Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Thành thật mà nói, lính Mỹ chắc chắn là những binh lính đắt nhất trên thế giới, chỉ đơn giản là trang bị cho họ mà chi phí đã lên tới khoảng 7.000 đô la Mỹ. Thu nhập hàng năm của họ là khoảng 40.000 đô la Mỹ, mà đó chỉ là thu nhập của binh lính bình thường còn sĩ quan quân đội đã đạt tới mức 70.000 đô la Mỹ. 

Không chỉ những thứ đó đã chiếm một tỷ trọng lớn trong chi tiêu quân sự nhưng trên thực tế, họ còn được hưởng quyền tự do bảo hiểm y tế, trợ cấp nhà ở, phụ cấp đặc biệt. 

Nhưng những điều này cũng là không còn cách nào khác. Binh lính quân đội Hoa Kì, đặc biệt là lục quân, cả thế giới đều biết ý chí chiến đấu của lính Mỹ ở mức nào rồi. Nếu không có sự thu hút về mức lương cao thì rất khó để tưởng tượng một người Mỹ bình thường sẽ chủ động cầm súng ra chiến trường trong thời bình thế này. 

Tất nhiên có điều khiến người ta đau đầu hơn nhiều so với những thứ này, đó chính là binh lính bị thương sau chiến tranh. Đối với những người này, quân đội phải trả không chỉ một lần chi phí bồi thường cao là xong mà còn phải thanh toán các khoản trợ cấp đặc biệt hàng tháng, có thể nói là quốc gia sẽ phải nuôi họ cho đến khi họ chết đi. 

Vì vậy, từng có một tên lãnh đạo quân sự nào đó, đã từng lén lút phàn nàn rằng, họ nên để cho những người lính bị thương nặng chết luôn trên chiến trường, như thế có thể tiết kiệm một khoản chi vô cùng lớn cho nhà nước. Mặc dù sau đó phía quân đội đã phủ nhận chuyện này, nhưng vẫn có thể nhận ra trong bộ phận lãnh đạo cao cấp của quân đội vẫn tồn tại nỗi bất mãn về vấn đề chi trả trong quân đội. 

Tuy nhiên đó cũng chỉ là không hài lòng. Căn bản không có cách nào để hủy bỏ hoặc cắt giảm nó. Dù sao quân đội Hoa Kì vẫn đang dùng tiền để mua lấy tinh thần binh lính. 

Nhưng bây giờ bất ngờ xuất hiện một dạng lính mới, không cần lương, không cần trợ cấp, sau khi chấn thương, xem xét sự chênh lệch giữa chi phí và giá dịch vụ chăm sóc sức khỏe, có thể trực tiếp tiêu hủy chúng đi. Hơn nữa khả năng chiến đấu của chúng cũng rất khả quan. Vậy thì Bộ Quốc phòng nhất định sẽ mừng đến phát điên vì điều này. 

“Thật sự, thật sự là như thế sao?” Đôi mắt của Justin sáng lên, như thể hắn thấy một đơn hàng số lượng lớn từ Bộ Quốc phòng đổ xô đến chỗ anh ta, mặc dù anh chỉ có thể kiếm được một số tiền ở vị trí trung gian, nhưng đó cũng là một khoản thu không nhỏ rồi, hơn nữa còn nhân tiện nâng cao danh tiếng của hắn. 

“Tất nhiên là thật rồi.” Sarah hít một hơi thật sâu và nhìn Justin với ánh mắt thương cảm cho kẻ thiểu năng: “Anh có trả tiền trợ cấp và tiền lương cho một con chó không? Để cho chúng mua sắm trực tuyến à?” 

Tại thời điểm này, Habbs - kẻ đang ngâm mình trong bình, đột nhiên co giật cái đuôi một chút, ý muốn nói là có thể mua sắm trực tuyến hay gì chứ? 

“Hê hê.” Justin ngại ngùng xoa xoa khuôn mặt. Hắn cũng cảm thấy rằng hắn đã hỏi một câu hỏi có hơi ngu ngốc. Tuy nhiên, sau đó hắn lại tìm thấy một thứ giá trị: “Cô biết rằng cuối cùng thì chúng cũng là động vật, vì vậy về mặt hoang dã cùng bản năng... ừm... Tôi muốn nói là liệu có khả năng chúng sẽ... ừm..., cô hiểu ý tôi chứ?” 

“Anh muốn hỏi là liệu chúng có khả năng thoát khỏi tầm kiểm soát có phải không?” Sarah liệt kê một số khả năng “Liệu sẽ vì một số điều kiện đặc biệt mà sợ hãi không dám tấn công, liệu có bất ngờ bốc phát thú tính, tấn công nhầm mục tiêu hoặc tấn công chính phe mình?” 

“Đúng, đó là ý của tôi.” Justin cố ý đưa ra những câu nói mập mờ chính là để Sarah tự mình nói ra những vấn đề này. 

“Nếu ngài nghĩ như vậy...” Sarah lấy lại sự thờ ơ và kiêu ngạo: “Tôi chỉ có thể nói rằng ngài quá coi thường công nghệ của công ty chúng tôi rồi.” 

“Khi chúng vẫn còn đang phát triển, chúng tôi đã sự dùng một dạng công nghệ đặc biệt, điều chỉnh lại gen của chúng, loại bỏ đi những dạng sợ hãi trong não bộ của chúng rồi.” 

“Hơn nữa...” Sarah chỉ vào lớp thủy tinh ngăn cách ống nghiệm, chỗ chiếc đầu nhỏ của Habbs, nói: “Chúng tôi sẽ đặt một thiết bị nhỏ trong bộ não của chúng có tên là s2. Nó sẽ cho phép chúng tôi ngồi trước máy tính thực hiện những thao tác đơn giản tác động đến các hành vi của chúng, để chúng sẽ chỉ tấn công những mục tiêu mà chúng ta chọn trước.” 

“Hãy tưởng tượng mà xem, trong một thị trấn nhỏ khu vực Trung Đông bị chiếm đóng bởi những phần tử khủng bố và giam giữ một số lượng lớn các con tin bên trong. Trong trường hợp này, nếu để cho một số lượng lớn binh sĩ đáng yêu của chúng ta tiến đánh bên trong, sẽ không chỉ gây ra thương vong nặng, rất có khả năng gây ra thương vong cho cả các con tin.” 

“Nhưng bây giờ thì khác rồi.” Sarah vuốt ve các máng nuôi cấy và nói: “Miễn là sau khi trời tối, chúng tôi đưa chúng vào, cả một thị trấn nhỏ sẽ nhanh chóng biến thành bãi săn mồi tự nhiên của chúng, với bản năng của một con thú, chúng có thể dễ dàng trà trộn vào bên trong, cùng với sự điều khiển của chúng ta, ngoạm đứt cổ họng của từng tên khủng bố mà không gây hại đến một con tin nào cả, ừm, không tính đến chấn thương tâm lí nhé.” 

“Và trong thiết bị kia cũng được cài các thỏa thuận an ninh tuyệt đối, chỉ cần xác nhận được sinh vật này đã mất kiểm soát.” Sarah nhấn vào một cái nút nói: “Bộ phận chức năng s2 sẽ có thể khiến chúng chết não ngay lập tức.” 

“Bên phía các cô cũng có thể làm được những chuyện này khi mà cường hóa binh lính loài người?” Vừa nghĩ đến việc loại bỏ một thứ cảm xúc nào đó nhờ vào việc điều chỉnh gen cùng với bộ phận s2 được cấy trong não, có thể điều khiển hành vi cũng như sống chết của một ai đó, Justin đã cảm thấy lạnh thấu xương. Nếu công nghệ này được ứng dụng trên cơ thể người thì thật sự quá là khủng khiếp. 

“Tất nhiên.” Sarah mỉm cười, nhưng nụ cười đó khiến người ta thấy ớn lạnh. 

“Xin đừng nghi ngờ công nghệ sinh hóa của công ty Umbrella chúng tôi.” 

“À, vâng, tôi sẽ không nghi ngờ gì, hà hà.” Justin nở nụ cười gượng gạo và đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, đồng thời lén lút bước lùi lại phía sau. 

Hiện tại hắn cũng coi như đã hiểu tại sao ngay cả ông Whitehall cũng phải nhượng bộ Umbrella ba phần. Loại công nghệ có thể trực tiếp động tới não bộ thì quả thật khiến người ta không sợ không được. 

Nghĩ mà xem, một thư kí hay vệ sĩ mà bạn hết mực tin cậy, vào buổi tối sau giờ làm, đột nhiên bị đánh ngất lôi đi, nằm trên bàn mổ, bị mở hộp sọ, nhét một thiết bị nhỏ xíu vào bên trong. Sáng sớm ngày hôm sau, vừa nhìn thấy bạn thì bất ngờ hét lên rồi lao tới đòi giết bạn cho bằng được, thử hỏi bạn có sợ hay không. 

Trải qua cuộc nói chuyện này, bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ và lạnh lẽo hơn. Tuy nhiên, Justin hầu hết mọi lúc đều đóng vai trò khuấy động không khí mà. 

“Ừm… tôi có thể chụp nó được không?” Justin chỉ vào chiếc máng nuôi cấy và hỏi một cách thận trọng: “Nếu tốt nhất thì còn có cả các chỉ số và tư liệu tham khảo nữa.” 

“Dùng để thuyết phục Bộ Quốc phòng.” Justin hứa chắc nịch: “Họ chắc chắn sẽ rất quan tâm đến vũ khí này.” 

“Hơn nữa...” Justin cúi xuống nhìn thứ bên cạnh Sarah và nhỏ giọng nói: “Ham muốn của bọn họ chắc chắn còn hơn thế. Họ chắc chắn sẽ tăng cường dự án cường hóa loài người...” 

Điều này chẳng có gì đáng làm ngạc nhiên quá như vậy cả. Sau khi thấy được thành tự về khoa học kĩ thuật sinh hóa của Umbrella, dựa vào dã tâm của phía quân đội, bọn họ nhất định sẽ ngấm ngầm đưa ra yêu cầu cường hóa trên cơ thể con người. Loại bỏ đi chủ nghĩa nhân đạo của anh ta, vì chiến trường đâu phải nơi bàn về lòng nhân đạo. 

Không thể tiến hành trên một quy mô lớn thì chúng ta xây dựng một phân đội bí mật là được. Đội quân Hoa Kì xuất quỷ nhập thần, lực lượng vũ trang chống địch hoàn toàn phi chính phủ, không có chút liên quan nào đến quân đội bên ta. Càng không phải thứ gì do chúng tôi tạo ra. Bạn không tin? Không sao, chúng tôi tin là được. 

“Đợi đến lúc đó, chúng ta chính là đối tác quan trọng nhất của quân đội.” Justin đắc ý nói: “SHIELD tuyệt đối không dám động đến chúng ta.” 

Đôi mắt Sarah lóe lên một chút khó chịu, cô không thích Justin dùng cái từ “chúng ta” này. 

“Không được, bây giờ chưa phải là lúc.” 

Sarah từ chối lời đề nghị của Justin và nhấn một nút bên cạnh nó, ngay sau đó, bên trong bình nuôi cấy xuất hiện rất nhiều bọt nước, đồng thời một thứ dịch lỏng sặc sỡ trào ra khỏi bình. 

“Rào, soạt soạt...” 

Nhân lúc những bóng nước và chất lỏng sặc sỡ chặn lại, Habbs nhanh chóng quay đầu về căn hầm bên dưới cửa hàng. 

Nó bây giờ trông như sắp chết đến nơi, đôi chân sau của cậu chàng run rẩy đạp trên sàn và miệng liên tục nôn ra những thứ hỗn độn. Những bong bóng và chất lỏng đó đột ngột ập tới khiến anh chàng không kịp phản ứng, phải nuốt mấy ngụm lớn vào bụng. 

“Chuyện gì đã xảy ra với mày vậy, Habbs?” Đó là giọng nói quan tâm của Evanson bất ngờ truyền đến. 

Làm sao á? Ngài thử bị nhét vào trong một cái ống rồi bị ngâm trong nước ba ngày đi thì sẽ biết thế nào ngay. Nhưng mà không ngờ gã chủ nhân vô lương tâm này lại rất quan tâm đến Habbs. 

Vì vậy, Habbs đã nằm duỗi dài ra đất ra hiệu là tôi không ổn rồi. Không có thức ăn cho cao cấp cho chó, tôi không thể nào dậy được. 

Nếu đã không khỏe thì cứ nghỉ ngơi trước đi." Evanson nói với vẻ rất thương nói: “Taylor, phần ăn đêm của Habbs... thu dọn lại trước đi, đợi ngày mai nó khỏe hơn thì hãy mang ra cho nó ăn.”  

Khi nghe thấy điều này, Habbs - đang giả chết, như một con Alaska bật phắt dậy, lao ngay đến chỗ thường để thức ăn. Hừ, nhìn chung là không nên ôm ấp quá nhiều hi vọng vào loại người này. 

“Không có gì. Xử lí một chút với các sản phẩm không đạt tiêu chuẩn.” Sarah vô cùng khắt khe phân tích: “Con vừa nãy cơ thể quá dày, mặc dù đảm bảo nó rất có lực nhưng lại hạn chế quá mức độ linh hoạt của nó. Điều này trái với những gì chúng ta đã bàn bạc nên nó không đạt yêu cầu.” 

“Điều đó cũng vì uy tín của công ty chúng tôi.” Sarah lúc này lại tiếp tục thay mới dịch nuôi dưỡng trong bình. 

“Tôi không thể để ngài lấy dữ liệu hàng lỗi cho Bộ Quốc phòng.” 

Sarah bây giờ đang đóng vai một người hết sức coi trọng danh tiếng của công ty, cầu toàn và hết sức cẩn thận từng li từng tí. 

Tất nhiên, cô không thể để Justin đến Bộ Quốc phòng để nói về điều này ngay bây giờ, bởi vì nhiệm vụ hiện tại của cô chưa hoàn thành và cô không thể rời đi. Lỡ như phía Justin đàm phán xong với phía Bộ Quốc phòng rồi bắt cô giao hàng thì phải làm sao? 

Habbs chỉ có một con như thế, còn phải lộ mặt trước một số kẻ, làm sao có thể giao đi được? Ngươi còn muốn ta giao số lượng lớn, chỉ sợ phải nhiều chó nhiều lợn, nếu không mở luôn cho ngươi một cái teleport vận chuyển tốc hành xuyên không gian? 

“Được rồi.” Justin xoa hai tay của mình, hắn thực tế cũng không phản đối gì cách làm này, giao sản phẩm tốt nhất cho Bộ Quốc phòng thì càng được họ ủng hộ. 

“Vậy đại khái phải mất bao lâu mới có thể hoàn thành thứ này?” 

“Không lâu lắm đâu, nếu không phải do cung cấp các thiết bị quá kém so với công ty đưa ra thì tôi đã vận hành thử thành công lâu rồi.” Sarah cau mày, đổ hết trách nhiệm cho Justin. 

“Vậy thì tôi sẽ đợi tin tốt của cô.” Justin cảm thấy cái lí do này không thể giải thích được, thiết bị hắn cung cấp kém? Tất cả đều được mua theo yêu cầu của cô ta mà. Tất nhiên cũng có thể thiết bị trên thị trường không bằng được thiết bị của Umbrella, nhưng bây giờ hắn càng nghi ngờ rằng Sarah là người giám sát an ninh, về mặt thí nghiệm sinh hóa, căn bản chính là một con dao hai lưỡi. 

“Hai ngày sau tại buổi triển lãm của Tony đi.” Sarah đột nhiên nói với Justin khi hắn đang chuẩn bị rời đi: “Ngài định giới thiệu đội quân người sắt dạng mới của ông ta tại buổi hôm đó để vả một cái thật mạnh vào mặt Tony. Sau đó, danh tiếng của ngài sẽ nổi như cồn, lúc này đề xuất của ngài mới có giá trị.” 

“Cách làm thông minh, ha ha.” Tưởng tượng thử xem, sau buổi triển lãm, hắn đã có thể áp đảo được Tony Stark và trở thành một nhân vật chủ chốt. 

....... 

“Gia tộc Stark đều là những tên trộm cướp đê hèn, ta sẽ không quên những gì các ngươi đã gây ra cho gia tộc ta.” Trong một căn phòng bí mật khác tại tập đoàn Hammer, trong phòng làm việc của Ivan Vanko. 

Tại đây, hắn đã lập trình cho những binh lính người sắt điều khiển từ xa cũng như đã thiết kế và bí mật sản xuất áo giáp thép của riêng mình. Hắn sẽ sớm hoàn thành việc trả thù Tony Stark thôi. 

Điều này cũng khó trách, từ khi còn nhỏ đi theo người cha nát rượu của mình, lớn lên trong cái lạnh buốt của Siberia, mỗi ngày ngoại trừ những gì hắn học được từ người cha của mình, chính là nỗi thù hận với gia tộc Stark. 

Tại sao chúng tôi phải chịu khổ cực ở Siberia lạnh giá? Tại sao chúng tôi không có gì ngoài tri thức? Ai hại chúng tôi rơi vào bước này? Howard Stark, người đã đánh cắp thiết kế thuộc về ta, chính hắn đã khiến chúng ta rơi vào thời điểm này. 

Mãi mãi không quên mối hận này. Nếu Howard chết, Justin sẽ trả thù con trai ông ta, Tony Stark. 

Ý nghĩ này đã được hằn sâu từ khi hắn còn nhỏ, và khi hắn ở Siberia thực sự có chút thảm hại, vì vậy mặc dù Ivan không bao giờ thấy Howard hay nhìn thấy Tony, ông ta vẫn ghét họ đến tận thấu xương. 

“Chúng ta hãy chờ, Tony Stark, tao muốn gia tộc mày phải trả lại gấp đôi.” 

“Tôi e rằng chỉ dựa vào ông thì không thể làm được.” Ngay khi Ivan chăm chú lắp áo giáp và lên kế hoạch trả thù Tony, một giọng nữ đột nhiên xuất hiện phía sau anh. 

Hắn thuận tay cầm một cái tuốc nơ vít lên, cảnh giác quay lưng lại nhưng chẳng thấy gì cả. 

Lại quan sát kĩ càng nhưng không có gì, Ivan cho rằng bản thân đã làm việc quá sức nên mới sinh ra ảo giác. Khi hắn sắp sửa nghỉ ngơi một lát thì giọng nói đó lại vang lên. 

“Đừng căng thẳng như vậy. Tôi không có ý xấu.” 

“Được thôi, dù sao đi nữa, chúng ta cũng có chuyện phải bàn.” Trong không khí, một trận chấn động như sóng đánh, một bóng dáng xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện trước mặt Ivan. 

“Chủ quản phòng an ninh công ty Umbrella, Jill Valatine.” Người xuất hiện là Sarah. Sử dụng kỹ năng tàng hình bẩm sinh của mình, cô có thể vào nhiều nơi mà thần không biết quỷ không hay. Ví dụ, ngay sau khi Justin rời đi, cô đến chỗ Ivan mà không ai phát hiện ra. 

“Hừ.” Trước lời giới thiệu cũng khá là lịch sự của Sarah, Ivan chỉ hừ lạnh một tiếng, cầm lấy tuốc nơ vít rồi lao lên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui