"Cha!" Cố Phàm kinh hoảng hô to, xông đến ôm thi thể Cố Nghĩa.
Tất cả mọi người trong Phượng Nghi lâu nhìn thấy cảnh này, ai nấy cũng đều sợ hãi.
Toàn thân Tư Đồ Minh lúc này tản ra sự tức giận dày đặc, xung quanh hắn sát khí lượn lờ, làm cho bóng dáng hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng có vẻ vô cùng xơ xác tiêu điều.
Hắn vốn có việc cực kỳ quan trọng cần phải xử lý, nhưng đột nhiên nghe được tin, Thất Tinh lâu ra lệnh giết chết Chân Linh.
Vì thế, hắn bỏ lại tất cả mọi chuyện, trở về Phượng Nghi lâu, không ngờ lại nghe được Cố Nghĩa mắng nàng là dâm phụ.
Hắn nghe thấy hai chữ đó, lửa giận dày đặc trong lòng, hận không thể xông ra xé nát mồm Cố Nghĩa, bất luận là kẻ nào, cũng không được dùng từ "dâm phụ" mắng nàng, nếu hắn nghe thấy một lần, liền giết một lần.
Chân Linh nhìn Từ Đồ Minh vốn trong trẻo lạnh lùng lạnh nhạt đột nhiên trở nên giận dữ như thế, nàng không hiểu vì sao, cảm thấy có một chút thẫn thờ nhàn nhạt lướt qua, Tư Đồ Minh lúc này, làm cho nàng có cảm giác quen thuộc, dường như giữa ký ức mơ hồ, cũng có một nam tử bá đạo như vậy mơ hồ tồn tại...
"Nàng không sao chứ?" Khi Từ Đồ Minh nhìn Chân Linh, đã thu lại tức giận hừng hực, mắt mắt trở nên ôn nhu.
"Không, không sao..." Chân Linh nhìn ánh mắt ôn nhu như nước của Tư Đồ Minh, cảm thấy hoảng hốt.
"Không sao là tốt rồi." Từ Đồ Minh cười ảm đạm.
Nhưng sâu trong nội tâm, hắn lại khát khao muốn tiến lên gắt gao ôm nàng.
Từng ngày từng đêm nhớ thiên hạ (người trong lòng) ngay trước mắt, mà hắn vẫn không thể ôm nàng vào lòng, phần thống khổ này, chỉ có một mình hắn lệ thuộc vào.
"Ngươi giết cha ta, bản thiếu gia muốn giết ngươi.
Người tới, đem người này giết cho bản thiếu gia." Lúc này Cố Phàm khóc rống quay đầu lại, rống to với mấy trăm tên tuỳ tùng.
"Vâng, thiếu gia." Mấy trăm người nhất tề đáp lời, giương đao chém về phía Tư Đồ Minh.
Tư Đồ Minh sắc mặt bình tĩnh trong trẻo lạnh lùng mà đứng đó, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Trăm người kia khí thế oán hận không ngừng, người này rõ ràng không để bọn họ vào mắt, hừ, bọn họ nhất định phải cho hắn biết tay, hảo hảo giáo huấn hắn một chút.
Tuy nhiên điều kỳ diệu tiếp theo, khi bọn họ vừa tới gần cách Tư Đồ Minh năm bước, chỉ thấy Tư Đồ Minh vung ống tay áo xanh nhạt lên, mấy trăm người lại bị một trận gió cường đại quét ra ngoài, hung hăng rơi xuống mặt đất, hộc máu không ngừng...
Các cô nương trong Phượng Nghi lâu, kêu lên sợ hãi, đều bỏ chạy.
Cố Phàm nhìn Tư Đồ Minh, sắc mặt kinh hãi như nhìn thấy quỷ.
"Ngươi, ngươi, các ngươi, bản thiếu gia sau này nhất định sẽ hung hăng giáo huấn ngươi." Nói xong, run rẩy bỏ chạy mất.
Tư Đồ Minh lạnh lùng đứng ở đó, lạnh lùng lên tiếng.
"Không cần đợi sau này, hiện tại ta liền cho ngươi cơ hội." Giọng nói vừa dứt, ống tay áo buông xuống, một trận gió mạnh mẽ quét qua, chân Cố Phàm mới vừa nâng lên, liền bị quét trúng, bị nâng lên khỏi mặt đất, cuối cùng hung hăng đập xuống, thân thể hắn run rẩy run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi, một hơi không kịp nuốt xuống, đã tắt thở bỏ mạng.
Chân Linh nhìn Tư Đồ Minh, thu hồi vẻ mặt hoảng hốt, thản nhiên nói: "Cám ơn ngươi, Tư Đồ công tử." Cố Nghĩa Cố Phàm chết, tất nhiên nàng cảm thấy được đồng tình, đối với người muốn giết nàng, nàng chưa bao giờ nhân từ.
Nàng là sát thủ, không phải người lương thiện gì, nhân từ quá nhiều sẽ chỉ làm chính mình chết không có chỗ chôn, cố Phàm và Cố Nghĩa bại hoại như vậy, quả thật đáng chết.
Tư Đồ Minh run lên, âm thầm chịu đựng đau đớn trong lòng.
Cái hắn muốn, cũng không phải tiếng cám ơn này, hắn cam tâm tình nguyện vì nàng làm mọi thứ, cho dù trả giá bằng mạng sống cũng sẽ không hối tiếc, chỉ cần nàng có thể nhớ lại hắn, chỉ cần nàng có một chút để ý đến hắn...
Hắn cực lực bỏ qua đau đớn trong lòng, nét mặt biểu lộ nụ cười ôn hoà.
"Chân nhi, không cần cảm tạ ta, có lẽ là ta làm điều thừa, cho dù ta không xuất hiện, nàng cũng có thể trừng trị bọn họ." Hắn cỡ nào hy vọng nàng có thể bình thường một chút, cứ như vậy, hắn liền có thể làm bấy nhiêu việc cho nàng, mà không phải giống như bây giờ, nàng kiên cường làm cho hắn không thể tới gần.
Chân Linh nâng mắt nhìn Tư Đồ Minh, dời vấn đề.
"Tư Đồ công tử, làm sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?" Chẳng biết tại sao, khi đối mặt với Tư Đồ Minh, nàng lại cảm thấy có loại hoảng hốt như đã từng quen biết, cảm giác như vậy làm nàng có chút sợ hãi, bởi vì đoán không ra, cho nên hoàn toàn bỏ qua.
Tư Đồ Minh cảm giác thấy Chân Linh cố ý tránh né, hắn liền nảy sinh luống cuống, vẻ mặt hắn đau xót, tiến đến đem Chân Linh ôm vào trong ngực thật chặt.
Hai tay hắn, mang theo run rẩy rất nhỏ, thời điểm đó, hắn sợ, sợ hãi đau thấu nội tâm...
Hắn ôm cực nhanh, ở bên tai nàng lên tiếng gọi.
"Chân nhi, Chân nhi..."
Chân Linh run rẩy, vội vàng đẩy Tư Đồ Minh ra, nhưng hắn ôm nhanh như vậy, mặc cho nàng dùng sức thế nào cũng đẩy không ra.
"Chân nhi, không cần rời khỏi ta được không? Chân nhi, không cần rời khỏi ta..." Giọng Tư Đồ Minh trầm thấp, mang theo bi thương nhàn nhạt như tuyết.
Đôi mắt hắn, đau đớn dao động thật sâu, như một ngọn lửa, mang theo thống khổ vô tận, bốc cháy cuồng nhiệt.
Chân Linh rung động dừng lại, nàng đứng đó, vẫn không nhúc nhích, tuỳ ý Tư Đồ Minh ôm chặt, trong đầu hoảng hốt đầy ảo ảnh, nàng dường như trở về những ngày trước, về tới khoảng thời gian thống khổ, nàng co lại trong một góc sáng nho nhỏ, bốn phía đều tối đen, mọi thứ, đều bi thương như thế, mọi người, đều bỏ nàng mà đi...
"Chân nhi..." Một tiếng gọi thân tình bi thương, như từ phía chân trời xa xôi thổi tới, hắn mang trên lưng ký ức năm kiếp, chỉ vì chờ nàng, chỉ vì yêu nàng, lúc này nàng ngay trước mắt, tim hắn, lại thê lương dữ dội.
Từ lúc ra đời đến nay, hắn không lúc nào không sống giữa những nỗi nhớ sâu nặng, vì tình mà khổ, vì tình mà đau, trái tim đau đớn như bị xé nát, nồng nhiệt như thế, mãnh liệt như thế, dường như muốn thiêu đốt hắn.
Hắn duỗi bàn tay trong suốt như ngọc, nhẹ nhàng xoa gò má nàng, động tác nhẹ nhàng chậm rãi như thế, cách lớp tử sa, nhẹ nhàng phác hoạ đường nét của nàng, ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay chạm vào làn da nhẵn nhụi lộ ra bi thương.
Tâm đau xót, hạ xuống một nụ hôn.