Không như thế thì biết làm thế nào? Không lẽ cứ lao vào đánh sao? Đừng có đùa, Evanson tuy ít có kinh nghiệm chiến đấu nhưng trước nay luôn rất biết tự lượng sức mình.
Anh đã từng đến Drecar Rift nhiều lần, thế nên hiểu rất rõ về thực lực và cấp độ của các Demon. Anh cũng biết thực lực hiện giờ của mình, ngay cả khi đấu với một Shivarra lười nhác do lâu ngày nằm ở hậu phương Quân Đoàn như Agatha mà còn năm ăn năm thua, không cẩn thận có khi còn bị đánh cho tơi tả nữa là.
Huống hồ hai kẻ trước mặt hiện giờ lại là cặp song sinh Eredar, vừa là phó quan của Kil’jaeden, lại vừa là những kẻ thường xuyên cùng Quân Đoàn đi chinh chiến các thế giới, ngoài ra các trận pháp áp chế mà Evanson chuẩn bị sẵn vừa rồi cũng đã bị hủy hết rồi.
Thế nên Evanson cảm thấy, bây giờ mà xông vào đánh thì chỉ có hai kết quả, một là bản thân bị đè ra đất phải bò lê lết, hai là bản thân bị đạp ra đất phải bò lê lết. À, hai kết quả này có hơi khác một chút đấy, vì bị móng guốc đạp lên người thì sẽ đau hơn.
Điều không may hơn nữa chính là, bây giờ việc có đánh hay không có vẻ lại không phải do anh quyết định. Tình cảnh hiện giờ người ta chính là dao, còn mình là cá nằm trên thớt, cho dù Evanson có muốn dùng hòa bình để giải quyết thì người ta cũng chưa hẳn đã bằng lòng. Ôi, hay là cứ bỏ chạy quách cho xong?
“Ồ, nhìn xem ai đây? Đây chẳng phải là hai học trò đáng yêu của ta, Alythess và Sacrolash đấy ư?” Trong lúc Evanson đang nghĩ có nên bỏ chạy hay không thì Thal’kiel đột nhiên bay đến chào hỏi một cách khoa trương: “Khi đám Quan Trấn Thủ bắt giam ta thì các ngươi chính là những người cuối cùng bỏ chạy, lòng trung thành của các ngươi thật sự khiến ta cảm động.”
“Sư phụ Thal’kiel?” Alythess và Sacrolash có vẻ không hiểu lời châm chọc đầy trách móc của Thal’kiel. Họ kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, xem ra việc Sọ Man’ari xuất hiện ở đây thật sự khiến họ bất ngờ.
“Xin lỗi, làm phiền các người một chút.” Evanson đột nhiên lên tiếng. Sau khi thấy Thal’kiel nói chuyện với bọn họ thì anh chợt nảy ra một ý có thể hóa giải được cục diện bất lợi hiện tại: “Tôi là Evanson Richter, là Warlock duy nhất ở thế giới này, đồng thời cũng là người duy nhất trung thành với Quân Đoàn.”
Khoan tính xa xôi, trước tiên cứ đứng vào đội ngũ đã, tôi với các người là cùng một phe, các người tuyệt đối đừng giết hại lương dân nhé.
“Ha ha, Warlock trung thành với Quân Đoàn sao?” Cặp song sinh Eredar đồng thanh bật cười, bọn họ đương nhiên không dễ bị gạt như thế: “Ngươi lấy gì chứng minh được rằng mình trung thành với Quân Đoàn, chứ không phải sợ chúng ta nên mới nói như thế?”
“Việc hai người có thể xuất hiện ở đây chẳng phải chính là bằng chứng tốt nhất rồi hay sao?” Evanson nhẹ nhàng cất Thal’kiel lại vào trong túi của mình, lão già này biết hết mọi việc, tuyệt đối không thể để ông ta bay lượn nói năng lung tung được. “Sau khi biết hai vị đại nhân đây đang bị giam cầm, tôi liền cố gắng trải bao gian khổ mới giúp hai người thoát khỏi tay đám Black Harvest, điều này chưa đủ để chứng minh sự trung thành của tôi sao?”
“Thế à?” Sacrolash nheo mắt nói: “Sao ta nhớ lúc đầu ngươi còn định khống chế bọn ta mà?”
“Đó chỉ là hiểu lầm thôi, cô cần phải biết những Ác Ma mạnh luôn có sức hấp dẫn với Warlock.” Evanson giải thích: “Thế nên chuyện đó chẳng qua… à… là thói quen của tôi mà thôi, hơn nữa tôi đâu có hành động gì đâu, không phải sao?”
“Quả đúng là như thế, nhưng ta càng tin rằng…” Alythess rõ ràng không hài lòng với lời giải thích này: “Ngươi vì cảm thấy thực lực không đủ cho nên mới buộc phải dừng tay.”
Sacrolash lắc đầu: “Tiếc quá, chuyện này không thể chứng minh được lòng trung thành của ngươi rồi.” Ngoài miệng thì nói tiếc quá nhưng nhìn vẻ mặt của cô ta thì xem ra đang rất đắc ý.
“Chỉ dựa vào điều ấy thì đúng là có vẻ hơi miễn cưỡng.” Nhìn bàn tay của Sacrolash cứ liên tục vuốt ve thanh đao, Evanson vẫn bình tĩnh nói: “Nhưng vừa rồi hai người cũng đã nhìn thấy Thal’kiel, việc ấy vẫn chưa chứng minh rõ ràng sao?”
“Sọ Man’ari là một món thần khí rất mạnh.” Sacrolash rút song đao ở thắt lưng ra cầm trên tay: “Ngươi muốn dùng nó để đấu với chúng ta sao?”
“Thế thì ngươi đã tính toán sai rồi, Warlock.” Alythess là người chuyên tấn công phép thuật nên lập tức lùi ra sau một bước, đứng sau lưng người chị em của mình: “Với thực lực hiện tại của ngươi thì hoàn toàn không thể sử dụng hết sức mạnh của ông ấy được.”
“Đừng có hiểu lầm, tôi không có ý đối đầu với hai người đâu.” Nhìn bộ dạng hùng hổ của họ, Evanson lập tức vội vàng giải thích: “Lẽ nào hai người không thấy tò mò rằng tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây sao?”
Alythess và Sacrolash đưa mắt nhìn nhau một lúc, ban đầu đúng là họ đã rất bất ngờ khi thấy Sọ Man’ari lại xuất hiện ở nơi này.
Bởi vì theo họ được biết thì món thần khí này vốn là vật sở hữu của Dreadlord Mephistroth, sau đó bị đám Warlock của Black Harvest trộm đi và sau khi bọn họ cũng bị đám người Black Harvest bắt giữ thì mới biết món thần khí ấy sau khi lọt vào tay Black Harvest không bao lâu thì đột nhiên biến mất một cách bí ẩn.
“Ngươi làm sao mà có được ông ấy?” Họ còn tưởng món thần khí biến mất bí ẩn ấy sẽ quay trở về tay của Quân Đoàn, nhưng không ngờ nó lại lọt vào tay của một Warlock có thực lực không mạnh lắm.
“Theo tôi được biết thì đám Warlock ở Black Harvest định lợi dụng các món thần khí của Quân Đoàn để chống lại Quân Đoàn.” Evanson giả vờ tỏ ra nghĩa hiệp: “Để giúp Quân Đoàn dẹp bỏ được chướng ngại vật, tôi đã phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để trộm mấy món thần khí ấy về đây, vì việc này mà tôi đã phải trả cái giá rất lớn.”
Dứt lời, Evanson liền trưng ra một vẻ mặt đau khổ, hệt như đang luyến tiếc thứ mà mình đã mất. Nhưng nghĩ lại thì ba món thần khí Warlock này chính là quà đền bù cho tính mạng đã mất ở kiếp trước của anh, tuy đây không phải là ý của anh nhưng ban đầu anh cũng không hề biết sẽ nhận được ba thứ này, thế nên hiện giờ nói như thế thì cũng không phải là quá khoa trương.
“Chà, đúng là anh dũng.” Sacrolash lạnh lùng tán dương, còn Alythess lại nói: “Nhưng đám Warlock ấy không phải chỉ trộm đi một món thần khí của Quân Đoàn, thế các món còn lại đâu?”
“Đều ở chỗ tôi hết.” Evanson nở một nụ cười cao thâm khó đoán, sau đó mở không gian cá nhân ra rồi mau chóng khoe các thứ đồ trong ấy: “Quyền Trượng Sargeras, Ulthalesh - Deadwind Harvester, tất cả đều ở chỗ tôi.”
Cặp song sinh Eredar lại đưa mắt nhìn nhau, đồng thời thu lại dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu, không phải vì họ tin lời của Evanson mà là bắt đầu lo lắng, không dám manh động nữa.
Thật ra, bọn họ đều biết rõ rằng trong ba món thần khí này, không có món nào mà Evanson hiện giờ có thể khống chế được, nhưng nếu ép đối phương vào đường cùng thì hắn sẽ bất chấp tất cả mà sử dụng ba món thần khí, lúc ấy thì bọn họ sẽ không chống đỡ được.
Hơn nữa họ cũng biết, nếu bản thân chẳng may tử trận ở đây thì e rằng sẽ không còn cơ hội hồi sinh ở Hư Không, bởi vì có Sọ Man’ari và Ulthalesh ở đây thì linh hồn của họ tuyệt đối sẽ không thể thoát được.
Sacrolash: “Rất tốt, chúng ta bắt đầu hơi tin rằng ngươi trung thành với Quân Đoàn rồi.”
Alythess: “Nhưng chúng ta vẫn còn nghi ngờ.”
Sacrolash: “Thế nên chúng ta định sẽ dùng một cách đơn giản hơn…”
Alythess: “Để nghiệm chứng lòng trung thành của ngươi.”
Bọn họ mỗi người nói một câu vô cùng ăn ý với nhau, cuối cùng đồng thanh nói: “Chỉ cần tìm một người đến hỏi là biết ngay thôi.”