Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Editor: Nhung

“Tam thiếu, chính là chỗ này."

Hàn Thừa Nghị xuống xe, cả người tản ra khí lành lạnh, không nói lời nào. Nghê Tuấn đi trước dẫn đường, tay Hàn Thừa Nghị siết thành quyền, tưởng như giờ này chỉ cần chạm nhẹ một cái, mọi cảm xúc của anh đều sẽ nổ tung.

“Nghê Tuấn, đạp cửa!"

“Rõ!” Nghê Tuấn đáp một tiếng, nhanh chóng giơ lên chân, đạp mạnh vào cánh cửa sắt, cửa rơi xuống sàn nhà phát ra âm thanh cực lớn, khiến cho toàn bộ chung cư cũ nát đều như run lên.

Hàn Thừa Nghị đi vào phòng ngủ, thấy hai thân người trên giường đang dây dưa với nhau, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Được! Hình ảnh rất đẹp! Anh lo cho cô như thế…… Kết quả, cô ấy lại cùng mối tình đầu phong lưu khoái hoạt! Chắc chắn là đã có sợi dây thần kinh nào đó đứt rồi, cho nên anh mới vì cô mà lo lắng, vì cô mà thân trí rối loạn.

“Nghê Tuấn!” Hàn Thừa Nghị quả quyết xoay người, không thèm ngoái lại nhìn hai người trên giường, phất tay nói, “Mặc kệ cho bọn họ làm."

Nghê Tuấn ngơ ngác, ý của tam thiếu là gì?

Nhạc Tuyết Vi không biết giờ này Hàn Thừa Nghị đang nghĩ gì, cô chỉ biết là, anh ta đã tới rồi! Thiếu chút nữa thôi là cô bị Cừ Lễ Dương…… rồi. May là, Hàn Thừa Nghị đã tới! Cô run rẩy vươn tay về phía Hàn Thừa Nghị, miệng nỉ non: “Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị…… huhu……”

Nghe thấy vậy, tim Hàn Thừa Nghị khẽ run lên.

Hàn Thừa Nghị cắn răng, gân xanh đã hiện rõ trên trán, đột nhiên anh thay đổi chủ ý, nhanh chóng xoay người, đi đến bên giường, một bàn tay quăng Cừ Lễ Dương ra xa như là quẳng rác, Cừ Lễ Dương bị đập đầu vào tường, chắc chắn là bị nội thương.

Đến gần Nhạc Tuyết Vi, anh mới phát hiện ra mặt cô đẫm nước mắt, môi bị cắn tới bật máu.

Cô bị cưỡng ép! Không phải là tự nguyện.

Hàn Thừa Nghị ảo não, cởi áo khoác lên người Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi vẫn chưa định thần lại, thấy vậy liền vươn tay đánh anh rồi ôm chặt lấy cô anh khóc lóc, kể lể: “Anh ta dùng dao nhỏ đe dọa tôi, cưỡng ép tôi…… Tại sao anh lại đến muộn như thế? Thiếu chút nữa... thiếu chút nữa... huhu"

“Ngốc."

Hàn Thừa Nghị đau lòng vô cùng, ôm chặt cô hơn, ngoài miệng tuy là mắng mỏ nhưng động tác lại rất ân cần, che chở, bảo vệ cho cô.

Căn nhà nhanh chóng được vây quanh bởi một đám vệ sĩ, Nghê Tuấn nhìn Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi đi ra, phất tay, mọi người thấy vậy đều tránh đường cho họ đi.

“Hàn Thừa Nghị, tôi, tôi……”

Trên đường đi, công dụng của thuốc càng phát huy mạnh, Nhạc Tuyết Vi đã không thể chống đỡ được nữa, khẽ rên một tiếng. Cô vốn bị Hàn Thừa Nghị ôm chặt, giờ lại càng khao khát được gần sát vào anh. Thân hình cô mềm mại như cọng rong biển, không ngừng quấn quanh Hàn Thừa Nghị.

“Chuyện gì vậy?"

Hàn Thừa Nghị cúi đầu nhìn cô, phát hiện hai mắt cô phủ toàn sướng mù, khẽ nhếch miệng.

Hàn Thừa Nghị sắp không kiềm chế được nữa, anh cố gắng áp chế suy nghĩ muốn Nhạc Tuyết Vi trong đầu, bảo tài xế: “Lái nhanh lên!”

Cuối cùng cũng về tới bán hạ sơn trang, Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi bước đi như chạy phòng ngủ, quả thật rất vội vã, thế nhưng động tác ôm Nhạc Tuyết Vi vẫn dịu dàng như vậy.

Nhạc Tuyết Vi vô lực thở hổn hển, ánh mắt chờ mong nhìn anh, hai má ửng đỏ, xuân ý hiện đầy mặt.

Hàn Thừa Nghị lúc này không nhanh không chậm, anh vén mấy sợi tóc còn vương trên mặt cô, hỏi: “Biết mình đang làm gì không?"

“A? Biết!” Nhạc Tuyết Vi ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, hô hấp trở nên nóng bỏng, dồn dập.

“Em muốn làm gì?” Hàn Thừa Nghị giống như đang chơi trò chơi chúa tể, Nhạc Tuyết Vi đã bị anh nắm trong lòng bàn tay, từ thể xác đến tâm hồn! “Nói, em muốn gì? Hãy nói cho tôi biết……”

“Em.... Em muốn, muốn, anh."

Rõ ràng, cô không nên nói như vậy, nhưng vào giây phút đó, Nhạc Tuyết Vi giống như bị mê hoặc, không tự chủ được. Cuối cùng…… Vẫn là chạy không thoát khỏi số mệnh đã an bài.

“Thật sao? Tôi là ai?” Hàn Thừa Nghị khôn khéo khiến Nhạc Tuyết Vi từng bước rơi vào bẫy.

“Uhm, Hàn Thừa Nghị.” Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu, gọi tên của anh, giọng ngọt hệt như bánh đậu.

Thế là, tất cả quần áo trên người đều rơi xuống.

Giống như hai kẻ chia lìa ngàn vạn năm mới có thể gặp lại, thân thể hai người giống như hòa làm một! Hàn Thừa Nghị cảm nhận được cảm giác vui sướng chưa từng có.

Mười ngón tay ôm chặt cô, dán chặt đến cực độ, chỉ hận không thể hòa cô vào trong xương tủy.

“Tiểu Tuyết.”

Anh gọi cô, lần đầu tiên anh gọi cô như vậy.

“Uhm.” Nhạc Tuyết Vi vừa lên tiếng, anh lại hôn cô, nụ hôn dừng ở khóe mắt.

“Sau này, anh sẽ gọi em như thế, có được không? Tiểu Tuyết?"

Nhạc Tuyết Vi được anh ôm vào ngực đầy dịu dàng, bỗng nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, mẹ cũng gọi cô như vậy…… Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết. Sau đó, mẹ cô đi rồi, không còn ai kêu tên cô như vậy nữa. Tuyết Vi, mọi người đều gọi như vậy.

Có điều cô không thích tên này, vì trong đó có chữ "Vi" có trong tên Kiểu Vi Vũ! Hiện tại, cô đang nằm dưới thân người đàn ông đã mua mình, được gọi tên như vậy khiến cô cảm động vô cùng.

Vui vẻ giống như giữa đêm gặp được ánh sao băng vậy.

“Em cũng thử gọi anh là... Thừa Nghị đi." Ánh mắt Hàn Thừa Nghị dịu dàng như nước, khiến người ta chìm đắm không cách nào thoát ra.

“Thừa, Thừa Nghị..." Nhạc Tuyết Vi lắp bắp, thẹn thùng. Cô bỗng nghi hoặc, hai người vốn không yêu nhau, vậy mà cũng có thể diễn cảnh tình chàng ý thiếp? Có lẽ, đây chính là thứ Hàn Thừa Nghị gọi là gặp dịp mà chơi! Trong đầu cô vẫn còn nhớ, Hàn Thiên Lỗi nhắc, cô và người đàn ông này, không thể là thật.

“Thật tốt, gọi vài tiếng nữa đi.” Hàn Thừa Nghị khích lệ, hôn lên mũi cô.

“Thừa, Thừa Nghị, Thừa Nghị, Thừa Nghị..."

“Thật ngoan."

Cùng hòa cơ thể, trái tim dán chặt, ánh trăng như hoa, thanh cảnh xen lẫn....

Bên tai có tiếng rên khẽ, là lúc Hàn Thừa Nghị đi lên.

Mí mắt Nhạc Tuyết Vi giật giật, từ từ mở mắt ra, đối diện với tấm lưng của Hàn Thừa Nghị, hình ảnh điên cuồng tối hôm qua hiện lên trong đầu Nhạc Tuyết Vi ngay tức khắc. Cô ngượng tới nỗi không dám đối mặt với Hàn Thừa Nghị, nhanh chóng xoay người, lấy chăn che mặt.

Cảm nhận thấy cô nàng kia đã tỉnh dậy, Hàn Thừa Nghị xoay người ôm lấy cô, chóp mũi và cánh môi dừng lại trên cổ cô đầy thân mật.

“Tỉnh rồi sao? Em có mệt không?”

Nhạc Tuyết Vi che lại chăn, tâm tình rối loạn. Cô thật sự đã bán cho anh rồi……

Hàn Thừa Nghị vẫn chưa nhận thấy cảm xúc của cô, cười nhạt, bàn tay đặt trên eo cô liền véo nhẹ hai cái, “Chỗ này thấy sao? Đau mỏi sao?"

“A!” Nhạc Tuyết Vi không tránh khỏi liền nhíu mày một cái, đau, không chỉ là eo, hai cái đùi cũng mỏi nhừ, cảm giác giống như người bị đập ra rồi ráp lại từ nhiều phần. Cơ thể này giống như không phải là của cô nữa.

“Đừng nhúc nhích, lại mỏi lại đau!”

Hàn Thừa Nghị buông cô ra, nói: “Tối hôm qua em mệt, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi."

Tiếp theo anh đi vào phòng tắm rửa, thay quần áo. Đến khi bước ra, Nhạc Tuyết Vi vẫn đứng ở mép giường.

Cô vốn tưởng không có gì khác lạ, nhưng mà, vừa đứng lên, muốn khép hai chân lại cũng không được, vừa khép lại là đau? Chẳng lẽ sức mạnh của anh lại lớn vậy? Còn nữa, cái eo đau nhức này hình như không phải của cô nữa rồi.

Tóm lại, Nhạc Tuyết Vi giờ đang đứng với một tư thế hết sức kì lạ, tiến thoái lưỡng nan.

“Ha!” Hàn Thừa Nghị cười nhạo một tiếng, lắc đầu, đi tới bế cô lên giường một lần nữa.

“Anh làm gì thế? Để em cử động chút, quen rồi thì sẽ ổn thôi!"

Hàn Thừa Nghị liếc nhìn cô, Nhạc Tuyết Vi biết điều lập tức ngậm miệng.

“Tưởng bản thân khỏe mạnh lắm muốn làm gì thì làm sao? Nghe lời. Nằm nghỉ đi. Còn nữa…… Em như thế này, tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi đi."

Lúc nói mấy lời này, trên mặt hiện rõ ý cười.

Ý gì vậy? Nhạc Tuyết Vi chờ Hàn Thừa Nghị đi rồi liền lấy gương soi,

“A!” Một tiếng thét kinh hãi.

Mặt này, sao trong gương lại có mặt quỷ như vậy? Miệng sưng, mặt sưng, lớp trang điểm cũng bị nước mắt làm lem hết cả, cô cứ thể dùng gương mặt này để.... với Hàn Thừa Nghị cả đêm sao? Sao Hàn Thừa Nghị cũng không nhắc nhở cô một câu?

Rốt cuộc mắt thẩm mỹ của người này có không vậy? Mặt cô như vậy mà cũng có thể... xuống được? Hàn Thừa Nghị này cũng thật là, tiết kiệm quá, diện mạo không quan trọng, cứ dùng được là anh ta dùng sao?

“Phù!” Nhạc Tuyết Vi thở phào, nhắc chính mình không cần suy nghĩ nhiều, hai người họ cũng chỉ dừng ở mối quan hệ này thôi. 1000 vạn, đây mới chỉ là bắt đầu. Khom lưng, cô lấy quyển sổ giấu dưới đầu giường ra.

Đây là quyển sổ cô mang đi từ kí túc xá, dùng để ghi chép. Hàn Thừa Nghị đã từng nói, mỗi lần vào, là trừ đi một vạn. Tổng cộng một nghìn lần, thời gian dài như thế sao cô chịu nổi?

Có lẽ là Hàn Thừa Nghị chỉ nói vậy cho qua, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại không cho là vậy. Cô nhớ rất rõ, còn ghi lại cẩn thận ngày tháng và số lần... vào, sau này sẽ có bằng chứng.

Nhạc Tuyết Vi nắm chặt cây bút, trong sổ ghi cô và Hàn Thừa Nghị: lần thứ nhất...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui