Hai con quái vật màu xanh đang biểu diễn trò đấu tay đôi tự do trong thành phố, đồng thời còn kiêm luôn nghiệp vụ đập phá nhà cửa và báo phế xe cộ, một việc thế này thì SHIELD sao có thể không biết?
Hulk và Abomination vừa mới đánh nhau thì các thiết bị trinh sát của SHIELD đã lập tức đến nơi. Có điều, Nick Fury chỉ ngồi yên trong văn phòng xem các hình ảnh chất lượng cao truyền về chứ không hề làm gì cả.
Tướng Ross trước nay luôn không hợp với SHIELD, sự việc xác của đám người tăng cường lần trước còn định phỗng tay trên của SHIELD. Thế thì sự việc lần này do chính ông ta gây ra, ông ta phải tự đi mà nghĩ cách giải quyết.
Hơn nữa một trận chiến mặt đối mặt tay đối tay thế này không phải là thế mạnh của SHIELD. Đội hành động của SHIELD không thể mạnh bằng lính đặc chủng của quân đội mà Natasha và Hawkeye cũng không thể đánh thắng nổi Hulk và Abomination, thế nên Nick Fury cũng không biết làm sao.
Lẽ ra, Nick Fury còn tưởng sẽ chỉ ngồi ở đây xem truyền hình trực tiếp cho đến khi kết thúc. Ai ngờ, các đặc vụ giám sát Evanson lại gọi điện thẳng đến văn phòng của ông, Nick Fury nhìn thấy số điện thoại là liền có ngay một dự cảm không lành.
Quả nhiên, ông vừa mới nhấc điện thoại lên, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe đầu dây bên kia nói một cách vội vã: “Cục trưởng, nguy rồi, Evanson đã ra đường đi đánh nhau với hai con quái vật ấy rồi!”
Gân xanh trên đầu Nick Fury lập tức nổi lên hết nhưng ông vẫn hỏi bằng giọng rất bình tĩnh: “Chắc chắn chứ?”
Đặc vụ: “Chắc chắn một trăm phần trăm thưa sếp.”
Nick Fury vuốt cái đầu hói của mình rồi hỏi tiếp: “Sao cậu ta lại đi ra?”
Khốn kiếp, tôi vừa mới dặn cậu là đừng có ra ngoài sinh sự, còn có lòng tốt phát lương cho cậu, sao cậu lại không nghe lời thế này? Đây là việc của quân đội, cậu nhúng mũi vào làm gì? Bình thường đâu có thấy cậu hành động chính nghĩa thế này.
Còn nữa, cậu còn phải đi kéo dài mạng sống cho Tony Stark nữa, lần này chẳng may cậu có mệnh hệ gì thì Tony chẳng phải cũng toi đời sao? Cậu làm thế này là giết một xác hai mạng đấy có biết không hả?
“Các cậu không biết ra ngăn lại sao?” Nick Fury gầm lên. Ông trút hết cơn giận của mình lên đầu những đặc vụ xui xẻo.
Đặc vụ bên kia như sắp khóc đến nơi: “Sếp ơi, chúng tôi e là ngăn không nổi, cậu ta có vẻ đang rất giận.”
Nick Fury hít một hơi thật sâu. Ông suy nghĩ, nếu Evanson thật sự đang trong trạng thái giận dữ thì mấy đặc vụ đó đúng là không thể ngăn nổi, ơ, không đúng, Hulk và Abomination đang liều mạng với nhau thì cậu ta việc gì phải tức giận? “Hai con quái vật sao lại chọc giận cậu ta?”
Đặc vụ ngập ngừng trả lời: “Khi hai con quái vật ấy đánh nhau, không biết kẻ nào đã ném một chiếc taxi trúng ngay xe của cậu ta, xem ra chiếc xe đó phải đi báo phế rồi.”
“À… Thế thì để cậu ta đi đi.” Nick Fury vừa nghe thì liền cảm thấy muốn ngăn Evanson lại có lẽ là việc không thể rồi.
Chiếc xe ấy chính là thứ đáng giá nhất trong toàn bộ tài sản của tên Evanson nghèo kiết xác này, hơn nữa mới nhận chiếc xe được có mấy ngày, vừa lái một chuyến thì đã bị cảnh sát tóm, bây giờ chuẩn bị nhận bằng lái thì xe lại bị đập nát.
Sau biết bao nhiêu trắc trở như thế thì Evanson hiện giờ có lẽ đã rơi vào trạng thái nổi điên rồi.
“Cái tên vô tình gặp may như cậu…” Abomination đấm vào mặt Hulk: “Không xứng đáng với sức mạnh này.”
Hulk không hề muốn tỏ ra yếu thế nhưng anh ta không rảnh đến mức vừa đánh vừa cãi nhau nên chỉ gầm lên một tiếng rồi xông lên.
Nhìn tổng quát thì hiện giờ Abomination đang chiếm thế thượng phong, vì dù gì trước khi biến hình, Bruce Banner chỉ là một tiến sĩ khoa học, còn Blonsky lại là một người lính đặc chủng, hơn nữa còn là tinh anh trong số tinh anh.
Anh ta hơn hẳn Banner ở ý chí, kinh nghiệm và kỹ năng chiến đấu. Nếu là lúc trước thì Banner có thể dùng sức mạnh đặc biệt của mình để áp đảo Blonsky. Nhưng hiện giờ, sau khi Blonsky đã biến thành Abomination thì hoàn toàn có thể dùng kỹ năng chiến đấu của mình để chế ngự được Hulk.
Blonsky hiện giờ đang tận hưởng sự sung sướng khi áp chế được kẻ thù cũ, hoàn toàn không nghe thấy sau lưng mình đang có những tiếng chân quái dị chạy đến.
Tiếng bước chân chạy này hoàn toàn không phải của con người, bởi vì đó là tiếng chạy của bốn chân, hơn nữa còn vang lên tiếng móng vuốt sắc nhọn đang ma sát với mặt đường, có vẻ là của một động vật khổng lồ nào đó. Điều quan trọng nhất chính là thứ phát ra tiếng chạy này không chỉ có một mà thôi.
Sau khi ném Hulk sang một bên, Abomination lúc này mới phát hiện ra điều bất thường sau lưng. Nhưng lúc này đã muộn rồi, anh ta còn chưa kịp quay lại xem xem là chuyện gì thì đã cảm thấy có hai con thú to hơn cả con người nhảy lên lưng và đầu của mình.
Abomination cảm nhận được hai con thú ấy đang vừa cắn vừa cào lên người anh ta, tuy sức tấn công của chúng chỉ đủ xé rách da, hoàn toàn không thể tạo sát thương thật sự nhưng vẫn khiến anh ta khó chịu.
Abomination gầm lên, sau đó vung tay lên đầu, có vẻ đã chộp được đuôi của con vật ấy. Anh ta ném mạnh xuống mạnh đất. Con thú đang bám trên đầu anh ta bị rơi xuống đất nằm yên không động đậy.
Tiếp theo anh ta lại giơ tay kéo con thú đang bám trên lưng mình nhưng tóm mấy lần vẫn không trúng. Anh ta giận dữ gào lên một tiếng, nhảy cao lên rồi đập mạnh lưng xuống đất, ngay sau đó liền nghe thấy một loạt tiếng xương bị ép gãy.
“Ha ha.” Abomination cười gian xảo rồi đứng dậy. Nhưng khi anh ta đang định nhìn xem thứ vừa đánh lén mình rốt cuộc là gì thì liền cảm thấy có một lực đẩy rất mạnh đập vào hông của mình.
Thì ra, trong lúc Abomination đang giải quyết hai con thú kia thì Hulk ở phía bên kia cũng đã tỉnh lại lao đến chộp lấy hông của anh ta rồi đẩy mạnh về phía trước.
Lúc này, Abomination trong lúc đang bị đẩy đi chợt nghe thấy loáng thoáng có người nói: “Anh đập xe của tôi, anh còn đập vỡ cửa kính nhà tôi, anh… Anh là ai thế?”
Nửa đoạn đầu của câu nói ấy là những lời khẳng định đầy giận dữ nhưng nửa đoạn sau lại đột nhiên biến thành một câu hỏi ngơ ngác.
Người có thể nói ra câu này, hơn nữa lại biến đổi ngữ khí câu nói một cách mượt mà không trắc trở như thế đương nhiên chính là Evanson.
Do quá tức giận nên Evanson đang ở trạng thái điên cuồng vừa bước ra chiến trường là lập tức ra tay với Abomination.
Anh dùng pháp thuật hệ ác ma của Warlock, Sharpened Dreadfangs (Răng Nhọn Đáng Sợ) để triệu hồi ra hai con Dretalker (Chó Săn Đáng Sợ) lao vào cắn kẻ địch. Dretalker là sinh vật to không kém Chó Săn Địa Ngục Hellhound nhưng cơ thể và tứ chi dài hơn, thế nên hành động nhanh nhẹn hơn.
Nhưng cái giá phải trả là chúng sẽ không thể dùng phép thuật như Hellhound, chỉ có thể dùng hàm răng và móng vuốt sắc nhọn để tấn công vật lí, hơn nữa nghiêm túc mà nói thì loại quái vật bà con của Hellhound này không thể xem là Demon được mà chỉ là một loài dã thú sống ở Twisting Nether thôi.
Loài dã thú này nếu xuất hiện tập trung thành bầy thì tương đối đáng sợ nhưng nếu chỉ có hai con thì sức uy hiếp không lớn, thế nên mới bị Abomination dễ dàng xử lí. Đương nhiên, sức uy hiếp không lớn này là so với một người đặc biệt như Abomination thôi, chứ nếu đổi lại là người thường thì chỉ cần một con cũng đủ xé xác họ ra rồi.
Nhưng sau khi Evanson nhìn rõ tình hình trên chiến trường rồi thì lại không hiểu gì cả vì Abomination mà hiện giờ anh nhìn thấy hoàn toàn chẳng giống như trong ấn tượng của anh.