Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn

Trần Bạch Phồn bất ngờ nhận ra An Nhu đang giận dỗi. Anh xoa xoa cái mũi tê dại của mình rồi đi theo sau cô.

Mỗi khi An Nhu không vui thì lúc đi đường sẽ vô ý bước nhanh hơn, nhưng chân cô ngắn nên Trần Bạch Phồn chỉ cần đi với tốc độ bình thường cũng đuổi kịp cô rồi.

Trần Bạch Phồn cẩn thận nghĩ lại xem nãy giờ mình có nói gì sai không.

Hình như lúc nãy anh cũng chỉ nói đến chuyện cô nhảy dựng lên để hôn mình thôi đúng không? Sau đấy anh nói cô ngồi xổm xuống cũng được…

Ngồi xổm xuống…

Trần Bạch Phồn: “…”

Cuối cùng anh cũng nhận ra vấn đề ở đâu ra, đang định nhanh chân đến dỗ An Nhu thì cô đột nhiên ngừng chân, quay đầu lại nhìn anh.

Trần Bạch Phồn ngừng thở, đúng lúc biết điều mà dừng chân lại, suýt chút nữa là hai người đụng phải nhau rồi. An Nhu mím môi, cô vừa định há miệng ra đã ngậm lại, “Sao anh lại ——”

Cô chưa kịp nói xong thì như nghĩ ngợi gì bèn im lặng: “Thôi, về nhà.”

Trần Bạch Phồn lập tức biết cô định nói gì.

—— Sao anh lại không biết dỗ em chứ.

Trần Bạch Phồn vội vàng ôm cô, anh cong môi cười: “Em không hiểu hả?”

“Anh làm gì vậy, đừng có ôm em.” An Nhu giãy giụa mãi nhưng không thoát được, cô khó chịu hỏi, “Không hiểu cái gì cơ?”

Sau đó, Trần Bạch Phồn thoáng nới lỏng tay, anh cúi đầu nâng cằm cô lên rồi hôn cô thật mạnh.

“Thủ pháp khoa trương đấy, anh nói ngồi xổm xuống cũng chỉ là muốn cho em biết anh muốn được em hôn bao nhiêu thôi mà.”

An Nhu hoảng sợ trước hành động của anh, cô giật mình che miệng lại rồi hạ giọng nói: “Đang trên đường! Trên đường đó!”

Tuy rằng không nhiều người đi trên con đường này lắm nhưng vẫn có mấy người lục tục ngược xuôi. An Nhu thậm chí còn nghe được tiếng chế nhạo của một người qua đường, thế là cô đỏ bừng mặt.

Trần Bạch Phồn nghe vậy thì nhăn chặt mày, sau đó tiếp tục cúi đầu hôn cô thêm cái nữa, anh liếm khóe miệng rồi hùng hồn nói: “Tụi mình là người yêu mà.”

… Có ai bảo không phải đâu?

“Hôn ở trên phố thì sao chứ, có phải yêu đương vụng trộm đâu.”

An Nhu: “…”

Nghe có vẻ hợp lí đấy.

*

Sau khi đến Thủy Ngạn Hoa Thành, Trần Bạch Phồn bước vào nhà An Nhu theo thói quen. Cô cởi giày ra, nằm ngay đơ lên sô pha rồi lấy điện thoại ra nghịch.

Trần Bạch Phồn ra chỗ tủ lạnh lấy hai quả táo, anh ngồi gọt vỏ bên cạnh cô.

An Nhu thấy một bên sô pha lõm vào thì ngừng đung đưa chân. Cô vào WeChat mới nhận được tin nhắn nửa tiếng trước cha An gửi tới.

An Nhu nhớ tới chuyện gì đó bèn ngồi dậy: “Quốc Khánh anh được nghỉ bao lâu?”

Đúng lúc Trần Bạch Phồn vừa gọt vỏ xong, anh bỏ một miếng vào miệng cô: “Bảy ngày.”

An Nhu nhai nhai, cô hàm hồ nói: “Vậy Quốc Khánh anh có muốn về gặp ba mẹ em không?”

Anh ngừng tay, ngoảnh đầu nhìn về phía cô, đôi mắt sáng lấp lánh đượm ý cười: “Em muốn dẫn anh về ra mắt hả?”

An Nhu lờ anh đi, cướp lấy quả táo trong tay anh bắt đầu cắn.

“Nhưng mà tới lúc đó thì, Quốc Khánh ——” Trần Bạch Phồn bỗng nhiên cười, “Bao giờ em rảnh thì tới gặp cha mẹ anh đi, họ muốn gặp em lâu rồi.”

An Nhu cúi đầu nghĩ ngợi: “Vậy chờ tới lần sau anh được nghỉ đã.”

Trần Bạch Phồn rút khăn giấy ra lau tay, anh lẩm bẩm: “Còn nhớ tên Weibo của anh không?”

An Nhu ngừng thở, cô nghĩ đến chín chữ kia thì lắp bắp nói: “Cái, cái gì, em không nhớ đâu, em không đọc tên Weibo bao giờ, sao mà biết được.”

Trần Bạch Phồn đã quen với việc cô hay thế này nên cũng không để ý lắm mà chỉ cười khẽ. Sau đó, anh thò lại gần hôn cô, lưỡi anh cuốn lấy đầu lưỡi An Nhu, cảm nhận được vị ngọt thanh của táo còn sót lại.

Trần Bạch Phồn chạm vào khóe mắt cô, anh khàn giọng: “Vậy em nhớ đừng có đọc đấy.”

An Nhu nói dối nên thầm thấp thỏm, cô đang định thú nhận với anh là mình nhớ rất rõ, không thể quên được thì anh mở miệng, gằn từng chữ một:

“—— Chờ sau này chính miệng anh nói với em.”

An Nhu ngơ ngác nhìn anh, thấy hiếm khi anh tỏ ra nghiêm túc tới vậy thì cũng trịnh trọng gật đầu. Anh duỗi tay xoa đầu cô, trông có vẻ rất hài lòng.

“Anh về đây, đừng ngủ muộn nhé.”

*

Hai người chọn gặp vợ chồng nhà họ Trần vào thứ năm tuần sau.

An Nhu và Trần Bạch Phồn sang đó trước giờ cơm chiều. Mười mấy năm rồi nhưng nhà anh vẫn còn ở nguyên khu chung cư xưa cũ ấy, cũng chỉ có chỗ cầu thang đã được tu sửa lại một lần nên nhìn không cũ nát lắm.

Trần Bạch Phồn cầm chìa khóa mở cửa.

Hai người đến sớm, lúc đó vợ chồng nhà họ Trần vẫn chưa tan tầm, Trần Bạch Phồn lục lọi tủ lạnh, định nấu cơm chiều trước.

An Nhu ngại ngồi không bèn chủ động xách túi thức ăn lên: “Để em đi rửa rau.”

Trần Bạch Phồn ngoảnh đầu nhìn An Nhu, anh nhận lấy đồ trong tay cô rồi nói: “Để anh cắt mấy phần cùi cho em, tí nữa rửa xong nhớ lột phần ngoài đã già ra nhé.”

“… Em biết rửa thế nào mà.”

Trần Bạch Phồn túm lấy tay cô, anh nhìn chằm chằm nó một lát rồi khom lưng bế cô lên, đặt An Nhu ở một chỗ cách bàn nấu ăn ít nhất một mét.

“Thôi, da em non thế này, chờ bao giờ ba mẹ anh về hãy tới giúp.”

An Nhu không vui lắm: “Thế có khác gì giả vờ giả vịt đâu?”

“Vậy em lại đây.”

An Nhu ngoan ngoãn đi tới, hỏi: “Làm gì thế?”

Trần Bạch Phồn chỉ vào tạp dề treo ở bên cạnh: “Mặc giúp anh với.”

“…”

An Nhu lấy tạp dề rồi tới trước mặt Trần Bạch Phồn, im lặng nhón chân treo tạp dề lên cổ anh, sau đó thắt nơ bướm.

Trần Bạch Phồn xoa đầu cô: “An Nhu giúp anh đại ân rồi đó.”

An Nhu: “…”

“Không có chiếc tạp dề này thì quả thật là anh không làm cơm được mà.”

“…”

*

An Nhu chán đến chết, cô thấy anh thái thịt rất điêu luyện bèn tò mò nói: “Sao anh lại biết nấu ăn thế? Có phải vì ai đó nên mới học nấu ăn không?”

“Từ nhỏ anh đã biết nấu rồi.” Trần Bạch Phồn thờ ơ nói, “Lúc nhỏ anh còn rang cơm cho em ăn đấy, không nhớ hả?”

An Nhu nghĩ ngợi một lát bèn lắc đầu: “Không nhớ.”

“Đúng là đồ vô tâm.” Trần Bạch Phồn hừ nhẹ.

An Nhu thản nhiên thừa nhận nickname này, cô đoán: “Có phải do dì Trần bận quá nên anh tự học không?”

“Không phải, tự anh muốn học.” Trần Bạch Phồn cất thịt đi, anh nói đùa, “Biết nấu cơm dễ lấy vợ.”

“…” An Nhu cạn lời, “Ai nói thế với anh vậy?.”

Anh nghiêng đầu, thuận miệng nói: “An Nhu chăng?”

“Em nói thế bao giờ?”

Trần Bạch Phồn chưa nói gì mà chỉ cúi đầu cười.

Anh đứng trước bàn nấu ăn, mặc một chiếc áo thun màu đen làm lộ ra cánh tay cường tráng, được bao quanh bởi chiếc tạp dề màu trắng, ngón tay thon dài đang cầm lọ gia vị.

An Nhu tiếp tục hỏi: “Sao anh lại làm nha sĩ thế, chọn bừa hay có lí do gì à?”

“Không phải.” Trần Bạch Phồn dừng lại, lí do của anh vẫn như cũ, “Làm nha sĩ dễ lấy vợ.”

An Nhu: “…”

Cô bắt đầu nghi ngờ anh đang không muốn nói chuyện phiếm với cô nên đáp bừa, nhưng cái câu này nó còn nhảm hơn cái câu “Biết nấu cơm dễ lấy vợ” lúc nãy nhiều.

“Lại ai nói với anh cái này thế?”

Anh lặp lại, âm cuối hơi cao lên: “An Nhu chăng?”

An Nhu chớp chớp mắt, cô do dự hỏi: “Lại là em à? Hồi nhỏ em nói thế sao?”

Anh không trả lời.

Tâm trạng của An Nhu đột nhiên trở lên rất tốt: “Có phải anh vì em nên mới làm nha sĩ không?”

“Cũng không phải, chủ yếu là dễ lấy vợ.”

An Nhu: “… Cuối cùng thì anh chấp nhất với chuyện lấy được vợ này bao nhiêu vậy?”

Hơn nữa có cô trong tương lai rồi mà?! Sao lại phải…

Trần Bạch Phồn ngừng tay, anh quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Em nhớ lại đi, lúc đấy anh béo ơi là béo.”

An Nhu: “…” Cô hoàn toàn không ngờ lại là nguyên nhân này.

“Đành phải tìm ưu thế ở chỗ khác vậy.”

“…”

An Nhu nhẫn nhịn mãi bèn nói: “Anh không nghĩ đến chuyện giảm béo à?”

Trần Bạch Phồn nhướng mày, anh cà lơ phất phơ nói: “Anh gầy rồi đấy thôi.”

“…”

An Nhu không biết nói gì cho phải, cô cảm thấy hơi mất mát một tí, dù rằng chút cảm xúc này không quan trọng lắm bèn giận dỗi cúi đầu nghịch điện thoại.

Trần Bạch Phồn rửa tay sạch sẽ rồi đến chỗ An Nhu nhéo mặt cô.

“Cứ như trẻ con ấy.”

An Nhu hất tay anh ra, Trần Bạch Phồn vô tội nhìn bàn tay bị hất ra của mình: “Sao em lại đánh anh?”

“Em chỉ chạm vào thôi, có đánh đâu.”

Anh mặt dày nói: “Dù sao người em đánh là của em, đánh đau thì em phải đau lòng thôi.”

Chút cảm xúc lúc nãy của An Nhu lập tức biến mất: “Em chẳng đau lòng chút nào hết, không cảm thấy tí xíu nào nhé!”

“Thật hay giả thế?”

“Thật.”

“Để anh cảm nhận chút.”

“…”

“Dù sao lòng em ở chỗ anh mà.”

An Nhu đỏ bừng mặt vì hành động của anh, cô cứ thế lờ Trần Bạch Phồn đi, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.

Trần Bạch Phồn cũng không trêu cô nữa.

Đúng là đồ ngốc mà, anh nghĩ.

Lúc ấy anh mới bao nhiêu tuổi chứ, sao mà hiểu, mà nghĩ tới những chuyện đó được.

Nhưng ít ra là, vì những lời cô nói cho nên mới muốn biến thành người mà cô muốn.

*

Hôm nay đúng lúc là ngày truyện tranh của An Nhu cập nhật, vào thứ năm hàng tuần. Chương tuần này là về những ngày tháng hai người ở bên nhau, cô nghe theo ý kiến của biên tập bèn cho mọi người có một kỳ giảm xóc với sự biến đổi tính tình nam chính trước đã, sau đó tìm một sự kiện nào đó để bộc lộ bản tính thực sự của nam chính.

Cho nên hiện tại An Nhu vẫn vẽ một Trần Bạch Phồn dịu dàng.

Cũng may là cô đã vẽ anh thế này hai mươi mấy chương rồi nên cũng khá trôi chảy, chỉ hơi vấp váp ở phần lời thoại và cảnh vật chút thôi, nhưng sau khi thiết kế lại cẩn thận thì cũng không phải vấn đề gì to tát cả.

7 giờ sáng đã update, An Nhu vẫn chưa vào đọc bình luận. Sau khi cô click vào app nhìn thì thấy bình luận đã quá mười ngàn.

An Nhu ngồi đọc bình luận.

【 A a a a cuối cùng cũng yêu rồi!!!! 】

【 Phong cách vẽ của đại đại tuyệt thật đó. 】

【 Tác giả không bịa được nữa đúng không? Giả chết đi được.】

【 Vì sao… Tui lại cảm thấy cái thoại này là lạ nhỉ… Sau khi nam nữ chính yêu đương có cảm giác cứ như người xa lạ ấy, thậm chí còn không bằng đợt trước nữa = =!】

【 Lầu trên ơi, sau khi cô có bạn trai thì hai người xxx luôn chắc? 】

An Nhu bật cười với bình luận này.

Trần Bạch Phồn tò mò hỏi: “Cười gì thế?”

An Nhu ngừng cười: “Đọc một bình luận hay ho thôi.”

Ngón tay cô trượt xuống trong vô thức, cô lỡ bỏ qua một bình luận dần dần bị nhấn chìm trong khu bình luận.

【 Đây là thật á. Tui có biết nam nữ chính trong đời thật, có cả ảnh chụp nữa nè ~】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui