cho Tử Hổ, nàng cho rằng dù sao người ở đây không thẹn thùng, cho nên cũng không có may kín mấy cái lỗ trên tấm da.
Dù sao mấy cái lỗ này rất nhỏ, sẽ không lộ con bài mà Tử Hổ chưa lật.
Làm xong, nàng mặc vào cho Tử Hổ, sau đó đem dây mây buộc lại là xong. Nàng nhẹ nhàng thở ra, từ hôm nay trở đi rốt cục không cần vừa tỉnh dậy đã thấy một cái đại thụ nở hai quả đào! Thế giới, rốt cục được kiểm duyệt!
Kiểm duyệt không được vài ngày, Tử Hổ liền phát uy.
Hắn vứt da chim biến thành cọp đi săn thú mỗi ngày, trong thời gian một ngày hắn săn ba con thú nhỏ trở về.
Y Na cảm thấy khác thường, bình thường hắn rất ít săn thú nhỏ, lại càng không săn ba con một ngày. Hơn nữa hắn cũng có chút bất an, không ngừng đi qua đi lại ở dưới mặt trời.
Trời nóng như vậy hắn không sợ váng đầu sao?
Y Na tránh ở trong động, một khắc cũng không muốn đi ra.
Nàng phát hiện thời tiết thế giới này rất kỳ quái, nói nóng liền cực nóng, nói lạnh liền cực lạnh. Mặc dù có mùa, nhưng biến hóa cực nhanh.
Càng kỳ quái là, tới buổi chiều hắn mặc vào da thú đã thật lâu không có mặc, sau đó nhét Y Na vào.
Y Na rất muốn nói nóng, nhưng nhìn hắn cũng buộc ba con thú nhỏ trên lưng, nghĩ nghĩ, lại mang váy da chim Y Na may cho, sau đó cử động tay chân đột nhiên nhảy vọt qua hàng rào, tiếp theo phóng xuống dưới chân núi.
Y Na nhìn hắn hành động, cũng không hiểu được ý đồ, nhưng mà có thể xuống núi nàng tự nhiên thật cao hứng, có lẽ có thể tìm được đường trở về.
Tử Hổ hành động rất nhanh, hình như muốn thừa dịp ban đêm trời mát đi thật xa.
Y Na ló đầu ra ngoài da thú, dùng hai tay ôm lấy cổ Tử Hổ nhìn tình huống chung quanh. Phát hiện ra ngoài Tử Hổ, Y Na con thấy xa xa cũng có không ít cặp mắt lấp lóe cũng chạy đi.
Đây chẳng lẽ là bầy đàn động vật di chuyển? Trước kia trong thế giới động vật có nói, bởi vì thời tiết từng mùa thay đổi, cạn kiệt nguồn nước hoặc thiếu thốn thức ăn, chúng phải di chuyển đến nơi cư trú mới. Hơn nữa, cho dù là động vật ăn cỏ hay là ăn thịt, đều di chuyển.
Nhìn cả một đám lớn di chuyển, Y Na có chút sợ hãi, nàng bất an hết nhìn đông tới nhìn tây, cảm thấy không an toàn.
Dù sao ở chỗ của Tử Hổ đã muốn thói quen, tuy nói là chỉ có hai người, nhưng thức ăn sung túc lại thỉnh thoảng có chút niềm vui.
Xuống núi có lẽ có thể tìm được đường về nhà, nhưng cũng có thể là đường chết.
Tử Hổ hình như nhận thấy được Y Na bất an, vỗ vỗ lưng nàng gầm nhẹ.
Y Na cảm thấy hình như Tử Hổ rất hiểu nàng, vì thế nói: “Ta không sao.”
Đi ước chừng mấy giờ, chờ chân trời dần dần sáng, Tử Hổ mới tìm một cái cây rất to rồi ngừng lại. Hắn thuần thục nằm úp sấp lên cây, sau đó đem Y Na ra đặt ngồi ở trên một chỗ khá rộng rãi.
Y Na lau mồ hôi, sau đó hỏi:
_“Chúng ta phải đi đâu?”
Tử Hổ kéo con thú nhỏ xuống, sau đó cắn cổ nó. Con thú còn giãy vài cái, xem ra lúc trước nó cũng chưa chết, chỉ bị đánh cho nửa chết nửa sống mang theo thôi.
Vừa cắn, cổ con thú liền chảy máu không nhúc nhích.
Tử Hổ đưa con thú cho Y Na nói:
_“Ăn…”
Y Na liền nhăn nhó nói: “Này còn sống, ta không ăn.”
Tử Hổ lại giơ giơ, nhưng Y Na vẫn không ăn. Hắn hình như nóng nảy, đột nhiên vươn móng vuốt bóp má Y Na, sau đó đưa con thú nhắm ngay miệng nàng cho máu thú rơi vào miệng.
Y Na hô hấp không được, đành phải nuốt đống máu vào vào. Vốn nghĩ rằng này rời khỏi tay Tử Hổ nàng sẽ phun ra ngay, nhưng Tử Hổ lại lấy tay bịt miệng nàng, thẳng đến nàng nuốt xuống toàn bộ máu trong miệng mới buông ra.
Y Na quả nhiên phun không được, nàng nôn khan vài cái lớn tiếng nói: “Ngươi sao lại cưỡng bức người ta uống máu…” Nói xong nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống.
Tử Hổ cũng không nhìn nàng, ăn sạch con thú, sau đó nói: “Nghỉ ngơi.” Đẩy, Y Na đã bị hắn đẩy ngã nằm ở trên cây.
Y Na vẫn cảm thấy gần đây con mèo to này thực nghe lời, nhưng vì cái gì đột nhiên liền hung bạo lên. Đang cảm thấy khó hiểu, liền nghe thấy một tiếng động như núi đổ sông dời vang lại.
Tử Hổ cảnh giác đưa một cái tay bảo vệ Y Na, một cái tay nắm chặt thân cây.
Trong chớp mắt, Y Na liền thấy được một bầy động vật biển chạy qua dưới tàng. Chúng nó chen chúc không ngừng đi tới.
Mà ở trên nhìn xuống, liền giống như một mặt nước đủ màu chảy qua.
Chỗ bọn họ nghỉ chân, là một thân cây rất tráng kiện, nhưng đột nhiên bị bầy đàn động vậy này va chạm làm cây rung lắc không ngừng. Còn may là Tử Hổ đã dùng móng vuốt bầu chặt vào thân cây, nếu không bọn họ chỉ cần ngã xuống là chết chắc.
Y Na khẩn trương đến không dám nói một lời, hai tay ôm lấy Tử Hổ, lúc này mới hiểu được vì sao hắn không đi xuống nướng thịt.
Bởi vì không ai biết bầy động vật này khi nào sẽ đi ngang qua, lỡ không kịp leo lên cây thụ, bọn họ liền chết chắc rồi.
Ngẩng đầu nhìn Tử Hổ, cảm giác vốn bởi vì bị nhét đầy một bụng máu mà buồn bực bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Động tác Tử Hổ rất nhanh, trèo xuống nhưng mà mấy chục giây liền trèo lên, còn kéo theo một cái xác thú!
Nhìn giống con dê, có lẽ đầu tông vào thân cây mà chết.
Y Na chỉ nghe qua ôm cây đợi thỏ, bọn họ bây giờ là ôm cây đợi một con dê lớn như vậy.
Tử Hổ cào vài cái liền lóc thịt ra, đưa cho Y Na nói: “Ăn.”
Y Na vội vàng xua tay nói: “Ta còn no.”
Tử Hổ nhìn nhìn nàng, thấy nàng trốn tránh sẽ không bức nàng. Hắn ăn một mình, rất nhanh đã ăn luôn nửa con dê.
Tiếp theo, hắn liếm liếm lông mình, lại thay Y Na liếm miệng, sau đó chậm rãi ghé vào thân cây nhắm mắt lại.
Y Na cũng trải qua một đêm không nhắm mắt, thấy hắn nghỉ ngơi liền nghĩ có lẽ không có nguy hiểm quá lớn, cũng rụt lui thân mình nằm ở trên cây, rất nhanh ngủ đi.
Thần kinh nhân loại cũng cần luyện tập, Y Na lại bị bầy thú biển làm bừng tỉnh, sau đó có ý nghĩ như thế. Nhưng mà còn may, nàng vẫn luôn được Tử Hổ bảo vệ tốt, không có ngã xuống để bị giẫm chết.
Y Na nghĩ bầy thú này chạy ban ngày, đến tối chúng nó sẽ dừng lại nghỉ ngơi, đây cũng là nguyên nhân Tử Hổ lựa chọn chạy đi buổi tối, ban ngày nghỉ ở trên cây.
Cứ như vậy, bọn họ đã trải qua mấy tràng thú biển, Y Na không chịu nổi nữa.
Nàng ở trên cây trở lưng không an phận, Tử Hổ liếm làm cho nàng bình tĩnh lại, nhưng cho dù như thế nào, Y Na vẫn không thể bình tĩnh.
Cuối cùng nàng ôm bụng mình hỏi: “Tử Hổ, còn bầy nào nữa không?”
Tử Hổ nâng đầu nói: “Trước khi trời tối đều có.”
Y Na lại cắn răng nhịn trong chốc lát, mới khóc nức nở nói: “Tử Hổ, ta muốn xì xì, làm sao bây giờ?” Đã muốn nhịn không được, chỉ sợ rất nhanh sẽ giải quyết ngay tại chỗ.
Tử Hổ không hiểu ý tứ xì xì, nghiêng đầu khó hiểu.
Y Na nâng lên một cái chân làm ra tư thế đi tiểu nói: “Như vậy, xì xì.”
Còn may Tử Hổ là thú nhân, đại não có một nửa là của người, cho nên hiểu được ý nàng rất nhanh. Hắn ngồi dậy, sau đó ôm lấy Y Na.
Y Na nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến hắn sẽ đem nàng xuống gốc cây giải quyết, nhưng, không nghĩ tới Tử Hổ lại ôm nàng, từ sau lưng nâng hai đùi nàng, nói: “Xì xì!”