Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn Tư Đồ Minh, như đang đánh giá điều gì, lại như đang nghiên cứu tìm tòi.
“Ngươi là ai?”.
Khi dừng lại, hắn lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Ánh trăng hạ xuống, chiếu sáng một Tư Đồ Minh áo xanh bay bay, không nhiễm chút bụi trần nào.
Tóc xõa dài, giống như là một vị tiên vậy.
Mấy trăm người của Tuyệt Trần Cốc dường như vừa bị hắn làm cho kinh sợ.
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tư Đồ Minh thong dong nhìn thẳng vào lão già kia, thanh âm lạnh lùng ra tiếng.
“Tư Đồ Minh”.
Ba chữ vô cùng đơn giản, lại mang theo một cỗ khí phách vang dội như sấm truyền trong đó, khiến người ta kinh sợ, không dám khinh thường.
Lão già sau khi nghe Tư Đồ Minh tự báo danh xong, thần sắc khẽ biến.
Hắn áp chế nỗi kích động trong lòng, không khỏi đưa hai mắt đánh giá Tư Đồ Minh một lần nữa.
“Ngươi chính là Dạ Đế của Mị Dạ Đế quốc, Tư Đồ Minh?”.
“Không sai, chính là ta”.
Tư Đồ Minh đạm mạc nói, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn về phía lão già kia.
Theo sau liền nói tiếp: “Ngươi chính là Cốc chủ của Tuyệt Trần Cốc? Không biết phải xưng hô thế nào đây?”.
“Ha ha ha, không thể tưởng tượng được là Dạ Đế đích thân tới đây.
Lão phu là Bạch Cốc Tử, Dạ Đế muốn gọi thế nào cũng được.
Ba mươi năm trước, không biết người có còn nhớ? Người đã cứu con trai của ta, Bạch Thiếu Phàm”.
Cái lạnh như băng trong giọng nói của Bạch Cốc Tử nhạt đi, sau trở nên nhiệt tình vô cùng.
Sau lại cười sang sảng, mọi sát khí sát phạt đều tan biến đi hết.
Mọi người đều như là chìm trong mê ảo, không biết tại sao lại kích động đến thế.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Chân Linh kinh ngạc nhìn Bạch Cốc Tử.
Hắn còn nhận ra Tư Đồ Minh? Ba mươi năm trước Tư Đồ Minh cứu con trai hắn? Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì rồi? Tư Đồ Minh, trong hắn đâu có giống kẻ già hơn ba mươi tuổi chớ?
Thu hồi ánh mắt lại, Chân Linh hướng về phía Tư Đồ Minh, chờ lời hắn nói.
Chân Tử Mặc đối với Tư Đồ Minh không có chút ngạc nhiên nào.
Chủ tử sống lâu như vậy, cũng đã từng cứu rất nhiều người.
Lúc này nghe Bạch Cốc Tử nói chủ tử đã cứu con hắn, Chân Tử Mặc cũng chẳng chút ngạc nhiên.
Tư Đồ Minh vẫn nắm tay Chân Linh, lúc này còn hơi nhéo nhéo tay nàng.
Ý hắn là muốn nói, chuyện của hắn, sau này đều nói rõ cho nàng biết.
Hắn ngược lại, nâng mắt nhìn Bạch Cốc Tử nói.
“Thì ra Bạch Thiếu Phàm là con trai của Cốc chủ.
Nói như vậy, Bạch Vô Trần là con của hắn sao?”.
Bạch Cốc Tử từ từ thở dài, nét mặt già nua bi thương.
“Đúng vậy.
Vô Trần chính là cốt nhục của Thiếu Phàm.
Đứa bé kia mệnh khổ, vừa mới được hạ sinh liền mất đi cha mẹ”.
Thanh âm Bạch Cốc Tử bi thương, sau liền thấy chính mình quá mức bi thảm, liền cười nói: “Thôi, không nói tới chuyện đó nữa.
Dạ Đế, không biết người đêm nay đến Tuyệt Trần Cốc của lão phu là có chuyện gì vậy? Nếu như có gì cần lão phu giúp đỡ, cứ nói với lão phu một tiếng là được rồi.
Lão phu sẽ dốc toàn lực ra để làm, để trả lại ân tình năm đó của Dạ Đế”.
Tư Đồ Minh lạnh nhạt cười, nói: “Cốc chủ, chúng ta là vì tìm thuốc giải của Xích huyết minh hoa mà đến tận đây.
Vị này chính là Cẩm Vương gia của Tấn Nam Vương triều.
Hắn trúng kịch độc của Xích huyết minh hoa”.
Tư Đồ Minh chỉ vào hướng Nam Cung Cẩm cho Bạch Cốc Tử nhìn.
Thời điểm Bạch Cốc Tử nghe đến bốn chữ Xích huyết minh hoa, vẻ mặt khẽ biến.
Trên mặt hắn khẽ hiện lên một ý nghĩa, sau rồi biến mất rất nhanh, lập tức cất cao giọng nói: “Thì ra là thế.
Không thể hình dung ra trên đời này còn có người sở hữu Xích Huyết minh hoa.
Hơn trăm năm trước, Tuyệt Trần Cốc ta đã mang loại độc này đi hủy hết rồi.
không nghĩ là sau trăm năm, loại độc này lại lần nữa xuất hiện.
Dạ Đế, người yên tâm, độc của Cẩm vương gia ta sẽ đích thân đi giải.
Lão phu sẽ dùng toàn lực để giải độc cho hắn”.
“Ông nội, thuốc giải ta đã mang đến đây rồi”.
Bạch Vô Trần bất ngờ vang lên.
Mọi người nghe tiếng liền nhìn lại, chỉ thấy sương khói lượn lờ, quần áo lam nhạt, tóc dài trắng như tuyết.
Hắn thong dong bước đến, hai mắt tinh khiết, tựa như sao trên trời.
Hắn ảm đạm cười, đứng bên cạnh Chân Linh, đem thuốc giải độc giao cho Chân Linh.
“Vô Trần, ngươi trở về khi nào vậy?”.
Tiếng Bạch Cốc Tử vọng đến tai Bạch Vô Trần, vừa kích động, vội vội vàng vàng đi đến ôm lấy hắn.
“Tiểu tử, ngươi nếu không trở về, ông nội sẽ phái tử hộ pháp đi tìm ngươi”.
Bạch Vô Trần đã quen với sự nhiệt tình của Bạch Cốc Tử, hắn ảm đạm cười nói: “Ông nội, ta không phải đã trở lại rồi sao? Bọn họ đều là bằng hữu của ta cả.
Ông nội, người không cần bày trận thế lớn như vậy đâu.
Tất cả giải tán đi”.
Bạch Vô Trần vừa rồi nghe tiếng kêu, trong lòng thầm biết Bạch Cốc Tử đã phát hiện ra chuyện có người xâm nhập vài vùng trồng thuốc, hắn liền vội vàng tìm đủ thuốc rồi quay trở ra.
Vốn dĩ nghĩ đến chuyện Bạch Cốc Tử khi phát hiện sẽ rất tức giận, đối với sự xâm nhập của Chân Linh, Tư Đồ Minh sẽ không nhẹ tay.
Không nghĩ tới khi hắn quay trở lại lại thấy một màn thế này, ông nội thế mà lại nhận ra Tư Đồ Minh, lại đối với hắn cung kính đến vậy.
“Ha ha, được, giải tán đi”.
Bạch Cốc Tử đối với trăm người kia phất tay một cái, ý bảo bọn họ rời đi.
Sau khi mọi người tản đi hết, Bạch Cốc Tử buông Bạch Vô Trần ra, đối với Tư Đồ Minh mà nói: “Dạ Đế, đêm đã khuya rồi, các người cứ ở lại Tuyệt Trần Cốc nghỉ ngơi đi.
Lão phu sẽ sắp xếp người chuẩn bị cho các vị mấy gian phòng hảo hạng”.
Tư Đồ Minh gật đầu.
“Làm phiền Cốc chủ”.
Lý Uyên cư.
Nơi đây chính là chỗ ở của Bạch Cốc Tử, một trúc viện thập phần trang nhã, chia làm ba gian nhỏ.
Phía trên có hai gian lầu trên một khung xà bằng trúc, trước sân có rất nhiều trúc với đủ mọi hình dáng, gió nhẹ phảng phất, tản ra tiếng vang, tạo nên một không gian thanh tịnh.
Đoàn người bước chân vào chính sảnh của Ly Uyên cư, vừa ngồi xuống đã có bọn nha đầu bưng trà lên.
Bạch Cốc Tử ngồi chính giữa lúc này mới đánh giá những người khác.
Ánh mắt của hắn thản nhiên đảo qua Chân tử Mặc, trong ánh mắt mang theo sự tán thưởng.
Thiên hạ đệ nhất công tử này danh tiếng vang dội, hắn đã sớm nghe qua.
Tuyệt Trần Cốc tuy là nơi nội bất xuất ngoại bất nhập, nhưng mọi chuyện trong thế gian này đều được thu vào trong mắt hắn cả.
Đối với Chân Tử Mặc, hắn vẫn có thể giải thích.
Ánh mắt hắn lại hạ xuống người Chân Linh, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Nàng là ai? Trên người của nàng vì cái gì có một cỗ hơi thở thần bí không thể lí giải, chẳng lẽ nàng chính là cô gái trong truyền thuyết?
Chỉ có cô gái trong truyền thuyết mới có hơi thở như thế, như vậy nàng…
Bạch Cốc Tử ngạc nhiên, tất cả đều hạ nơi đáy mắt của Chân Linh.
Trên mặt nàng một mảnh bình tĩnh, nhưng trong lòng lại luân chuyển biết bao nhiêu cảm xúc.
Ánh mắt Bạch Cốc Tử khiến nàng nhớ đến ánh mắt ngày trước Bạch Vô Trần nhìn nàng.
Bọn họ rốt cục là đã nhìn thấy gì trên nàng?
Tư Đồ Minh tự nhiên cũng mang ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Cốc Tử thu vào đấy mắt.
Trong tim hắn cũng sinh ra chút nghi hoặc.
Hắn lặng yên vươn tay nắm lấy tay Chân Linh, ý bảo nàng không cần phải để ý quá, tất cả đều có hắn rồi.
Cái nắm tay liên kết giữa Chân Linh với Tư Đồ Minh, khiến một dòng ấm áp theo bàn tay truyền thẳng vào trái tim nàng.
Nàng nghiêng mặt, hướng về phía hắn cười ôn nhu.
Bạch Cốc Tử lúc này mới đánh vỡ sự trầm mặc, lên tiếng đầu tiên.
“Dạ Đế, hai vị này nên xưng hô như thế nào đây?”.
Hắn tuy là hỏi đến hai vị, nhưng ánh mắt vẫn chỉ chăm chú nhìn Chân Linh.
Nếu nàng chính là cô gái trong thiên mệnh, nhưng vậy hắn không thể để nàng rời đi rồi.