Bước chân Cố Phàm bước về phía Chân Linh càng ngày càng gần, hắn dâm loạn mà cười mà nói.
“Anh Túc cô nương, bổn thiếu gia hôm nay mang đến ước chừng khoảng năm trăm vạn lượng bạc, chỉ cần Anh Túc cô nương vì bổn công tử mà nhảy một đoạn, ta liền đem toàn bộ bạc này giao cho Anh Túc”.
Chân Linh cong môi cười.
“Được thôi~~~”.
Âm cuối của nàng ngân thật dài, một chút lại hạ xuống, nàng nói tiếp.
“Bất quá, Cố công tử à, người không biết năm trăm vạn lượng bạc này nếu so với một ngàn vạn lượng hoàng kim đêm qua có chút kém hơn sao? Cố công tử chính là nhân vật nổi danh trong trời đất này, với chuyện bạc thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng còn chuyện thể diện mặt mũi mới là chuyện lớn.
Cố công tử chẳng lẽ lại không muốn cho đại danh của mình chấn kinh thiên hạ, mỗi người đều nhắc đến đại danh của người hay sao?”.
Cố Phàm cơ bản là làm việc chẳng bao giờ dùng tới đầu óc, thế nhưng lại kiêu ngạo ác bá vô cùng.
Lúc này nếu không giáo huấn hắn một chút, chỉ sợ sau này hắn càng ngày càng bày ra bộ dáng bệ vệ kiêu ngạo.
Nói chuyện dân chúng ở đây, chắc hẳn chịu không ít sự khi dễ từ hắn rồi.
Chân Linh mặc dù không phải là loại lương thiện gì, nhưng mà nàng lại hận nhất là những kẻ ỷ thế mà ức hiếp người khác.
Hôm nay là tự Cố Phàm tìm tới tận cửa, như vậy đừng trách sao nàng không khách khí.
Cố Phàm nghe những lời Chân Linh vừa nói, quả nhiên thần sắc có chút dao động.
hắn nhìn Chân Linh mà nói.
“Anh Túc cô nương, ta hôm nay chỉ mang có năm trăm vạn lượng bạc, đã không phải là số lượng nhỏ rồi, không phải nàng muốn ta…”.
Chân Linh cười cắt ngang lời của Cố Phàm đang nói, nàng nói một cách dứt khoát.
“Cố công tử, người đang quản lý Mai Hoa lâu đúng không, nay năm trăm vạn lượng này người cũng không cần đựng tới.
Chi bằng hôm nay chúng ta đánh cược một ván đi.
Chúng ta hai bên đều có điều mong muốn, thế thì giờ lấy khế ước mua bán nhà ra làm vật đánh cược.
Người nếu thắng thì không cần mất đồng nào, Anh Túc sẽ vì người mà múa một khúc.
Còn nếu Anh Túc thắng, khế ước mua bán nhà của Mai Hoa lâu liền thuộc quyền sở hữu cửa Phượng Nghi lâu chúng ta, Cố công tử thấy vậy thì thế nào?”.
Cố Phàm vừa nghe thấy, liền vui mừng khôn xiết.
Ha ha, hắn cái gì cũng không biết, chỉ có bài bạc là sở trường nhất mà thôi.
“Ha ha ha, được, được thôi! Đề nghị của Anh Túc cô nương thật không tồi, chúng ta liền cược một ván đi”.
Cố Phàm nói xong, quay sang một kẻ đứng kế bên mà thầm thì to nhỏ mấy tiếng.
Mọi người thấy thế, liền đoán là hắn đang sai người về lấy khế ước mua bán nhà của Mai Hoa lâu.
Người kia bước ra khỏi Phượng Nghi lâu, lao thẳng về phía Mai Hoa lâu mà bước tới.
Chân Linh lúc này đi tới bên cạnh Hoa tỷ, đạm thanh mà nói: “Hoa tỷ, khế ước bán nhàcủa Phượng Nghi lâu ở đâu, có thể cho ta mượn một chút được chứ?”.
Hoa tỷ nghe xong, có chút chần chừ.
Nàng cân nhắc hồi lâu, rồi mới cắn răng mà nói.
“Được rồi, Anh Túc cố gắng mà “hầu hạ” cho Cố công tử thật tốt nhé.
Chúng ta đều ở đây làm chứng cho ngươi”.
Nói xong, liền từ trên người, lấy ra mảnh khế ước bán nhà mà đưa cho Chân Linh.
Chân Linh nhìn khế ước kia mà cười thật nhẹ, sau đó cùng với mọi người đang nghĩ tại đại đường trông ngóng vào ván cược này, hết thảy chỉ còn chờ khế ước bán nhà của Cố Phàm mà thôi.
Sắp xếp trong hết thảy mọi chuyện, thì thấy thủ hạ mới rồi vừa rời đi của Cố Phàm đang chạy vội chạy vàng tiến vào, thở hồng hộc, đem mảnh khế ước được bọc kỹ trước ngực đưa cho Cố Phàm.
Cố Phàm nhận lấy nó, nụ cười càng thêm đểu giả.
Hắn dường như thấy cảnh Chân Linh thua cược, đang múa một điệu múa tươi đẹp.
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ đắc ý, giương giọng lên nói: “Anh Túc cô nương, khế ước của Hoa Mai lâu hiện đang ở đây, chúng ta bắt đầu cược đi”.
Nói xong, hắn bày ra vẻ thong dong mà ném mảnh khế ước lên chiếu bạc.
Sắc mặt thay đổi theo từng diễn biến*.
Chân Linh đi đến, cầm khế ước mua bán nhà của Phượng Nghi lâu trong tay ném xuống bàn, nhìn Cố Phàm hào hứng nói.
“Cố công tử, người đã tính xem nên chơi như thế nào chưa?”.
(*Nguyên văn “Hóa diện thượng hóa hoa hóa hạ” – Mời các nàng xem lại chú thích ở chương 46 giùm ta nhá).
Cố Phàm thập phần tự tin, cười lớn.
Hắn nghĩ thầm, Anh Túc thật sự đúng là chưa hiểu sự tình, lại còn dám hỏi hắn xem muốn chơi như thế nào ư? Phải biết rằng, hắn – Cố Phàm chính là khách quen của sòng bài, hễ chơi cược như thế nào đều thắng cả.
Hôm nay mọi sự đã định rồi, hắn chơi gì cũng sẽ thắng thôi.
“Anh Túc cô nương à, nàng định đi.
Tùy nàng muốn chơi cái gì, bổn công tử đều tiếp hết”.
“Ồ, vậy được, chúng ta đổ xí ngầu đi, tính điểm lớn điểm nhỏ”.
“Được thôi!”.
Hai người ngồi chuẩn bị trên chiếu bạc, ngồi ở hai phía, còn chính giữa thì đặt một chén đựng xí ngầu.
Bốn bề chiếu bạc đều được vây bởi các cô nương của Phượng Nghi lâu cùng với đám thuộc hạ của Cố Phàm.
Tất cả đều thông ngóng vào kết quả của cuộc đấu bài này.
Chân Linh nâng mắt nhìn Cố Phàm, thản nhiên mà nói.
“Cố công tử, mời người đổ
trước”.
Cố Phàm cười dắc ý.
“Được thôi.
Bổn công tử đổ trước.
Anh Túc cô nương phải nhìn cho kỹ đó nha, bổn công tử chính là đổ thần danh chấn thiên hạ đó.
Hễ đổ xí ngầu lần nào thì đều thắng lần đó.
Hôm nay Anh Túc cô nương phải múa là điều đã định rồi”.
Chân Linh cười nhạt không nói.
Cố Phàm thấy thế, thì nghĩ Chân Linh nhất định là đang sợ, không khỏi càng thêm đắc ý mà cười rộ lên.
Tay hắn chụp lấy đầu chén, phe phẩy lay lắc đủ kiểu, lắc một hồi lâu, mới đặt định lên bàn.
Ánh mắt thập phần vênh váo tự đắc mà nhìn tất cả mọi người, sau liền nâng chén lên.
Bên trong là năm con lục, một con tứ (chính là 6x5+4=34 í ạ).
Điểm tính cũng thật lớn đó nha.
Mọi người nhìn Cố Phàm mà chấn động, đồng thời cũng lo lắng mà nhìn Chân Linh.
Tất cả đều nghĩ, liệu nàng có thắng nổi hay không chứ?
Chân Linh đối với ánh mắt của tất cả mọi người thì chỉ bày ra một nụ cười nhạt, liền sau đó thì nâng bàn tay mềm mại xinh đẹp lên, chụp lên đầu chén.
Bàn tay Chân Linh vừa tùy ý đặt lên chén, đã nhấc chén lên thật chuẩn xác, không sai một li.
Xem cũng chẳng thèm xem, bày ra thủ pháp cùng tinh thần thong dong như vậy, khiến cho mọi người giữa sân than lên một tiếng sợ hãi.
Tay Chân Linh tùy ý mà lay động, cuối cùng dừng lắc một cách dứt khoát, hạ đầu chén xuống bàn thẳng tắp, bàn tay mảnh khảnh vỗ nhẹ vào góc bàn, đầu chén kia liền mở ra.
Bên trong là những viên xí ngầu ngay ngắn thẳng tắp nằm yên, điểm ra đúng sáu cái lục (tức 6x6=36 í ạ).
Trong sảnh là một mảnh kêu than đầy kinh hãi.
Cố Phàm không ngờ được thủ pháp của Chân Linh lại có thể lợi hại như thế, nhìn cách nàng ra tay vừa rồi, hắn liền biết đây chắc chắn là cao thủ đổ xí ngầu.
Hắn thì thào nói: “Ván này không tính.
Vừa rồi chỉ là chút sai lầm của bản công tử mà thôi.
CHúng ta chơi lại, ba ván định thắng thua.
Vừa mới nãy là lớn nhất, bây giờ sẽ là nhỏ nhất”.
Nói xong, hắn nắm lấy đầu chén, hung hăng mà lắc.
Hạ xuống liền mở ra, là sáu cái nhất (tức là 1x6=6 í ạ).
Chính là thấp nhất.
Cố Phàm tràn đầy hứng khởi, thập phần dắc ý mà nhìn Chân Linh.
Lúc này đây, hắn chẳng tin nàng có thể lắc ra được sáu cái nhất như hắn.
Cho dù nàng có lắc ra sáu cái nhất, hai ngươi cũng chỉ là hòa mà thôi.
Tử sa của Chân Linh tản ra sự lạnh lùng, lại loáng thoáng hiện lên một nét cong*.
Sau đó, bàn tay mềm mại của nàng lại nắm lấy đầu chén, nhấc lên thật nhanh mà lay động mấy cái, sau liền đặt lên bàn.
Khi mở ra, giữa sân là một mảnh thanh âm sợ hãi đang than vãn.
(*Chỗ này, ta nghĩ là tỷ ấy đang cười mỉm á).
Lại là nhất trụ kình thiên*, chỉ là…
(*Nhất trụ kình thiên – Là 6 cục xí ngầu chồng lên nhau thành 1 cột "nhất trụ" và mặt ngửa là số 1, cho nên ván này Linh tỷ lắc được 1 điểm).