Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Người bị tẩy não rất nguy hiểm nên Melinda ra tay chớp nhoáng, trái một đấm phải một đấm. Bốp! Bốp! Coulson và Sitwell đều ngã xuống đất.

“Anh chắc là có hiệu quả chứ?” Tuy là đã làm theo lời của Evanson nói nhưng Melinda vẫn có chút không dám tin rằng đánh mạnh vào đầu của một người có thể khôi phục ý thức cho người đó.

“Aaaa! Cô... làm gì đó? May?” Tuy là Coulson đã ngã xuống đất nhưng có lẽ do tố chất của anh ta khá tốt, cũng có thể Melinda dùng tay trái để đánh anh còn hơi nương tay nên anh không hề hôn mê một cách may mắn như đặc vụ Sitwell, mà còn cố cựa quậy, ngẩng đầu lên hỏi cộng sự lâu năm của mình tại sao lại giáng cho anh ta một cú đau đớn như vậy. 

“Ngất đi mới có công hiệu.” Evanson ở bên cạnh có chút đáng tiếc nói. Nhưng mà cái giọng điệu vui sướng khi người khác gặp họa rất đáng đánh đòn.

“Xin lỗi!” Melinda hơi áy náy nói.

Trước ánh mắt kinh hoảng của Coulson, cô tung thêm một cú vào đầu anh ta, cú đấm này uy lực khủng khiếp, mạnh như hổ dữ xuống núi, cũng giống như sư tử vồ thỏ, xen lẫn với tiếng gầm hổ báo. Phải nói người chịu cú đấm này sẽ thảm vô cùng. 

“Tôi nói là để anh ta ngất đi.” Evanson đáng thương nhìn cục u trên đầu Coulson nói:

“Chứ không phải là để anh ta chết đi. Có khi nào vì bị thương nặng như vậy anh ta biến thành người thực vật luôn không?”

“Tôi ra tay có chừng mực.” Melinda vặn vặn cổ tay, nhăn mặt nói: 

“Không biết tại sao tự dưng lại nghĩ đến cái tên kéo violon kia, rất muốn đập tên đó một trận, cho nên...”

Evanson mắt chữ A mồm chữ O, ngọn lửa bát quái bốc lên hừng hực, nén dữ lắm mới không mở miệng hỏi cái tên kéo violon là ai.

Ba tiếng sau, hai đặc vụ thông qua biện pháp vật lý phục hồi ý thức đã từ từ tỉnh dậy. Hai người sắc mặt tái xanh đối diện nhau, có ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng đều hóa thành tiếng thở dài. 

“Bây giờ thấy sao rồi?” Vừa mới đánh thêm một giấc, thấy hai người tỉnh lại Evanson liền vừa ngáp vừa đi tới hỏi thăm tình hình của cặp huynh đệ xui xẻo này.

Sitwell: “Mặt đau.”

Coulson: “Mặt rất đau.” 

“Hi hi.” Evanson cười hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

“Những cảm giác khác... có chút không diễn tả được.” Coulson hồi tưởng một chút nói:

“Chuyện này quá hoang đường, tối qua sau khi nhận cuộc điện thoại đó lại cảm thấy mọi việc rất bình thường nên làm giống như vậy.” 

Sitwell cũng lắc đầu nói: “Cảm giác này thật đáng ghét, tôi thật muốn ói.”

Sitwell rất thích tẩy não người khác, thích xem người khác bị tẩy não nhưng tuyệt đối không thích bản thân bị người khác khống chế.

“Có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra không?” Coulson lấy túi chườm đá đắp lên mặt, tuy là đầu của anh bây giờ đã tỉnh táo, đối với chuyện xảy ra cũng có ấn tượng ít nhiều. Nhưng anh thật không hiểu tại sao phát sinh những chuyện này mà Evanson lại có vẻ biết hết mọi chuyện, chỉ xem anh ta có chịu nói hay không thôi. 

Lần này Evanson không thèm giấu giếm, cũng không cần thiết phải giấu giếm, anh đem ngọn nguồn câu chuyện kể hết cho Coulson nghe.

“Nói như vậy...” Coulson bỏ túi chườm đá xuống.

“Cây búa này chính là Mjolnir, biểu tượng của Thần Sấm trong truyền thuyết, mà cái tên xông vào tối hôm qua thật ra là Thor, vị thần trong thần thoại Bắc Âu sao?” 

Sitwell ở bên cạnh bổ sung thêm: “Vả lại em trai của anh ta Thần Lừa Lọc Loki còn không một tiếng động xâm nhập vào nơi này, khống chế ý thức của chúng ta, khiến chúng ta đưa ra những quyết định ngu ngốc.”

“Ngu ngốc thì có hơi quá.” Evanson tựa như an ủi:

“Cái này không có gì đáng xấu hổ cả, dù sao hắn ta cũng là ác thần trong truyền thuyết, tuổi thọ của hắn ta, ừm…” Evanson suy nghĩ một chút nói: 

“Gấp mười lần lịch sử của đất nước này, à, cũng có thể là gấp 15 lần.”

“Vả lại đây cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.” Evanson tiếp tục nói:

“Nhiều lần bị khống chế ý thức, thời gian dài sẽ có thể chống cự lại, anh sẽ hoàn toàn miễn dịch với chiêu này.” 

Đây cũng là lý do vì sao cùng một người trong một thời gian ngắn mà thi triển quá nhiều ma thuật khống chế tinh thần thì sẽ mất công hiệu.

“Chống cự lại? Nếu không chống lại được thì sao?” Coulson hỏi.

Evanson thành thật trả lời: “Tinh thần anh sẽ rối loạn, từ từ trở nên điên khùng.” 

“Haiz, thôi được rồi.” Coulson than thở:

“Tuy là có chút khó tin nhưng tôi mới không thèm để ý bọn họ là thần thánh gì.” Coulson đứng dậy, vuốt thẳng bộ vest.

“Theo tôi thấy, những người gọi là thần này chẳng qua chỉ là người ngoài hành tinh có năng lực đặc biệt thôi.” 

Evanson không cãi lại: “Rất phù hợp với quan niệm bây giờ của anh.”

Coulson cũng không thèm để ý lời châm chọc của Evanson, nói: “Điều tôi quan tâm lúc này là Thor đến đây có mục đích gì.”

“Phù, tôi không quan tâm sao?” Evanson cười nói: “Thor là vương tử của Asgard, anh ta rơi vào tình huống như hiện tại rồi đến chỗ này, ai có thể ngồi yên chứ? Anh cho rằng Nick Fury phái tôi làm đặc sứ toàn quyền để làm gì?” 

“Vậy anh dự định thế nào?” Coulson hỏi.

“Tôi định đi gặp anh ta trước, tìm hiểu thử xem xảy ra chuyện gì, cho dù kết quả như thế nào cũng tốt hơn chúng ta cứ ở đây đoán già đoán non.”

Sau khi tiến sĩ Erik Selvig bảo lãnh Thor lại không đưa anh ta về nhà mà dẫn anh ta đến một quán bar. 

Nói thật, Selvig không hề yên tâm với anh chàng to con này. Đầu tiên thân phận anh ta không rõ ràng, hơn nữa không biết anh ta dùng lời ngon tiếng ngọt gì mà cưa đổ cô học trò xuất xắc của ông, trước kia đâu thấy con bé yêu cuồng nhiệt như vậy đâu.

Cho nên ông dự định mời Thor đi uống rượu, sau đó để anh ta rời khỏi thành phố.

Nhưng sự thật chứng minh, thi uống rượu với một người Asgard là một quyết định cực kỳ ngu xuẩn. Ông ta say không biết trời trăng gì, bị Thor vác trên vai như vác một con nai. Còn hôm sau tỉnh lại, ông phát hiện người đáng lẽ đã bị ông đuổi đi, Thor đang cùng với cô học trò của mình Jane Foster vui vẻ chuẩn bị bữa trưa. 

Thor hình như cũng có sự thay đổi rất lớn, trước kia anh ta kiêu ngạo ngang ngược, bây giờ thì ấm áp, trầm ổn hơn.

Tuy rằng Thor đã hơn một nghìn tuổi nhưng tính cách anh ta hoàn toàn giống một đứa trẻ ấu trĩ, đặc biệt là thời gian gần đây, anh ta như biến thành anh nhóc đến tuổi nổi loạn. Nhưng khi Loki nói với anh rằng Odin bởi vì tuổi tác đã cao cộng với đau thương quá độ mà đã qua đời, còn mẹ của anh cũng không đồng ý cho anh quay về, tính cách của anh trong một đêm liền biến đổi rất lớn.

Nỗi đau mất cha khiến anh trưởng thành hơn, vĩnh viễn không được quay về khiến anh trút bỏ gánh nặng lớn của bản thân, khiến anh cảm thấy thật sự được giải thoát. 

Hoặc có lẽ là đứa con muốn trở thành anh hùng thì phải đợi cha chết mới tỉnh ngộ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui