Nàng tuyệt đối không phải là Chân Linh, bởi vì Chân Linh căn bản không có võ công.
Chân Linh cười vô cùng quyến rũ.
"Nam Cung Cẩm, ta là Vương phi của ngươi." Nụ cười này mị hoặc như thế, mọc lan tràn, quyến rũ vô biên, chỉ cần là nam nhân thì sẽ như bị điện giật.
Nam Cung Cẩm nhìn vẻ mặt của Chân Linh không nhịn được liền ngây ngẩn.
Trong khoảnh khắc, nữ nhân lạnh lùng này trở nên quyến rũ chỉ trong một cái chớp mắt.
Chân Linh này trái lại so với trước kia thú vị hơn.
Có điều hắn cũng không định bỏ qua cho nàng.
Hắn phất tay ra lệnh cho bốn nam nhân đang nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết đi ra ngoài.
Bốn nam nhân kia không hề chần chừ vừa rên đau vừa đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng, Nam Cung Cẩm đi về phía Chân Linh, khóe miệng giơ lên nụ cười nghiền ngẫm, một tay kéo nàng vào ngực, hơi thở gấp gáp thô ráp cùng nụ hôn mút liền rơi xuống.
Chân Linh bởi vì hai chân bị thương nên không thể tùy ý hành động.
Nhưng không có nghĩa là nàng sẽ để cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng.
Vì thế, sắc mặt nàng lạnh lùng nhắm môi trên của Nam Cung Cẩm dùng sức thật mạnh hung hăng cắn.
Nam Cung Cẩm bị cắn đau liền đẩy Chân Linh ngã trên mặt đất.
"Chân Linh, không cần lại cho bổn vương xem diễn tuồng lạt mềm buộc chặt gì đó, bổn vương hiện giờ đối với thân thể ngươi có hứng thú, ngươi phải cảm thấy cao hứng mới phải.
Chẳng lẽ tất cả việc ngươi làm không phải là muốn bổn vương làm thế đối với ngươi sao?" Nói xong, bàn tay hắn phủ lên thân thể ấm áp mềm mại xinh xắn của Chân Linh.
Chân Linh cười lạnh nhìn tay hắn đang vuốt ve, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng giống như hồ nước lạnh lẽo, làm cho người ta bị hút vào không dám đùa giỡn.
"Nam Cung Cẩm.
Ngươi cho là ngươi thật sự hấp dẫn như thế sao?"
Nam Cung Cẩm sắc mặt lạnh lùng khiếp sợ, nắm chặt cằm Chân Linh.
"Ngươi có ý tứ gì?"
Chân Linh mắt lười nhác liếc nhìn Nam Cung Cẩm một cái.
"Ý tứ này của ta chẳng lẽ Vương gia nghe không hiểu tiếng người?"
Nam Cung Cẩm nghe xong một câu này sắc mặt rất khó coi.
Lực tay mạnh hơn mấy phần.
"Tốt.
Chân Linh ngươi dám nói móc bổn vương không phải người.
Hừ! Ngươi có bản lĩnh dám khơi mào lửa giận của bổn vương, bổn vương quyết định hôm nay không bỏ qua cho ngươi."
Nam Cung Cẩm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Chân Linh, trong mắt mang theo lửa giận cùng dục vọng, hắn lần thứ hai phủ xuống nàng, một tay ngăn chặn hai tay Chân Linh, miệng dùng sức gặm cắn môi cánh hoa Chân Linh.
Nụ hôn của hắn mang theo sự trừng phạt bá đạo không có chút nào ôn nhu, như một con ác thú phát điên tha hồ cắn xé con mồi của hắn.
"Uhm...!buông ra..." Chân Linh như con mồi kia liều chết mà giãy dụa.
Nhưng lúc này chân nàng căn bản không thể động đậy, mà hai tay nàng cũng bị Nam Cung Cẩm gắt gao ngăn chặn, cằm vẫn như cũ bị hắn nắm thật chặt, nàng hoàn toàn không có khả năng cắn hắn lần thứ hai.
Nam Cung Cẩm hơi thở nóng rực gắt gao đem Chân Linh giam vào lòng, Chân Linh bị vây ở trong đó nàng cảm thấy trong cơ thể một hồi lo lắng nhưng đầu óc nàng lại tỉnh táo khác thường.
Chẳng lẽ nàng cứ như vậy bị Nam Cung Cẩm ăn?
Không.
Không có khả năng.
Nàng hận khuôn mặt này cho nên tuyệt đối không để hắn đạt được.
Trong lúc Chân Linh đang suy nghĩ, Nam Cung Cẩm hôn càng triền miên, hơi thở dày đặc cực nóng phả lên gương mặt tinh tế của Chân Linh.
Bàn tay Nam Cung Cẩm tiến vào bên trong áo Chân Linh đem cổ áo nàng đẩy ra để lộ làn da trắng nhẵn nhụi nõn nà mang theo mùi hương câu hồn người mà chỉ mỹ nhân mới có.
Hơi thở Nam Cung Cẩm càng dồn dập.
Hắn thay đổi chiến địa, môi nóng như lửa hạ xuống xương quai xanh Chân Linh mà cắn mút.
Nam Cung Cẩm lúc này đang đắm chìm trong dục vọng, hắn buông lỏng kiềm hãm nơi tay Chân Linh, ngược lại tay hắn như nước chạy trên lưng mảnh khảnh của Chân Linh.
Chân Linh sắc mặt bình tĩnh nằm ở đó, Nam Cung Cẩm chưa hề chú ý tới tay nàng hết sức khẽ, cực nhanh rút trâm cài tóc trên đầu xuống muốn đâm vào cẳng chân Nam Cung Cẩm..