Thuật Sĩ Hàng Ma


Cậu bé Cẩu này, khiến cho Lý An Đăng có một loại cảm giác kỳ quái.

Nhưng phân vân khó hiểu điều gì đó, hắn không nói, nguyên nhân hắn cũng chẳng giải thích được.

"Bà ngủ chưa?" Lão Đinh nhìn Cẩu nói.

"Dạ, ngủ rồi!"
"Ừm, đưa mấy cô cậu này đến nhà khách đi!"
Lão Đinh tháo xe bò rời khỏi A Ngưu, dắt nó đem về chuồng phía sau vườn.

Năm người Lý An Đăng cùng Cục Than Tiểu Ngọc theo chân Cẩu.

Thật ra nhà khách nằm cạnh bên nhà lão Đinh, Cẩu mở cửa nhà, mở đèn.

Thời khắc tia sáng của công nghệ loé lên, tất cả thở phào, may là có đèn điện.

Bên trong là sàn gỗ, một không gian khoảng 10m ngang dọc.

Nhà khách hoàn toàn không có gì cả, xác thực trống trơn.

Nơi đây là chỗ tiếp khách của lão Đinh, năm người vào đây tự do muốn làm gì thì làm.

Lê Yến Xuân và Tiểu Mai chưa quen mắt, có chút không thể chịu đựng, đến giường nằm còn không có nữa là.

Nhóc Cẩu bước vào trong, cho năm người lần lượt đi vào.

Lê Yến Xuân hỏi nó.

"Cẩu...!Nhà vệ sinh ở đâu?"
Cẩu lắc đầu.

"Chị ra ngoài đi!"
Lê Yến Xuân trợn mắt.

"Ngoài là ngoài nào?"
"Nào cũng được hết!" Cẩu nói hiển nhiên.

Mặc dù không hiểu cho lắm, Lê Yến Xuân nghe qua vẫn có chút choáng.

Cẩu nói xong, cô cũng sắp khóc không thành tiếng.

Cẩu quay người đi, đột nhiên bàn chân đá trúng bên cánh cửa.

Tiểu Mai nhận ra thì hoảng hồn, định chạy đến hỏi thăm, nhưng nhóc Cẩu tựa hồ không hay biết đã đi thẳng về nhà.

Cô thấy Cẩu để lại dấu vết dưới đất, nghi ngờ là máu.

Cô mới chạy đến xem, quả thật là máu không sai.

Đầu óc bấn loạn, cô khẽ thốt lên, đưa bàn tay sờ trước miệng.

Lê Yến Xuân thấy Tiểu Mai có hiện tượng lạ, nói.

"Tiểu Mai, nhìn gì?"
Tiểu Mai chỉ xuống sàn.

"Vừa rồi cậu bé có đá trúng cánh cửa, bị chảy máu!"
"Hả? À, có nghiêm trọng không?"
"Không phải, cậu bé không có gì đau đớn!"
Bác Năm nói.

"Dân trên núi là vậy! Có khi mấy đứa con nít bị ngã còn không khóc!"
Tiểu Mai lắc đầu.

"Cháu thấy lạ lắm! Như cậu bé không biết luôn, bị mất cảm giác hay sao ấy?"
Lý An Đăng vừa đặt mông xuống sàn, chuyện đã đánh tới.

Nghe Tiểu Mai nói bất thường, hắn bắt đầu suy nghĩ.

Hắn nhìn qua Bất U.

"Trưởng lão, anh thấy được gì không?"
"Bần tăng cũng có cảm giác này, nhưng không biết là thứ gì?"
"Trưởng lão có chiêu gì...!Nhắm mắt, tôi thấy hiệu quả?"
Bất U giải thích.

"Đó gọi là 'tâm nhãn'! Sắc tức thị không, không tức thị sắc, con người chú trọng bề ngoài nhưng không phân rõ thiện ác.

Bần tăng có cách không cần nhìn, dùng tâm nhãn cảm nhận tà vật khoảng cách xa.

Nhưng...!Thật sự bần tăng không biết!"
Sau đó anh nói.

"Cảm giác này giống như lúc gặp cướp đường!"
Lý An Đăng mới nhớ lại.

Đúng rồi, lúc gặp đám sơn tặc thì xuất hiện ngọn gió lạ.

Lần này đúng là như vậy, hắn đoán không phải con người làm, nhưng cả quỷ khí hay yêu khí hắn đều không cảm nhận được.

Đương nhiên không thể nào là thần tiên làm.

Tiểu Mai vào trong nói.

"Mọi người đang nói ông Đinh là yêu quái sao?"
Lý An Đăng cười.

"Ông ta là người, cháu ông ta cũng là người! Cũng trễ, chúng ta nghỉ ngơi, ngày mai rồi tính tiếp!"
Lê Yến Xuân lại gần hắn nói nhỏ.

"Không có nhà tắm, hơn nữa tôi muốn đi vệ sinh!"
Hắn cười khổ, sao lại nói với hắn.

Lê Yến Xuân thì thầm.

"Ở đây nhiều quỷ, có anh theo tôi mới đảm bảo an toàn!"
Chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn bị Lê Yến Xuân kéo ra bên ngoài nhà.

Cô nói.

"Anh đứng ở bên ngoài canh chừng, không được cho ai đến gần, cả anh cũng không được đến gần!"
Lý An Đăng nhẹ gật đầu hai cái.

"Được rồi, tôi cũng không có kinh nghiệm chuyện này cho lắm!"
Kết quả Lê Yến Xuân đưa bàn tay hạ sát phần eo của hắn.

"Anh dám có kinh nghiệm sao?"
Lý An Đăng nhăn mặt, may là lão Đinh ngẫu nhiên đi ngang.

"Nhà khách bình thường không có ai, cô cậu cần gì cứ nói với tôi!"
Lý An Đăng liền nói.

"Nhà tắm!"
Lão Đinh cười.

"Bên này không có, cậu qua nhà tôi dùng tạm đi!"
Lý An Đăng liếc qua Lê Yến Xuân.

"Không cần canh nữa?"
Kết quả Lê Yến Xuân đỏ mặt bỏ vào trong nhà.

Hậu trường tan vỡ.

***
Rạng sáng.

Lý An Đăng xem đến cuối giờ Dần (5 giờ sáng), sau khi rửa mặt, bước ra ngoài hít thở chút không khí.

Phát hiện lão Đinh cũng hít thở, tuổi già dậy sớm, Lý An Đăng nhã ý mượn nhà lão cái bàn.

Hắn đem bàn ra giữa sân, dự định vẽ thêm Chân Dương Phù.

Loại bùa này có thể trị những vết thương đơn giản, khá cần thiết đối với người xung quanh hắn.

Trên bàn có ba lá bùa trống, cùng những dụng cụ vẽ bùa như cũ.

Đần tiên hắn bưng lên chậu nước nhỏ.

"Thử thủy phi phàm thủy, nhất điểm tại nghiêm trung, vân vũ tu tẩn chí, bệnh giả thôn chi, bách quỷ tiêu trừ, tà quỷ phấn đoái, cấp cấp như luật lệnh."
Đặt chậu nước qua một bên, hắn nhìn vào tờ bùa trống.

"Chú bắc đế sắc ngô chỉ, thư phù đả tà quỷ, cảm hữu bất phục giả, áp phó phong đô thành, cấp cấp như luật lệnh."
Đọc xong, hắn hít một hơi dài thổi xuống tờ bùa trống.

Tiếp theo hắn lấy bút chu sa, hai tay cầm ngang đặt lên cao.

"Cư thân ngũ lôi thần tướng, điển chước hoang hoa nạp, nhất tắc bảo thân mạng, tái tắc phược quỷ phộc tà, nhất thiết tử hoạt nhiệt đạo ngã trường sinh, cấp cấp như luật lệnh."
Cuối cùng, bắt đầu dùng bút viết lên.

"Thiên viên địa phương sắc lệnh cửu chương, ngô kim hạ bút vạn quỷ phục tùng, cấp cấp như luật lệnh."
Nắn nót một hồi, hắn vẽ xong một tấm Chân Dương Phù.

Vì là sơ cấp phù lục, là bùa vẽ cần vẽ chậm.

Tuy nhiên vẽ chậm hắn có thể để bùa trong người rất lâu mà không mất tác dụng.

Cũng chưa hẳn xong, Chân Dương Phù này khá đặc biệt.

Hắn lấy ra một tấm bùa khác đã vẽ sẵn gọi là Thiên Y Phù.

Bùa này chuyên trị bệnh, từ cảm sốt cho đến những cái đơn giản như nổi mụt ngứa, hóc xương đều có tác dụng phong phú.

"Bắc phương Hắc Đế Quân, nam phương Phong Lôi Thần.

Khiếu hàm liên thiên địa, bát quái tự thông linh.

Đãng đãng chu thiên ám, vô biên tróc quỷ thần.

Kì ấn qui hoả phủ, thần tiêu ngọc xu thành.

Thai bệnh năng khiển hoạ, tiêu tai giải ách nghịch.

Như vi áp bắc phủ, hữu lệnh trảm tà thần.

Vận quang phi điện hoả, thần ấn khởi lôi minh.

Chưởng ấn binh thiên vạn, trợ thần tuỳ lệnh.

Cấp cấp như luật lệnh!"
Dứt lời, Lý An Đăng đem chén sứ hốt một ngụm nước trắng, đốt Thiên Y Phù ném vào chén hoà tan với nước.

Sau đó hắn uống miếng nước, cầm Chân Dương Phù đưa trước mặt, phun ra mưa.

Sở dĩ gọi là Chân Dương Phù cũng vì có lượng dương khí thuật sĩ trong nước bọt, mà hắn phun nước lên, vừa có thần lực Thiên Y Phù vừa có nước bọt trong đó.

Nước bọt thông thường cũng có khả năng cầm máu, khiến Chân Dương Phù thêm phần tác dụng.

Đợi cho thấm khô, Chân Dương Phù chính thức thành khi.

Hắn nhìn qua hai tấm bùa trống còn lại, tiếp tục lấy bút vẽ, đương nhiên vẫn là Chân Dương Phù.

Trời sáng bừng lên, đâu đó vọng lại tiếng gà gáy khản cổ.

Lý An Đăng thu dọn đồ đạc, đem bàn trả lại cho lão Đinh.

Tính nói cảm ơn, mà lão Đinh bận ra sau hái rau, lúc vào trong lão bắt lên nồi cháo.

Lão nói chưa kịp đi chợ, mà bà vợ lão hình như bị cảm rồi, nấu chút cháo.

Lý An Đăng nhân cơ hội này xem bà lão.

Cảm mạo không có gì lạ, nhưng đối với người già có phần nguy hiểm, đặc biệt trên núi thời tiết thất thường.

Hơn nữa sống ở đây đi mua thuốc lại rất xa xôi.

Hắn có chút thương cảm, tiêu hao một tấm Chân Dương Phù đốt cho cụ bà uống.

Hắn đi rồi, lão Đinh đem cháo đút cho vợ.

Chỉ mấy phút sau vợ nói đã cảm thấy khoẻ.

Lão nghe giọng nói của vợ cũng tin là khoẻ, sờ đầu không còn ấm.

Lão mừng rỡ, đột nhiên trong đầu nghĩ đến chuyện gì đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui