Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

“Ngươi muốn gì?” Gornoth vẫn không nhặt mấy viên pha lê lên theo lời Evanson mà muốn hỏi rõ đối phương muốn làm gì đã.

Demon rất có thể khi giao dịch sẽ đặt ra vô vàn cái bẫy để nâng cao lợi ích cho mình. Chẳng hạn như mấy cái hình nhìn tưởng là hoa văn ở bên cạnh văn bản khế ước nhưng thật ra lại là một đống điều khoản phụ lục được viết ẩn đi, hoặc có khi dùng kính lúp phóng to mười lần một vết mực trên sách khế ước lên thì lại thấy đó cũng là một đống điều kiện đặc biệt.

Tuy vậy, sau khi đạt được giao dịch rồi thì Demon sẽ không bao giờ phản bội, về mặt này thì Demon còn giữ lời hứa hơn con người nữa, ít nhất sẽ không có chuyện sau khi ký hợp đồng rồi thì đánh chết lại không chịu trả tiền.

Thế nên Gornoth mới không vội vàng nhặt tiền, vì lỡ như nhận tiền rồi mà không làm ra được thứ mà đối phương muốn thì không thể nào trả tiền lại là xong được.

“Tôi muốn…” Evanson đang định nói ra mục đích của mình thì chợt có một bàn tay xòe ra trước mặt anh.

“Gì thế?” Evanson ngạc nhiên hỏi Agatha.

Agatha: “Phí làm chứng.”

Evanson nhướn mày, trong lòng nghĩ, trời ạ, tôi chỉ nói chơi thôi mà cô tưởng thật à?

“Ta chỉ hứa dẫn đường cho ngươi chứ đâu có nói là sẽ làm chứng cho giao dịch của ngươi.” Agatha nở nụ cười nham hiểm nói: “Chuyện này đương nhiên phải thu phí thêm rồi.”

“Được rồi được rồi, đúng là sợ cô quá đi.” Evanson rút ra một viên pha lê nữa rồi đưa cho Agatha, dù sao hiện giờ anh cũng đang có tiền.

“Hả? Chỉ có một viên, mà chất lượng lại còn kém thế này.” Agatha nheo mắt nói.

“Cô có lấy hay không?” Evanson khó chịu nói.

“Ha ha.” Agatha vội vàng cất viên pha lê: “Lần này ta sẽ ưu đãi cho ngươi, ngươi cứ yên tâm giao dịch đi, có chị ở đây thì đảm bảo không ai dám giở trò với ngươi.”

“Hừ, nói cứ như là không có cô thì ông ta sẽ làm gì được tôi không bằng.” Evanson khẽ lẩm bẩm. Thật sự đúng là có vài Demon vô đạo đức, trước khi thực hiện giao dịch sẽ ra tay tấn công.

Bởi vì làm như thế thì bọn chúng không cần phải bỏ ra gì cả mà vẫn nhận được lợi ích, lại còn không phải gánh trách nhiệm vi phạm khế ước. Đây rõ ràng là cướp rồi, sao có thể xem là vi phạm khế ước chứ?

Tuy nhiên, những Demon mạnh thì lại không bao giờ làm như vậy, bọn họ cảm thấy đây là một việc quá thấp kém, hơn nữa lợi ích lại còn chẳng bằng so với lúc hoàn thành giao dịch.

Chẳng hạn như Gul’dan, ông ta tuy có danh hiệu là Kẻ Quỷ Quyệt, nhưng khi giao dịch thì luôn luôn giữ chữ tín, cho dù là một người phàm yếu đuối nhưng nếu có thể hoàn thành được điều kiện hà khắc của ông ta thì ông ta vẫn sẽ theo khế ước mà ban cho người đó sức mạnh.

Bởi vì một sức mạnh mà người phàm không thể tưởng tượng nổi, đối với ông ta mà nói thì lại chẳng là gì cả, vì thứ mà ông ta muốn có là cả thế giới. À, phải rồi, nếu là những người thường xuyên xem phim khoa học viễn tưởng thì không tính.

Còn đối với những Demon yếu thì lại luôn muốn cướp, nhưng vấn đề ở chỗ chúng sẽ cướp của ai? Bởi vì hoàn toàn chẳng có ai lại muốn đi giao dịch với chúng cả. Cho dù chúng tự nhiên gặp may, có người đến tìm chúng đi nữa thì với sức mạnh của chúng, không biết là ai sẽ cướp của ai nữa.

Nhưng nhà khoa học Gornoth hiện giờ thì lại đang ở một giai đoạn không phải mạnh mà cũng chẳng phải yếu, cũng có nghĩa là ông ta rất có thể sẽ làm ra một vài việc không có đạo đức.

Dù vậy Evanson lại hoàn toàn không lo lắng việc này, bởi vì anh không phải cục đất mặc cho ai muốn cướp thì cướp.

Lưỡi cưa điện trên tay của Gornoth trông thì có vẻ rất oai phong, nhưng trên thực tế thì Evanson muốn giết chết ông ta là điều không hề khó.

“Ta sẽ không giở trò gì đâu.” Gornoth tỏ ý rằng mình sẽ nghiêm túc thực hiện giao dịch. Thứ nhất, ông ta đúng là có hơi e ngại Agatha, thứ hai, ông ta cũng nhận thấy Evanson không phải là kẻ dễ đối phó, và điều quan trọng nhất chính là, ông ta dù gì năm xưa cũng là một nhân vật lớn, vẫn có lòng tự trọng với bản thân.

“Chất lượng chẳng ra sao cả.” Gornoth dùng cái kẹp gắn ở tay phải để nhặt pha lê lên xem, nhưng ông ta không cất vào mà lại dùng cái kính gắn ở mắt để giám định chất lượng: “Nhưng mà không sao, bây giờ không được như năm xưa nữa, có được là tốt rồi.”

Ông ta lại nhìn Evanson nói: “Thế rốt cuộc ngươi muốn gì hả Warlock?”

“Động cơ linh hồn.” Evanson cuối cùng cũng có cơ hội nói ra mục đích của mình: “Ông làm được không?”

“Ha ha ha.” Gornoth tuôn ra một tràng cười, nhờ giọng nói trời phú của mình mà tiếng cười này của ông ta thật sự rất khó nghe.

Sau đó Gornoth chỉ tay lên trên rồi nói bằng vẻ cao ngạo: “Làm được không à? Ngươi nghĩ ta là ai? Ngươi nhìn đi Warlock, là ta làm đấy!”

Evanson nhìn theo hướng tay chỉ của Gornoth thì nhìn thấy đó là một công trình hình tròn có phần đầu nhọn, vừa to lớn là vừa u ám: “Đó là… gì thế?”

“Ôi trời.” Gornoth vừa rồi còn tỏ vẻ ngầu, giờ đây đành phải buông giọng bất lực: “Đó là động cơ linh hồn đấy, cái tên đầu đất này, nó tạo ra năng lượng cho toàn bộ hỏa pháo Tà Năng ở đây.”

“Thế à?” Evanson quan sát kỹ lưỡng lại công trình ấy thì phát hiện đúng là khá giống với động cơ linh hồn mà anh biết, nhưng mà: “Tôi cứ tưởng nó phải sáng rực, hơn nữa còn phải là tỏa ánh sáng xanh lục chứ.”

Trong ấn tượng của Evanson thì động cơ linh hồn trông phải như thế, tỏa ra một luồng sáng xanh khiến người ta thấy mà lạnh cả người, đó chính là ánh sáng thiêu đốt linh hồn. Nhưng mà công trình kia hiện giờ lại đen sì sì, thế nên Evanson ban đầu mới không nhận ra.

“Khi vận hành thì đương nhiên sẽ sáng.” Gornoth vung vẩy lưỡi cưa giải thích, sau đó lại nói bằng giọng đau thương: “Nhưng giờ nó đã đình công rồi.”

“Đình công sao? Bị hỏng rồi à?” Evanson không tin được mà nhìn Gornoth, trong lòng nghĩ không lẽ ông là một tay nghiệp dư sao? Tôi không muốn cứ đôi ba ngày lại phải mang động cơ đi sửa chữa đâu nhé.

“Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta biết ngươi đang nghĩ gì.” Gornoth bị Evanson nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc thì rất khó chịu, bèn nói: “Động cơ linh hồn ấy là do chính tay ta thiết kế, đồng thời cũng đích thân chế tạo, trừ phi nó bị hủy, còn không thì không bao giờ bị sự cố cả.”

“Thế tại sao nó lại ngừng chạy?” Evanson thắc mắc hỏi.

“Vì không có nhiên liệu nữa.” Gornoth trả lời một lẽ đương nhiên: “Không có chiến tranh thì không có linh hồn, không có linh hồn thì không có nhiên liệu, không có nhiên liệu thì đương nhiên không chạy được.”

“Thế mấy hỏa pháo Tà Năng ở đây không phải cũng sẽ dừng hết sao?” Evanson ngơ ngác nói: “Thế thì đúng là một việc nghiêm trọng rồi.”

“Thế thì phải làm sao?” Gornoth thản nhiên nói: “Giờ phải bảo đám Thủ Vệ Ác Ma mắt để trên đầu ấy đi nạp nhiên liệu, hay là…”

Nói đến đây, Gornoth chợt phóng lưỡi cưa trên tay trái của mình vào một con Imp hoang dã đang lảng vảng gần đó, khiến nó bị cắt làm đôi: “Hay là đi nhét hết đám Imp này vào trong đó? Bản thân ta tuy rất muốn làm như thế nhưng sức mạnh linh hồn của chúng lại không đủ, hoàn toàn không bằng với thứ mà ngươi mang đến.” Ông ta lại giơ viên pha lê của Evanson lên xem.

“Đừng quên nơi đây là trọng địa của Quân Đoàn.” Agatha từ nãy giờ luôn im lặng chợt lên tiếng: “Không ai có thể tấn công nơi này, nơi này cũng không thể tấn công nơi khác, thế nên động cơ này có ngừng hoạt động cũng chẳng sao cả.”

“Được rồi, tôi miễn cưỡng tin vào tài nghệ của ông vậy.” Evanson không nhìn cái động cơ linh hồn không biết bao lâu chưa hoạt động ấy nữa: “Nhưng tôi muốn ông phải bao trọn gói, nếu xuất hiện vấn đề chất lượng thì tôi sẽ trả hàng vô điều kiện.”

“Không thành vấn đề.” Gornoth tuy không biết thế nào là bao trọn gói nhưng vẫn hiểu được thế nào là trả hàng, dù vậy ông ta rất tự tin vào tài nghệ của mình nên đồng ý ngay không do dự.

“Tôi muốn một cái lớn thế này.” Evanson bắt đầu mô tả kích thước động cơ linh hồn mà mình muốn, rồi bổ sung thêm: “Còn phải có nguồn cung cấp năng lượng là Pha Lê Linh Hồn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui