Y Na nhịn không nổi nữa, nàng lấy tay chắn trước ngực, lớn tiếng nói: “Ngươi muốn ăn thì ăn nhanh, không được chơi nữa, như vậy làm cho người ta rất lo sợ……” Không biết còn tưởng rằng này con cọp này muốn mạo hiểm luyến ái vượt qua thách thức chủng tộc.
Con cọp gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, sau đó cái đầu cùng thân thể run lên.
Y Na thấy lông rậm bay toán loạn nên nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra nàng lại không thể động. Con cọp đã biến thành một nam nhân trần trụi, mũi hắn ngửi ngửi ở trên mặt Y Na. Sau đó một bàn tay vươn đến đem nàng từ trên mặt đất kéo vào trong lồng ngực, khoát lên phía trên bả vai mình.
Y Na bi thương, lại một lần thấy mông nam nhân!
Nàng nhìn chằm chằm cái mông mà ngẩn người, tuy rằng nơi đó cũng là phủ lông nhung, nhưng rõ ràng là mông con người. Chính là, vừa mới rồi quả thật là con cọp, làm sao mới nhắm mắt lại rồi mở mắt ra đã biến thành con người. Đáp án chỉ có một, Tử Hổ kỳ thật chính là một con cọp, chẳng lẽ hắn là yêu quái?
Nhưng lại không giống, nếu hắn là yêu quái, vậy từ lúc nàng đi vào thế giới này đến bây giờ, nhìn thấy chẳng phải là đều là yêu quái sao?
Thế giới này, thật sự là điên cuồng!
Nàng tuy sợ dã thú, nhưng càng sợ yêu quái hơn. Bởi vì không phải đều nói yêu quái có rất nhiều phép thuật, như vậy cho dù nàng trốn như thế nào cũng đều bị bắt trở lại phải không? Nghĩ đến đây, nàng thật bi thương.
Tử Hổ ở trước mặt nàng phủ thêm da thú, thế nhưng đối với chuyện nàng chạy trốn không nói một câu. Chỉ ôm nàng vào trong ngực chạy vội.
Y Na bị đả kích, tạm thời mất đi hy vọng chạy trốn về nhà, chỉ để hắn tùy ý mang mình chạy.
Không biết chạy bao lâu, Y Na càng thêm xác định hắn không phải là đồng loại của mình, tốc độ cùng thể năng này nhân loại không có khả năng đạt được.
Xa xa, đột nhiên truyền đến một tiếng thú rống, lại một tiếng nữa.
Tử Hổ có chút kích động, cũng gầm rú một tiếng. Thanh âm này làm cho Y Na cảm thấy được bên trong hàm chứa nhiều cảm xúc, nhưng đều tràn ngập tính công kích cùng xâm lược, vô cùng kiêu ngạo bá đạo.
Hắn dừng tiếng gầm, xa xa tiếng gầm của dã thú không ngừng vang lên.
Y Na rất sợ hãi, nàng không dám tưởng tượng bên trong rốt cuộc có bao nhiêu dã thú. Nam nhân này, không đúng, con cọp này đến tột cùng mang mình tới đây làm cái gì? Sinh đứa nhỏ hay là làm mồi cho dã thú? Hiện tại nàng cảm thấy, thay vì làm mồi cho dã thú, thì sinh đứa nhỏ vẫn tốt hơn.
Bất quá, sinh đứa nhỏ ột tên lúc là cọp, lúc là người, nàng không thể nghĩ nổi.
Tử Hổ rất nhanh đã chạy lên núi, đúng vậy, hắn ở trên núi. Hơn nữa núi này rất cao, hắn dùng một tay cùng hai chân bò sát. Rất nhanh, nàng thấy được rất nhiều thân ảnh.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy dã thú, nhưng không phải. Nàng thấy một bầy người có thân hình hơi thấp bé một chút, không có lông mao, không có răng nanh mà khá giống con người. Ngoài việc trên người bọn họ cũng quấn da thú, thì bọn họ không khác gì con người bình thường.
Thì ra thế giới này còn có người bình thường, Y Na vô cùng cao hứng. Cảnh ngộ xa quê có thể gặp đồng hương, nàng muốn nhảy nhót quá.
Lúc này, nàng thấy Tử Hổ đã kích động tiến vào trong đám người nọ.
Bọn họ tách ra chừa một lối đi, Tử Hổ cứ như mặt trăng được những ngôi sao nhỏ vây quanh, ôm Y Na đi tới một chỗ đã được trải da thú cẩn thận. Hắn ngồi lên, sau đó đặt Y Na ngồi trên đùi mình, hướng về phía mọi người đang đứng rống một tiếng.
Y Na tuy rằng không rõ đây là có ý tứ gì, nhưng nàng lại nhìn thấy có một người giống như con tinh tinh đi tới, hắn vẫy tay về phía sau một cái, chốc lát sau liền có hai người nâng một một cái xác thú thật lớn đi tới.
Đây chắc là mở tiệc tối, ăn luôn con cự thú này phải không? Lúc Y Na khó hiểu, thấy Tử Hổ nói rất nhanh một câu, sau đó dùng tay đẩy bả vai Y Na một chút.
Y na cảm giác chuyện hắn nói có liên quan đến nàng, không đợi nàng phân tích, chỉ thấy phía dưới ba bốn người cùng động thủ, lột da con dã thú, máu chảy đầm đìa. Hắc tinh tinh kia cầm một miếng da thật lớn, dâng cho nàng.
Y Na chỉ chỉ cái mũi của mình hỏi: “Cho ta?”
Tử Hổ nhận lấy đặt dưới chân của nàng, gầm nhẹ một tiếng giống như thật cao hứng.
Y Na phát hiện, bọn họ hình như cũng không thường dùng ngôn ngữ trao đổi lắm, mà thích dùng âm thanh động vật hơn, chỉ là nàng hoàn toàn không hiểu.
Đột nhiên một người giống như người vượn vọt lại, ở trước mặt Tử Hổ vỗ ngực rống to. Hơn nữa còn chỉ chỉ Y Na, giống như rất bất mãn với sự xuất hiện của nàng.
Y na than nhẹ, nàng còn không muốn ở nơi này đâu, đây hoàn toàn là bị ép buộc.
Tử Hổ vô cùng bất mãn rống lại, hai tên đều trầm mặc trong chốc lát.
Y Na phát hiện lúc Tử Hổ rống khóe miệng sẽ hướng về phía trước, cái mũi sẽ nhăn lại tỏ vẻ uy hiếp. Nếu không phải bị hắn mang theo, chính mình sẽ sợ hắn tới mức không dám hé mắt nhìn. Hiện tại có nhiều người, nàng ở một bên nhìn hắn, dễ so sánh hơn.
Ít nhất khuôn mặt không có lông, chỉ có một chút ở hai bên tóc mai và cái cằm. Nếu hình dung với người thường, có thể coi là diện mạo vô cùng uy vũ. Mắt to miệng rộng lổ tai lớn, tóm lại cái gì cũng lớn, nhìn rất đứng đắn. Hơn nữa tóc màu tím, xinh đẹp khác thường, bóng loáng như lông động vật.
Ách, hắn vốn là động vật mà.
Y Na định thần lại, thấy người vượn kia tiến lên một bước, mở miệng nói chuyện, hơn nữa hắn tựa hồ không quá rành ngôn ngữ, cho nên nói rất chậm, Y Na nghe hiểu được. Hắn chỉ vào Y Na nói: “Nữ tử Nhân tộc không thể sinh hạ người nối nghiệp cường đại cho ngài, thỉnh lựa chọn nữ tử Thú nhân làm phối ngẫu.”
Tử Hổ không để ý đến hắn, mà uy hiếp gầm nhẹ một tiếng.
Người vượn nói: ”Nhân loại quá yếu ớt, các nàng sẽ làm yếu dòng máu thần. Nếu vương không muốn như thế, vậy hãy cho nữ tử này quyết đấu cùng nữ tử thú nhân.”
Gì? Y Na co rút khóe miệng, quả nhiên là cái thế giới thần kỳ, nữ nhân cũng quyết đấu sao?
Tử Hổ nhìn nhìn Y Na, hình như cực kỳ không tình nguyện nói gì đó. Y Na nghe không hiểu hắn nói cái gì, bất quá nhìn thần sắc người khác có thể đoán ra. Hắn cũng không tán thành quyết đấu, hơn nữa muốn thay nàng quyết đấu cùng người vượn.
Nhưng người vượn lại nói: “Vương là nam nhân cực mạnh của mười hai bộ tộc chúng ta, nhất định phải cùng nữ nhân cực mạnh sinh con. Đây là hy vọng của bộ tộc chúng ta, nếu ngài muốn đem nàng làm nữ nô cũng có thể, nhưng thỉnh không lựa chọn nàng làm cho dòng máu thần yếu đi.”
Đây là coi khinh nhân loại phải không? Chẳng lẽ bọn họ không biết nhân loại có trí thông minh vô hạn sao? Nàng nhìn nhìn vài con người quỳ phía dưới cùng, lại thấy không có phản ứng gì.
Tử Hổ hình như lo lắng, sau đó nói với nàng: “Đánh bại họ, ta tin tưởng nàng.” Tiếp theo kéo nàng lên, nhẹ nhàng đẩy ra giữa sân.
Ngươi có tự tin với ta, chính là ta lại không muốn tranh với nữ nhân khác sinh con cho ngươi a, nhưng đây là thế giới khác, cho dù nàng có nói như vậy thì bọn họ cũng sẽ không để ý tới đâu!
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên nàng hiểu thế nào là nữ nhân thú nhân trong lời bọn họ. Chỉ cảm thấy đại não oanh một tiếng, nửa ngày phản ứng không nổi!
Đây là nữ nhân sao? So với nam nhân có gì khác nhau? Nhất là bộ ngực, nhìn y như ngực đàn ông. Trừ dáng người nhỏ một chút, thắt lưng gầy một chút, còn lại nhìn không ra có cái gì khác nam nhân. Ngay cả ăn mặc cũng đều giống nhau, chỉ là trên người có nhiều phụ tùng hơn một chút.
Cho dù dáng người nhỏ, nhưng cũng đã cao tới mét tám mét chín. Y Na phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt ‘cô ấy’.
Là nữ cho nên lông cũng ít hơn, da lộ ra cũng nhiều hơn.
Nàng tưởng tượng phụ nữ nơi này dùng bộ dáng như vậy làm nũng với nam nhân, nhịn không được rét lạnh một chút. Nhưng mà, quả thật thân thể như vậy mới thích hợp sinh con cho người khổng lồ này. Vừa lên đấu trường, Y Na liền ôm ý tưởng bại trận. Nếu nàng bị đánh bại, sẽ không lại bị Tử Hổ cuốn lấy, là lựa chọn không tồi.