Sát nghiệp của vị thí chủ này, cứ để tại hạ gánh vác đi. Chính là vì cái gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào ấy, thiện tai thiện tai.
Evanson trách trời thương dân, lấy ra linh hồn của thủ lĩnh tu sĩ, vui mừng vì mình đã thành công ngăn chặn được màn giết chóc của Carrigan, anh ta dường như sắp thăng hoa đến nơi.
Còn Carrigan thì lập tức nhảy sang bên Danny, nhìn Evanson với vẻ phòng bị, không biết cái tên thần kinh tự nhiên nhảy ra cướp người này rốt cuộc là có âm mưu gì.
Mặc dù thời gian trước Evanson liên tục truy lùng hắn, nhưng bọn họ vẫn chưa từng gặp mặt, lần trước ở mỏ đá, Ghost Rider bắt mắt đến nỗi gần như thu hút hết ánh mắt của tất cả mọi ngời, còn Evanson khi xuất hiện lại cực kỳ khiêm tốn, hơn nữa lúc anh ta cứu tay buôn súng Milhac khi hắn đang bàn chuyện, Carrigan đã bị khối đá lớn do máy khai thác đá mà Ghost Rider điều khiển đè chết rồi, cho nên hắn căn bản không hề chú ý tới sự tồn tại của Evanson.
"Ha!" Cho dù hắn là ai, cứ giết trước là được. Carrigan nhảy lên không trung rồi bay về hướng Evanson, đối phương vừa rồi đã thành công cướp người trong bóng tối, vậy thì sức mạnh cướp đoạt thế giới của mình với hắn ta cũng là vô dụng, cho nên hắn chọn cách thức tấn công trực tiếp hơn.
Với sự thay đổi của hắn, Locke không chỉ trao cho hắn sức mạnh thần kỳ, lại còn tăng cường thêm cho hắn...Bịch!
Evanson lắc đầu, nhìn Carrigan tạo dáng thành hình chữ đại, từ từ trôi xuống khỏi lớp phòng hộ Nether đang bao quanh mình: "Vẫn còn bản lĩnh tìm tôi để làm phiền cơ đấy, cố chủ của anh đã dư dả thời gian đến mức này rồi sao?"
Carrigan liền lăn một vòng quay trở lại bên cạnh Danny, lấy tay chỉnh lại cái mũi vừa bị vẹo, hổn hển hỏi: "Rốt cuộc mày là thằng nào?"
Có những người phải chịu thiệt thòi một chút mới chịu thành thật, thị giác bị cướp đi cũng vô dụng, muốn tấn công gần thì lại bị lớp màng kỳ lạ kia chặn lại, Carrigan cuối cùng cũng hiểu, đối phương hoàn toàn không hề giống với những tu sĩ mà mình vừa thuận tay bóp chết kia.
"Tôi là một Dark Wizard." Evanson nhấc tay trái lên, một ngọn lửa màu xanh lục liền rực lên: "Đến đây chỉ là để trả thù, cho nên trước khi ta thấy ngươi phiền phức, tốt nhất là cút ngay đi!"
Carrigan nhìn ngọn lửa đó với vẻ kinh ngạc, vừa kéo áo Danny vừa cảnh giác từ từ lùi lại, sức mạnh không ai dám đùa của hắn còn chẳng thể gây thương tích cho thể chất đặc thù của tên ác ma kia, cuối cùng, hắn trực tiếp nhấc Danny lên rồi quay đầu vọt chạy.
Hừ! Cũng chỉ là Dark Wizard thôi mà, mấy ngày này những chuyện kỳ lạ đã thấy còn ít hay sao? Huống hồ đến bản thân mình bây giờ còn biến thành bộ dạng ma quỷ phản khoa học này, nên việc Dark Wizard tồn tại trên đời này cũng chẳng có gì là kỳ quái.
Còn về việc đối phương nói là đến để trả thù, điều này nghe cũng lọt tai, Dark Wizard và nô bộc của thượng đế đoán chừng cũng không hòa hợp cho lắm, có thù hằn cũng là chuyện bình thường.
"Cá đã cắn mồi rồi." Sau khi Carrigan bỏ đi, Evanson nói với máy liên lạc: "Trông chừng hắn cho kỹ, trong thời khắc quan trọng này tôi không muốn đứt liên lạc đâu."
"Cứ yên tâm." Melinda ngồi trên máy bay, nhìn điểm sáng đang từ từ dịch chuyển trên màn hình, tự tin nói: "Tên ngu đó lái một chiếc xe cứu thương, trên xe có phát tín hiệu định vị GPS, rõ ràng y hệt đèn hải đăng trong bóng đêm vậy. Hơn nữa vệ tinh bên chúng tôi cũng đang theo dõi hắn, cho dù hắn có đổi xe giữa đường thì cũng không trốn thoát được đâu."
"Đừng có chủ quan đấy." Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần Melinda dùng giọng điệu cực kỳ chắc chắn này để đảm bảo một chuyện nào đó, anh ta lại cảm thấy sẽ có chuyện không may xảy ra.
"Biết rồi, chúng tôi sẽ theo sát từ trên cao, chắc chắn là sẽ không có sơ suất nào đâu. Nhưng anh định về kiểu gì?" Melinda điều chỉnh màn hình, trên màn hình cùng lúc hiển thị tín hiệu định vị GPS, hình ảnh theo dõi từ vệ tinh và hình ảnh chụp từ camera bên ngoài máy bay.
"Tôi đã để lại ma pháp định vị trên máy bay, bất cứ lúc nào cũng có thể về được." Evanson lấy ra một miếng ngọc linh hồn, đi vào bên trong thánh điện: "Nhưng bây giờ tôi phải xử lý chuyện ở đây đã."
"Chuyện ở đó? Mấy tên tu sĩ đáng ghét kia sao rồi?" Melinda chẳng hề có cảm tình với những tu sĩ ở đây, sau khi bọn họ ra quyết định giết chết Danny, sự chán ghét này liền tăng lên thành sự ghê tởm.
"Chết sạch rồi." Evanson đẩy cánh cửa của một căn phòng ra, cảm nhận không khí ở bên trong một lúc, lắc đầu đi ra ngoài, rồi lại tiếp tục tìm kiếm.
"Dựa vào thân phận hiện tại của anh, nếu bàng quan với việc mưu sát thì có vẻ như cũng là phạm tội rồi." Nhớ lại cái dáng vẻ cố gắng giả vờ làm việc theo luật của Evanson, Melinda liền không nhịn được mà trêu chọc.
"Bọn họ giết ma thì không được coi là mưu sát, vậy ác ma giết bọn họ thì có thể coi là mưu sát không?"
"Ha ha ha..." Melinda phá lên cười, cô cảm thấy rất hả giận, có thể nói lũ tu sĩ kia chính là tự làm tự chịu, tội mưu sát quy định trong pháp luật chỉ nói về giữa người và người mà thôi.
"Thôi, nói đến thế thôi, tôi phải làm việc rồi." Evanson cũng hiện nét cười, bởi vì cuối cùng anh cũng tìm ra được căn phòng mà thủ lĩnh tu sĩ đã đến.
Đây là căn phòng giản dị, không chút màu mè, bên trong chỉ có một cái giường đất, một cái bàn và một ít dụng cụ đựng nước, vẻ đơn sơ này thực ra lại rất phù hợp với nguyên tắc khắc khổ của giáo phái này.
Thực ra phòng nghỉ ngơi ở nơi này phần lớn đều giống như thế này, sở dĩ Evanson dám khẳng định căn phòng này là của thủ lĩnh là vì tường ở trong phòng khắc đầy kinh văn, tất nhiên Evanson biết đó chẳng phải là để tỏ lòng thành kính với thượng đế.
Evanson ngồi thẳng lên bàn, lấy ra viên ngọc linh hồn, niệm thần chú trên ở trước mặt, sau đó hung hăng quăng miếng thạch anh xuống đất.
Thạch anh vỡ vụn hóa thành làn sương màu tím rồi bay lên, làn sương dần dần ngưng tụ lại thành hình người bán trong suốt, chính là hình dáng của vị thủ lĩnh tu sĩ kia.
"Mình còn chưa chết sao?" Thủ lĩnh tu sĩ nhấc cái đầu đang cúi thấp lên, nói với vẻ ngỡ ngàng. Sau đó ông ta lại nhìn cánh tay mờ mờ của mình: "Ơ, xem ra là chết rồi."
"Nhìn cái vẻ không sợ chết của ông kìa." Evanson có chút kỳ quái nhìn vẻ bình tĩnh chấp nhận cái chết của đối phương, sau đó lại lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Cũng đúng, chết cũng chỉ là một loại trạng thái thôi, có gì mà phải sợ chứ? Những chuyện thực sự đáng sợ chính là những thứ phải đối mặt sau này."
Nghe được lời này, linh hồn của thủ lĩnh tu sĩ rõ ràng khẽ run rẩy: "Là anh? Sao anh lại giam giữ linh hồn của tôi?"
"Hả? Hình như ông không hề hận tôi chút nào." Evanson nhíu mày, anh không thể hiểu nổi cái vẻ ôn hòa nhã nhặn của đối phương: "Ông không nhớ hả? Tôi chính là người giết ông đấy?"
"Chẳng lẽ không có anh tôi lại sống tiếp được?" Tu sĩ ngược lại rất bình thản: "Cho nên bây giờ tôi thấy hiếu kỳ hơn là thù hận, giữa chúng ta chẳng có thâm thù đại hận gì cả, tình hình lúc đó tôi chắc chắn là phải chết, còn anh thì cứ khăng khăng phải tự tay giết tôi, câu hỏi này đến giờ đã có đáp án, là vì anh muốn có được linh hồn của tôi, nhưng anh... muốn có được thứ gì từ linh hồn của tôi?"
"Tôi muốn nói chuyện với ông một chút." Evanson khoanh tay trước ngực: "Nói về thượng đế, thiên sứ và chủ nhân thật sự của ông."