Tử Hổ là thú nhân rất cá tính!
Tử Hổ là thú nhân mạnh mẽ!
Tử Hổ là thú nhân muốn làm cái gì là lập tức làm ngay!
Bọn họ đi đến một khu đầm lầy rất âm u, Tử Hổ liền đặt nàng lên một thân cây nghỉ ngơi, còn bản thân hắn đi bắt các con động vật hoan hợp.
Lũ động vật hoan hợp nghe thấy động tĩnh, chúng trốn rất nhanh.
Chúng rất khó bắt, tốc độ cực nhanh, hơn nữa chúng nó cùng tiến ra, còn có thể phối hợp ngăn địch, làm cho Y Na lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng phát điên của Tử Hổ, nàng có một chút nghiền ngẫm nói với Tử Hổ: “Bắt không được, nếu chúng ta không trở về, lãnh địa của ngươi sẽ bị người ta đoạt mất.”
_“Lưu lại mùi, bọn họ không dám.”
_“Cho dù không dám, chúng ta cũng đi thôi, khó bắt chúng lắm.”
_“Nàng gấp, không thể chờ!”
Y Na lập tức mặt đỏ, lớn tiếng nói: “Ta mới không gấp.” Thì ra ngày đó mình như vậy, bị Tử Hổ cho là nóng vội, nhưng nàng không có, thực không có.
Tử Hổ đột nhiên không nói nữa, chạy vội đi.
Y Na chỉ nhìn đến một bóng dáng màu hồng truy đuổi một cái bóng đen, nàng xem đến hoa mắt, bóng đen kia không biết vì sao biến thành hai cái.
Nhưng mà hai bóng đen này không có tách ra, mà là hướng về một phương hướng.
Chờ Y Na chớp mắt một cái, liền thấy Tử Hổ đã cầm con gì đó đi trở lại.
Cái gọi là động vật hoan hợp này rất nhỏ, thân giống như trái dưa leo, nhưng đầu giống như chuột. Chúng nó không kêu, mà là quấn thân vào nhau co rúm ở trong tay Tử Hổ.
Y Na cảm giác tư thế này của chúng nó rất 囧, liền hỏi: “Chúng nó đang làm cái gì vậy?”
Tử Hổ nói: “Giao phối.”
_“Cái gì?” Đã bị bắt, mà còn giao phối, tâm lý thật vững vàng.
_“Chúng nó sinh ra đã là một đôi, đợi đến lúc trưởng thành liền giao phối liên tục cho đến khi giống cái có thế hệ tiếp theo.” Tử Hổ cũng không có giết chúng nó, mà là cột giống cái vào bên hông không cho chúng nó chạy.
_“Ngươi con buộc một cái, coi chừng con đực chạy mất kìa.”
_“Sẽ không, loại động vật này cả đời sống chung, tuyệt đối sẽ không tách ra.”
_“Vậy không phải thực đáng thương sao.” Tuy nói vậy, không thể không nói chúng nó thật sự là động vật không lãng phí thời gian, trách không được có thể dùng làm xuân dược!
Nhưng Tử Hổ không có tâm thương tiếc, hắn lại chọn một nơi bắt động vật hoan hợp đi ra uống nước.
Hoan hợp rất cần nước, cơ bản một hai giờ sẽ uống nước. Điểm ấy Y Na thực hiểu được, làm cái loại chuyện này, là rất khát.
Bởi vì đã có kinh nghiệm, không đến ngày nửa Tử Hổ đã bắt được năm cặp, sau đó liền ôm Y Na chạy về lãnh địa của mình.
Cả ngày nay bận rộn bọn họ đều không ăn không uống gì, sau khi trở về Y Na uống nước, Tử Hổ đi săn. Nhưng mà lần này hắn không có lựa chọn nhiều, tùy tiện bắt một con dê trở về.
Cắt thịt đặt lên nướng, sau đó đi lấy nồi múc nước.
Hắn thúc giục Y Na ăn thịt, còn mình đem lũ hoan hợp cột chắc.
Y Na nghĩ đến này thứ này muốn dùng ở trên người mình, tâm tình đã bay đi nơi nào. Đang nghĩ ngợi, thấy Tử Hổ lấy nước cho lũ hoan hợp uống, hơn nữa xé thịt cho chúng ăn. Ý này là không giết chúng nó lập tức, phải nuôi một thời gian sao?
Biết điểm ấy, tâm Y Na thoáng trầm tĩnh lại.
Nhưng làm cho nàng kỳ quái là, trong vòng hai ngày kế tiếp Tử Hổ đều không có đụng lũ hoan hợp, mà là đi đến chỗ con người đổi thức ăn.
Gần đây, Y Na phát hiện tộc người có một loại hạt, ăn vào hương vị giống như trái bắp, rất thơm! Nàng rất thích, ăn rất nhiều. Tử Hổ nhìn thấy, sau đó hay dùng thịt đổi lấy bắp đem về, muốn cho nàng ăn nhiều một chút.
Y Na liền cảm thấy kỳ quái, hai ngày này Tử Hổ cơ hồ nuôi nàng như trẻ con. Ăn uống toàn bộ đưa đến miệng, khẩu vị toàn bộ là thứ nàng thích, ngay cả WC cũng dùng tư thế xì xì. Nàng vốn là kỳ quái, nhưng sau lại đột nhiên nghĩ thông suốt, hắn đây là bảo tồn thể lực của nàng.
Nàng thừa nhận Tử Hổ rất cẩn thận, nhưng loại sự tình này nàng không vội, thực không vội a!
Nàng không vội tự nhiên có người vội, mỗi ngày Tử Hổ đều nhìn mặt trời, giống như sợ qua thời gian.
Y Na đương nhiên hy vọng tốt nhất là qua thời gian, nhưng ngày hôm đó Tử Hổ bắt hai con mãnh thú trở về, nuôi một con, giết một con, đem thịt chia làm từng khối từng khối.
Nàng nhìn thấy là lúc hắn đang chuẩn bị, lúc nào cũng chuẩn bị.
Ý niệm muốn chạy trốn vừa mới dâng lên trong đầu, chỉ thấy Tử Hổ trải thêm mấy tấm da thú lên giường cây, sau đó hắn ôm lấy Y Na nhẹ nhàng đặt lên.
_“Ta… Ta muốn đi WC.” Y Na giãy dụa, nàng thấy một đôi hoan hợp bị giết.
Tử Hổ lại dùng tư thế xì xì cho nàng phóng thích!
Y Na không nói gì: “Không muốn xì xì nữa.”
Tử Hổ tốt tính tốt tình buông nàng, sau đó vô cùng thân thiết liếm tới liếm lui. Lúc sau ấn nàng ở trên da thú, kéo da chim trên người nàng xuống.
Y Na nói: “Cũng không thể đợi vài ngày nữa sao…”
Tử Hổ nói: “Nàng gấp…”
_“Ta đã nói ta không vội, thực không vội…” Y Na giải thích thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Nhưng Tử Hổ căn bản là nghe có chọn lọc, hắn đem lá cây chứa dầu trơn của con hoan hợp giống cái mở ra, sau đó tách hai chân Y Na ra, bôi dầu lên.
Nhưng ngón tay hắn thực thô ráp, Tử Hổ chỉ dùng ngón tay lau hai cái, Y Na liền đau muốn phát khóc. Hắn nghĩ nghĩ, sau đó cúi đầu dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm dầu trơn bôi lên, Y Na cảm giác đầu lưỡi đã tiến vào sâu bên trong.
Mà dầu trơn vốn không có gì nguy hiểm, nhưng nàng liền cảm thấy dường như có lửa cháy, hơn nữa càng ngày càng nóng.
_“Sâu rồi… Không cần sâu thêm nữa đâu.” Y Na phát giác mình không tự giác tận lực dang hai chân ra. Xuân dược thật là lợi hại, nàng khóc không ra nước mắt. Nhưng mà còn may, thần trí vẫn đang thanh tỉnh, không đến mức tấn công nam thú nhân nào đó.
Tử Hổ nhìn đến biểu tình của nàng như vậy, cảm giác thực hưởng thụ, lại đem giống đực hạ thể nhét vào miệng Y Na.
Y Na cảm thấy muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm, vốn là không muốn ăn, nhưng mà Tử Hổ bịt cái mũi, ấn cằm nàng. Vì hô hấp, nàng phải nuốt cả thứ kia đi vào. Còn may, hoan hợp không phải động vật quá to, hạ thể cũng không to, chỉ như viên thuốc.
Tử Hổ thấy nàng nuốt vào, đi xuống dùng miệng ngậm một ngụm nước, miệng đối miệng đút cho Y Na.
Thú nhân sẽ không hôn môi, nhưng mà Tử Hổ đột nhiên cảm giác miệng đối miệng như vậy vô cùng thoải mái, luyến tiếc rời đi, vươn đầu lưỡi đảo quanh ở bên trong.
Y Na thống khổ ở hạ thể, mới vừa nuốt vào thứ ghê tởm đã thống khổ, bây giờ đột nhiên bị người hôn lưỡi, càng thống khổ. Nhưng là, không biết là nguyên nhân gì, nàng không có khép chân lại, hình như đang chờ đợi cái gì. Không cần a, điểm này không giống nàng!
Dược tính của hoan hợp rất mạnh, chỉ chốc lát sau Y Na liền cảm thấy toàn thân như lửa đốt, thần trí cũng mơ hồ đi. Nhưng mà, nàng lại nhớ rõ rất rõ ràng hành vi mình đã làm, mặc dù có chút không khống chế được tư tưởng.
Nàng nhớ rõ nàng chủ động hôn Tử Hổ, cũng đem hai chân mình bò lên thắt lưng hắn.
Tử Hổ thực ôn nhu dùng cây cổ thụ của hắn nhẹ nhàng đụng đụng nơi đó của nàng, làm cho nàng cảm thấy càng không thể bình tĩnh, chủ động đem thân thể hướng về phía trước.
Một trận đau đớn làm nàng thanh tỉnh, lập tức đình chỉ vận động làm cho người ta thẹn thùng đến muốn tự sát này.
Giãy dụa, đau đớn, lại hưng phấn suốt vài giờ, Y Na dần dần làm chủ được cảm xúc.
Dược lực cuối cùng đã chấm dứt sao? Nhưng vì cái gì, nàng cứ muốn dán vào Tử Hổ? Nhất là, càng thích nhìn quả đào lắc lư phía dưới của hắn.
Y Na vừa nhìn vừa thề với trời, về sau có một ngày, có một mâm đào thơm ngon bày ra trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không đụng một trái.