Tuy đã sớm biết Tô Kiến Khôn không thích mình, nhưng những lời này không nghi ngờ gì vẫn như đao nhọn ở trong lòng cô hung hăng càn quấy đến máu tươi đầm đìa.
Vĩnh viễn đều là như vậy, đáy mắt Tô Giản toát ra một tia chua xót cùng nản lòng, từ nhỏ đến lớn chỉ cần cô cùng Tô Tiêu đối nghịch, bất luận xanh đỏ đen trắng, Tô Kiến Khôn trách cứ vĩnh viễn đều là cô.
Cô không hiểu nổi, rõ ràng đều là con gái của Tô Kiến Khôn, tại sao cô luôn bị đối xử khác biệt như vậy?
Lục Tư Niên vẫn luôn lạnh lung và lặng lẽ quan sát, đem chua xót của cô thu vào đáy mắt, đột nhiên giơ tay lên ôm cô trong vòng tay của mình, đôi mắt hẹp dài như phủ một lớp vụn băng mỏng: “Đủ chưa?”
“Vợ của Lục Tư Niên, không đến lượt các người dạy đời!”
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời nói của anh như hòn đá cuội khuấy động mặt hồ (nguyên văn: “như hòn đá cuội khuấy động ngàn làn sóng”), đám đông kinh ngạc thốt lên:
“Là Lục Tư Niên ư?”
“Có phải là Lục tổng bí ẩn không?”
Để tăng thêm thể diện, nhà họ Tô đặc biệt mời giới thượng lưu ở thành phố A. Đương nhiên, bọn họ rất quen thuộc với cái tên này. Tô Kiến Khôn không ngờ rằng loại “nam nhân không đứng đắn” trong miệng mình vừa rồi lại là Lục tổng trong truyền thuyết.
(*)Sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, kìm nén tức giận nói: “Lục tổng, tiểu nữ bất tài, đức hạnh có hạn, chỉ sợ không xứng với Lục tổng.”
Tô Giản châm chọc cong cong khóe miệng, đó là cách cha nghĩ về cô?
Ánh mắt Lục Tư Niên trầm xuống, tầm mắt lãnh đạm không gợn sóng chuyển hướng Tô Kiến Khôn: “Tô đổng là đang nghi ngờ tôi?”
Hắn cười như không nhướng mày, “Nếu tôi nhớ không nhầm, Tô Giản mới là đại tiểu thư Tô gia.”
Tô Kiến Khôn mặt đen trầm xuống, còn muốn mở miệng, nhưng Lục Tư Niên không cho ông cơ hội nói chuyện lần nữa, lập tức nhìn về phía Tô Giản, “Anh đưa em đi.”
Câu nói này dường như đánh vào trái tim Tô Giản, thiếu chút nữa làm cô đỏ vành mắt, gắt gao đi theo Lục Tư Niên, Tô Giản theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Tô Kiến Khôn, đáy mắt hiện lên phức tạp cùng chần chừ.
Lục Tư Niên nhướng mày nhìn về phía cô, lại thấy Tô Giản quay đầu lại, hít sâu một hơi: “Đi thôi.”
Một tia quan tâm và cảm kích thoáng qua trong mắt Lục Tư Niên, anh đưa Tô Giản rời khỏi địa điểm tổ chức tiệc cưới của nhà họ Tô.
Sau khi rời đi, những vị khách được mời trong bữa tiệc đều hào hứng đến dự đám cưới của Lục tổng dưới sự hướng dẫn của trợ lý.
Trong phút chốc, khung cảnh đám cưới sôi động ban đầu lập tức trở nên vắng vẻ, Tô Tiêu rất ghét cô, cố gắng sử dụng hết thủ đoạn để giành lấy CốThanh Châu từ tay Tô Giản, vốn đang tưởng ở hôn lễ hung hăng kích thích Tô Giản một chút, liền tính nàng là Tô gia đại tiểu thư?
Người mà ba không thích nhất là Tô Giản, người mà Cố Thanh Châu yêu cũng là cô ta! Tô Giản không có Tô gia thì sẽ chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng không nghĩ tới tiện nhân này thế mà đảo mắt liền thông đồng với tổng tài Lục thị!
Không hổ là con hát!
Tô Tiếu nghiến răng nghiến lợi, lúc này cô ta mặc váy cưới như một kẻ ngốc, còn cởi bỏ mạng che mặt, hung tợn ngã xuống đất, hai mắt mờ mịt.
“Thanh Châu, hôm nay là ngày vui của chị ấy, chúng ta đến chúc phúc thôi.”
Cố Thanh Châu không muốn đối mặt với Tô Giản, nhưng Tô Tiêu nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nháy mắt đã mềm lòng, Tô Tiêu liếc mắt nhìn màn hình cuộn, tên “Lục Tư Niên” và “Tô Giản” xuất hiện trên màn hình, lạnh lùng nhếch khóe môi.
Cô sẽ làm Tô Giản biết, dù có vất vả thế nào , kết quả luôn là cô - Tô Tiêu giành chiến thắng.
“Vừa rồi cảm ơn anh!”
Tô Giản ngước nhìn số thang máy không ngừng chuyển đổi, tự giễu cười: “Nhưng anh không cần diễn cảnh lớn như vậy với tôi.”
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh mình, có chút tức giận: “Hiện tại đã ầm ĩ như vậy, về sau làm sao có thể kết thúc?”
Lục Tư Niên điềm nhiên mở mắt: “Đã tới nước này rồi, cứ tiếp tục thôi.”
Anh quay sang nhìn Tô Giản, bóng cô phản chiếu trong đôi mắt đen của anh, “Em hiện tại đang lâm trận bỏ chạy, không thể nghi ngờ với suy đoán của em gái em”
Sắc mặt Tô Giản cứng đờ, cắn cắn môi, giận dữ nói: “Tôi trốn tránh cô ta. Làm sao anh biết? ”