Thuật Đọc Tâm

Sau khi nói đã nhờ luật sư đại diện cho mình xử lý chuyện của Thẩm Nghiên thì Thẩm Dịch thật sự không nhắc gì đến chuyện đó nữa, và Tô Đường vỗ ngực cam đoan nhiều lần rằng giọng anh chẳng khó nghe chút nào, thì mới an tâm đi gặp bác sĩ Tề, nhanh chóng lấy được giấy chứng nhận xuất viện rồi nhắn tin cho Từ Siêu.

Cho đến khi cậu ta tới tìm bọn họ, Thẩm Dịch nhờ cậu tới giúp đỡ mình dọn hết đồ đạc trong phòng mẹ anh ra xe, lúc này Từ Siêu mới nhận ra chuyện khác thường hôm qua của Thẩm Dịch là chuyện gì.

“Anh Thẩm...”

Từ Siêu vốn đã ăn nói vụng về, gặp phải chuyện thế này lại càng vụng hơn, cậu ta đứng trước mặt Thẩm Dịch mở miệng đóng miệng mấy lần cũng không nói được câu nào an ủi anh, đến mức mặt cũng đỏ bừng cả lên.

Thẩm Dịch có chút cảm động cười cười rồi vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của Từ Siêu, hiểu ý nhẹ nhàng gật đầu.

Từ Siêu rốt cuộc vẫn nặn ra được một câu.

“Anh Thẩm, em…em…vẫn luôn coi anh là anh ruột!”

Thẩm Dịch nở nụ cười ấm áp gật đầu thật mạnh.

Thẩm Dịch cùng cô về nhà mình lấy vài thứ đồ, Tô Đường cũng không hỏi anh định lấy gì, dù anh muốn làm gì, chỉ cần anh muốn cô ở cạnh, cô tuyệt đối sẽ không để anh lại một mình.

Xe còn chưa chạy ra ngoại thành phía đông thành phố, Thẩm Dịch đã nhận được tin nhắn của luật sư, Thẩm Nghiên đã bị cảnh sát đưa về đồn, nhưng còn một vài vấn đề sau đó cần Thẩm Dịch đi một chuyến đến đồn.

Tô Đường nhìn đồng hồ, cách cột mốc ba giờ mà Thẩm Dịch kết luận còn một tiếng nữa.

“Mọi người đã được cứu rồi à, có sao không?”

Thẩm Dịch nở nụ cười bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Bắt cóc là một hành vi phạm tội hình sự, Tô Đường muốn theo anh tới đồn cảnh sát, cuối cùng dưới sự gợi ý của Thẩm Dịch Từ Siêu liền quay đầu xe đi về phía đồn cảnh sát ở phía bắc của thành phố S, tới nơi liền thấy luật sư và cảnh sát đang đứng ngoài cửa đón, Tô Đường mới biết Thẩm Dịch bị gọi tới để làm gì.

Tuy rằng vụ án được giải quyết rất thuận lợi, nhưng mọi người trong sở cảnh sát đều rất khó chịu.

Bởi vì bọn họ chưa từng gặp vụ án nào thế này, tên cướp giam giữ con tin trong nhà mình còn uống đến say mèm, khi cảnh sát và luật sư tới nhà hắn, vốn chỉ muốn kiểm tra xem tình huống báo án là thật hay giả, cuối cùng gõ cửa một lúc lâu thì có người để trần loạng choạng đi ra mở cửa, còn Thẩm Nghiên đã bị hắn trói chặt trên sô pha bằng quần áo, lúc cảnh sát hỏi tại sao hắn lại làm chuyện này, hắn còn đang đắm chìm trong men say của rượu mà không nghĩ được gì.

Luật sư còn khó chịu hơn cả cảnh sát, sau một tin báo án bắt cóc anh ta đến làm việc rất nghiêm túc, lại không ngờ gặp một tên bắt cóc làm việc chả có chút chuyên nghiệp tí nào, thế nên cảnh sát còn đang hoài nghi vụ án bắt cóc này là do anh ta và vị hôn phu của Thẩm Nghiên cùng hợp mưu bày ra, mục đích chân chính không phải ở tiền chuộc, mà là muốn lừa gạt phí thuê luật sư kếch xù của thân chủ hắn đây.

Thẩm Dịch chính là thân chủ của hắn.

Tô Đường dở khóc dở cười giúp Thẩm Dịch giải thích một lúc với cảnh sát, Thẩm Dịch đã phải đưa ra hợp đồng ký thuê luật sư của mình và anh ta, còn cả tài liệu chứng minh thông tin lên quan, cuối cùng cảnh sát mới chuyển hướng sang suy đoán đầu óc vị hôn phu của Thẩm Nghiên có vấn đề.

Sau khi giúp luật sư giải thích rõ ràng án oan hơn thị Mầu này, một vị nữ cảnh sát trung niên trông khá hiền lành mới dẫn Thẩm Nghiên với hai mắt sưng đỏ như hột đào đi ra.

Có lẽ là cô nàng đã biết chuyện mình được cứu thoát như nào từ vị nữ cảnh sát kia nên Thẩm Nghiên vừa thấy Thẩm Dịch đã vội vàng chạy tới, nhào vào lòng anh khóc nức nở.

Thẩm Dịch hoảng sợ, nhất thời ngây ngốc đứng im ở đó, tay chân cũng không dám động đậy.

Tô Đường nghe rõ tiếng Thẩm Nghiên gọi “anh hai” trong tiếng khóc khàn đặc của cô nàng.

Tô Đường cười cười, dùng thủ ngữ nói lại cho Thẩm Dịch nghe, sau mấy giây ngỡ ngàng, nếp nhăn giữa lông mày chợt giãn, anh vươn tay vỗ nhẹ lên bờ vai Thẩm Nghiên đang run lên vì khóc, lấy đó coi như an ủi.

Nữ cảnh sát vừa dẫn Thẩm Nghiên đi ra cũng cảm thấy mềm lòng, bà dỗ dành Thẩm Nghiên vài câu như dỗ đứa con gái nhà mình, “Được rồi được rồi... Đừng khóc nữa, hai đứa mau về nhà đi, tắm rửa một cái, ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy thì tìm một cậu người yêu như anh hai cháu đây này, đừng tìm mấy đứa như thế nữa.”

Tô Đường nhoẻn miệng cười, vừa định dùng thủ ngữ nói lại những lời này cho Thẩm Dịch, thì thấy Thẩm Nghiên lau nước mắt đứng thẳng người dậy, vừa sụt sịt, vừa mở miếng nói giọng khàn khàn nghe chẳng rõ chút nào,“Chúng cháu đã đính hôn rồi...”

Nữ cảnh sát bực mình, “Hai đứa cãi nhau nó còn bắt cóc cháu, cháu còn muốn lấy nó à?”

Thẩm Nghiên vẫn nói câu ấy, “Chúng cháu đã đính hôn...”

Nữ cảnh sát dở khóc dở cười xua tay, “Được được được, về đi về đi...”

Trên đường đưa Thẩm Nghiên về nhà, Thẩm Dịch ngồi ở ghế lái phó, Tô Đường và Thẩm Nghiên ngồi ở ghế sau, Thẩm Nghiên ngồi bên cạnh cô vẫn khóc thút thít nãy giờ, Tô Đường không mở miệng an ủi cô nàng câu nào.

Cũng không phải cô còn ghi hận Thẩm Nghiên mà từ góc độ nào đó mà nói, suy nghĩ hiện giờ của cô và Thẩm Nghiên là giống nhau, cái gọi là đính hôn chính là một lời hứa hẹn, cũng chính là một chuyện đã chắc chắn không thể dễ dàng thay đổi, nhưng cô nghĩ điều kiện tiên quyết đầu tiên là người hứa hôn với cô phải là Thẩm Dịch, nhưng một chút kinh nghiệm của cô cũng chẳng có giá trị tham khảo gì, cô cũng không biết phải nói lời an ủi với Thẩm Nghiên thế nào.

Tô Đường suy nghĩ, dù sao cuối cùng Thẩm Nghiên cũng biết phân biệt tốt xấu, chờ cô nàng từ từ bĩnh tĩnh lại, có lẽ giới thiệu cô nàng quen với Lục Tiểu Mãn, Lục Tiểu Mãn kia mở miệng là chọc đúng điểm yếu của đối phương nhất định có thể chọc trúng nỗi đau không muốn chạm tới trong lòng cô nàng, sau khi đau đớn trôi qua, đầu óc mới bình tĩnh lại được.

Có lẽ là không muốn chạm mặt Tưởng Tuệ, Thẩm Dịch bảo Từ Siêu dừng xe trước cửa khu chung cư nhà Thẩm Nghiên, sau khi nhìn Thẩm Nghiên đi vào nhà, anh từ ghế phó đi xuống ngồi bên cạnh Tô Đường, rồi mới bảo Từ Siêu lái xe về.

Từ cửa khu chung cư nhà Thẩm Nghiên đến khi về đến dưới nhà Thẩm Dịch, có một câu Thẩm Dịch lại hỏi cô không dưới năm lần.

—— Con bé gọi anh là anh hai thật hả?

Anh hỏi, cô lại trả lời rất chắc chắn, sau vài lần hỏi đáp như thế, Tô Đường nhịn không được mà trêu anh.

“Nếu anh thích được gọi là anh hai như thế, em cũng gọi anh là anh hai nhé, dù anh cũng già hơn em, có gọi em cũng chẳng thiệt, anh thấy được không?”

Thẩm Dịch cuối cùng đã nhận ra bản thân ngớ ngẩn thế nào, anh xấu hổ cười cười, giữa đôi lông mày kia vẫn đậm vẻ hài lòng như thế.

—— Ngày xưa anh gặp con bé một lần, nó cũng gọi anh là anh hai, anh nhìn rõ lắm.

Tô Đường hiểu hai chữ ‘anh hai’ ấy đối với Thẩm Dịch có ý nghĩa thế nào, trước đây khi anh còn bé trốn sâu trong thế giới của mình, người khác cũng rất khó bước vào thế giới của anh, cách xưng hô mang theo cảm giác thân thiết mãnh liệt ấy như từng cửa sổ thông gió trên bức tường trong thế giới của anh được mở rộng, giúp anh có thể hít thở trở lại

“Khi còn bé em có gọi anh là anh hai mà, anh có thấy không?”

Thẩm Dịch hơi ngẩn người có chút mờ mịt mà lắc đầu.

“Em nhất định có gọi mà. Tuy rằng em không nhớ chút gì về chuyện lúc ấy, nhưng anh đã dẫn em về phòng bà ngoại, bà nhất định sẽ bảo em mau cám ơn anh hai đi.”

Thẩm Dịch cười rộ lên, gật đầu thật mạnh.

—— Cám ơn em và cả bà ngoại nữa.

Thẩm Dịch về nhà lấy một bộ quần áo nữ.

Một bộ quần áo nữ sạch sẽ, kiểu dáng có vẻ hơi cũ, nhưng được ủi rất phẳng phiu, có thể thấy là được giữ rất cẩn thận.

Tô Đường nhìn anh xếp bộ quần áo gọn gàng vào trong một cái túi, đột nhiên cô mới phản ứng, “Đây là... bộ đồ anh muốn tặng mẹ à?”

Thẩm Dịch mỉm cười, thản nhiên mà gật đầu.

—— Mẹ anh thường mặc bộ quần áo này mỗi lần bà chụp ảnh, chắc hẳn bà ấy rất thích bộ quần áo này.

Tô Đường hơi do dự, cuối cùng vẫn nói một câu không mang bất kì sắc thái cảm xúc nào.

“Em cũng thấy trông khá đẹp.”

Mãi đến khi nhân viên nhà xác sửa sang dung nhan cho mẹ Thẩm Dịch xong xuôi, thì đây là lần đầu tiên Tô Đường ngắm người phụ nữ sẵn sàng dùng sinh mạng mình để bảo vệ và che chở người đàn ông mà cô yêu nhất ở khoảng cách gần thế này, thậm chí sau khi mất đi toàn bộ khả năng hoạt động vẫn là người chống đỡ tinh thần cho anh.

Nhiều năm nằm trên giường nên cơ thể người phụ nữ đã hao mòn đi cả, bộ quần áo được mặc trên người bà đã hơi rộng thùng thình, thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tỉ lệ khung xương hoàn mỹ của bà, cùng với sự trang điểm cẩn thận của nhân viên nhà xác thì cô vẫn có thể nhận ra một số nét trên mặt bà khá tương đồng với Thẩm Dịch.

Khi Tô Đường lại gần nhìn bà lần cuối, Thẩm Dịch có vẻ trở nên căng thẳng hơn, mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt Tô Đường, dưới ánh mắt chăm chú của anh cô mở miệng dịu dàng nói chuyện với người đang im lặng nằm kia.

“Dì à, đã hai mốt năm nay con chưa được gọi một tiếng mẹ, chờ sau khi con và Thẩm Dịch kết hôn, dì cho con gọi một tiếng mẹ, được không?”

Người phụ nữ kia không đáp lại, nhưng Thẩm Dịch lại đứng đó khóe mắt đỏ ửng.

Bà ngoại về lúc năm giờ tối, ngoại trừ việc cầu hôn với Thẩm Dịch, Tô Đường không nói gì cho bà biết, cho đến khi Thẩm Dịch cùng Tô Đường tới viện an dưỡng đón bà về nhà, bà ngoại mới biết chuyện mẹ Thẩm Dịch đã qua đời.

Không đợi bà ngoại an ủi Thẩm Dịch, anh đã bắt đầu an ủi bà.

Trong đó có một câu anh dùng thủ ngữ mà Tô Đường đọc được rất rõ ràng.

—— Con rất buồn, nhưng không còn sợ nữa, con ổn rồi, bà đừng lo lắng.

Có lẽ là lo cho Thẩm Nghiên cũng vì biết lễ tang của mẹ Thẩm Dịch sẽ được tổ chức vào cuối tuần này, nên Thẩm Tư Niên đã sửa lịch bay, tối thứ năm ông đã bay về, còn dẫn theo vị bác sĩ tâm lý riêng cho Thẩm Dịch từ nước Mỹ xa xôi về cùng.

Trước và sau nghi lễ hạ huyệt bác sĩ đều giúp Thẩm Dịch làm một bài đánh giá tâm lý toàn diện, Thẩm Dịch rất bĩnh tĩnh khiến cho ông lão người Mỹ có vóc dáng to gấp đôi anh phải hạ mắt kính vì ngạc nhiên, Thẩm Dịch viết một câu trả lời bằng tiếng anh cũng khiến Thẩm Tư Niên phải hạ kính mà nhìn.

—— Vị hôn thê của con luôn bảo vệ con.

Từ văn phòng của Thẩm Tư Niên đi ra, Tô Đường xấu hổ đến mức cứ cào cào vào bụng Thẩm Dịch, “Anh nói với người ta em là vị hôn thê có hỏi qua ý kiến em không hả?”

Tay trái của Thẩm Dịch nắm chặt lấy tay Tô Đường, anh cười giơ cổ tay phải lên cho cô nhìn, cứ như đã tự đưa ra một chứng cứ đủ để giải quyết mọi chuyện dứt khoát vậy. Tô Đường cũng chẳng biết nên khóc hay cười.

Nhiều ngày sau đó, khi trên cổ tay phải anh vẫn dắt theo sợi dây thun ấy thì Tô Đường cũng không biết anh định đeo nó đến khi nào nữa.

Nhưng thật ra Triệu Dương lại không cảm thấy ngạc nhiên khi thấy Thẩm Dịch bình tĩnh như vậy, theo lời anh nói, vì lịch sử bị bệnh từ nhỏ của Thẩm Dịch, anh từng nghĩ ra một trăm biểu hiện của Thẩm Dịch khi cậu ta đối diện với chuyện mẹ mình qua đời, trong đó bao gồm cả tuyệt thực nhiều ngày để tự gây hại cho bản thân mình, từ lúc gặp lại cho đến khi Thẩm Dịch bình tĩnh vào bệnh viện đối mặt với thông báo bệnh tình nguy kịch của mẹ mình, thì list danh sách tự tưởng tượng ấy đã bị Triệu Dương hoàn toàn coi như đống phế thải.

Như lời Triệu Dương nói thì Tô Đường chính là nửa cái mạng của Thẩm Dịch lạc trôi giữa cuộc đời này.

Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười, “Một bác sĩ như anh nói ra mấy lời không có căn cứ khoa học đến thế, không sợ Thẩm viện trưởng sẽ tìm anh nói chuyện kiếp sau à?”

Triệu Dương hơi cong khóe miệng, đôi lông mi hơi run lên vì hứng thú.

“Em nghĩ xem câu nói có chiều sâu như thế là ai nói?”

Tô Đường ngẩn người cảm thấy dở khóc dở cười.

Xem như cô đã tìm được nguồn gốc lắm lời của Thẩm Dịch rồi...

Từ cuối tháng mười cho đến giữa tháng mười một, cả Tô Đường và Thẩm Dịch đều bận rộn.

Tô Đường đã chuyển sang làm việc ở một công ty thiết kế kiến trúc đang trong giai đoạn phát triển, nhân lực trong công ty khá ít ỏi, Tô Đường vừa vào nhậm chức thì làm công việc của hai người, bởi vì không phải tiếp xúc với quá nhiều những chuyện hành chính ngổn ngang, nên công việc của Tô Đường rất thuận buồm xuôi gió, bận thì đúng là bận thật, nhưng lại chẳng cảm thấy vất vả chút nào.

Tô Đường không biết Thẩm Dịch đang bận rộn việc gì, có lẽ là tiếp tục xử lý những vấn đề tồn tại sau sự kiện Tập đoàn Hoa Chính, hoặc cũng có thể là lại vùi đầu trong công việc cần anh nói càng ít càng tốt, mặc kệ nói thế nào, Thẩm Dịch cũng vẫn như trước đây im lặng cố gắng sống cuộc sông của mình, điều duy nhất không giống là thỉnh thoảng Tô Đường sẽ thấy anh nhìn thứ gì đó đến mất hồn.

Những lúc như thế Tô Đường chẳng bao giờ quấy rầy anh, có một số chuyện chỉ nhờ thời gian động viên được, cô nguyện ý những khi ấy nhường vị trí của mình bên cạnh Thẩm Dịch cho thời gian, để thời gian làm việc.

Có lẽ là đau lòng vì Thẩm Dch vừa mất mẹ, bà ngoại không nhắc tới chuyện kết hôn của hai người nữa, Tô Đường ngày nào cũng xoay quanh công việc, càng không có thời gian nghĩ đến chuyện đó, vì thế đến tận một buổi sáng cuối tuần giữa tháng mười một, Tô Đường khó khăn lắm mới tỉnh được, mơ mơ màng màng nhìn vào tờ giấy mà Thẩm Dịch đang quỳ gối bên cạnh giường giơ lên cho cô đọc, khiến cô sợ tới mức vội vàng từ trong chăn ngồi thẳng người dậy.

Vì ba chữ trong tờ giấy Thẩm Dịch vừa giơ lên cho cô đọc.

—— Lấy anh nhé!

Thẩm Dịch trịnh trọng mặc bộ âu phục, những sợi râu ria dưới cằm đã được cạo sạch sẽ, tóc cũng cắt gọn gàng, một chiếc nhẫn lung linh kẹp giữa đôi môi trơn bóng, khóe môi anh cong lên đậm ý cười, ánh nắng xuyên qua tấm màn che mỏng manh chiếu xuống bóng lưng anh khiến cả người anh tỏa ra thứ ánh sáng vàng dịu dàng.

Tô Đường xoa mái tóc ổ gà nhảy bật từ trên giường dậy, cô để chân trần đứng trên đất, ngây ngốc nhìn anh một lượt, mới chắc chắn không phải mình đang mơ giấc mơ kỳ quái nào đó.

“Anh... anh định làm gì vậy?”

Thẩm Dịch lại cầm tấm bìa các tông giơ lên trước mặt cô, khóe môi cong lên, ánh mắt chờ mong.

“Không phải...” Tô Đường xoa xoa gương mặt tràn đầy ngổn ngang, khóc không ra nước mắt, “Không phải em đã cầu hôn anh rồi sao, anh quên rồi à hay anh không tin em?”

Thẩm Dịch dường như là đã sớm dự đoán ra cô sẽ nói như vậy, đôi mi anh khẽ cong lên, lật sang một bìa catong khác rồi lại giơ ln.

Chữ ở trang sau đó nhiều chữ ở trang đầu.

—— Em cầu hôn anh, là mời anh bước vào cuộc sống của em, anh vô cùng đồng ý giao bản thân anh cho em. Hai mươi năm trước và cả hôm nay em đều xuất hiện trong cuộc sống của anh, hôm nay anh cầu hôn em, Tô Đường, em có đồng ý bước vào cuộc sống của anh, giao bản thân mình cho anh, để anh dùng sinh mệnh hữu hạn này mà yêu em cả đời được không?

Tô Đường đọc xong những chữ ấy thì ngơ ngác hẳn một phút, Thẩm Dịch cũng chẳng giục cô, chỉ lẳng lặng quỳ gối ở đó, cứ giơ tấm bìa các tông mà chẳng biết anh đã cầm nó từ lúc nào.

“Em đồng ý em đồng ý...”

Cho đến khi thấy bên hốc mắt Tô Đường đỏ rực mà gật đầu liên tục, Thẩm Dịch mới thả tấm bìa các tông xuống, lấy chiếc nhẫn đang kẹp giữa môi ra, rồi cầm lấy tay Tô Đường, trịnh trọng đeo vào tay cho cô, sau đó rướn người tới hôn nhẹ vào môi cô một cái rồi đứng dậy, ôm người con gái còn đang gật gà gật gù như chưa tỉnh hẳn kia vào lòng.

Tô Đường chôn mặt mình trong ngực Thẩm Dịch, nghe tiếng trái tim anh đập thình thịch rất rõ ràng, đột nhiên cô cảm thấy những lời Thẩm Tư Niên nói cũng không phải như ý Triệu Dương hiểu.

Cô là nửa cái mạng của Thẩm Dịch cũng có nghĩa như Thẩm Dịch cũng là nửa cái mạng của cô, bọn họ ở bên nhau xưa nay vốn chưa từng quan tâm đến chuyện ai thuộc về ai, chỉ là sau khi bên nhau bọn họ mới trở thành một khối thật hoàn chỉnh.

“Đồ thần kinh, đã công khai với người ta là vị hôn thê rồi còn bày vẽ lắm chuyện...”

Tô Đường gục đầu trong ngực Thẩm Dịch khóc lóc một lúc, bực mình vì bị đánh thức dậy sớm nên đánh nhẹ lên ngực anh một cái, phụng phịu dỗi, “Sau này nếu sáng sớm đã dọa em, em sẽ cho anh đi cải tạo lao động đấy.”

Thẩm Dịch nở nụ cười tươi, như có vẻ đăm chiêu nhìn cô, thanh duỗi tay vuốt ve đôi môi cô, sau đó thở dài một cái rồi cách cô một khoảng, dùng thủ ngữ nói chuyện.

—— Anh không muốn học tiếng Trung nữa đâu.

Tô Đường hơi ngạc nhiên vì một câu nói chẳng liên quan đến khung cảnh hiện giờ gì cả, cho rằng đầu óc mình còn đang mơ màng nên không nhìn rõ anh nói gì, nên ngơ ngác hỏi lại, “Anh không muốn học tiếng Trung à?”

Thẩm Dịch còn nghiêm túc mà gật đầu.

—— Logic của tiếng Trung đối với anh mà nói là khá khó.

Thẩm Dịch thoạt nhìn có chút chán nản, Tô Đường có chút không nỡ.

“Khó chỗ nào? Cải tạo lao động á?”

Thẩm Dịch lắc đầu, lôi di động ra gõ chữ rất nghiêm túc rồi đưa cho Tô Đường nhìn.

—— Hành động vừa rồi của em trong tiếng trung người ta gọi là “Mạnh mồm”, nhưng rõ ràng môi em rất mềm mại chẳng cứng chút nào.

Tô Đường vừa đọc được hàng chữ đó thì miệng khẽ co giật, cô đen mặt ngẩng đầu nhìn anh, lúc này cô mới nhận ra ý cười chôn sâu trong đáy mắt Thẩm Dịch.

“Anh lại dám trêu em!!!”

Tô Đường nhanh chóng đẩy ngã anh xuống giường, nhào người tới chọc cù khắp người anh, Thẩm Dịch bị cô cù nên lăn lộn trên giường liên tục, anh không có chút cơ hội cầu xin tha thứ nào, cười đến mức chảy cả nước mắt.

Ngoài kia ánh nắng lặng lẽ chiếu xuống hai cái bóng đang quấn quýt vui đùa bên nhau, ngay dưới chân cửa sổ là một chú mèo béo cuộn tròn mình nằm đó, nó im lặng nhìn hai người họ với ánh mắt thờ ơ chẳng quan tâm, vì dường như trong mắt nó mọi chuyện vốn dĩ luôn là như thế.

——————————————-oOo———————————————

HOÀN CHÍNH VĂN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui