Edit: Thiên Hi
Tô Giản nhận được câu trả lời, tiếp tục nói, “Lục tiên sinh hẳn đã biết, tôi yêu cầu anh đóng giả bạn trai tôi chính là vì hôn lễ của em gái tôi cùng Cố Thanh Châu vào hôm nay.”
Sự lạnh lùng và kiên quyết giả bộ của cô khi nghe điện thoại anh đương nhiên biết, bao gồm hình ảnh hai mắt cô ửng đỏ.
Lục Tư Niên nghĩ đến đây, sắc mặt lạnh lẽo, “Lễ phục ở bên kia, cô mặc vào rồi chúng ta đến đó.”
Nghe vậy, Tô Giản sắc mặt hòa hoãn, tiếp nhận lễ phục mà vệ sĩ lấy ra từ trong ngăn tủ, vào phòng thay quần áo.
Bộ lễ phục dạ hội này không hề hở hang, phần vải phía sau lưng có thể bao trùm hết xương bướm, trước ngực chỉ lộ ra một chút độ cong, nhưng bởi vì thiết kế tinh xảo, cắt may giản mỹ nên nó hoàn toàn tôn lên dáng người quyến rũ của Tô Giản, quý phái và thanh lịch không thể tả. Mới mười phút trước, Lục Tư Niên đem hộp lễ phục giao cho cô, dường như là đồ được đặt may riêng, vô cùng vừa vặn.
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tiếp tục vươn tay ra đằng sau kéo khóa, có chút cố hết sức.
Một bàn tay lẳng lẳng vươn ra từ phía sau, nắm lấy hai ngón tay của cô hướng lên trên, khóa kéo thuận lợi khép lại.
Tô Giản rút tay bị nắm ra, không mặn không nhạt mà nói, “Lục tiên sinh không biết hai chữ gõ cửa viết như thế nào sao?”
“Tôi chỉ biết đạp cửa.” Lục Tư Niên không hề xấu hổ.
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, bây giờ chúng ta đi cũng chỉ có thể đến đó lúc nửa màn, nhanh lên đi.” Tô Giản lười so đo cùng anh, cô bước ra khỏi phòng thay quần áo, không biết ánh mắt phía sau có bao nhiêu nóng rực.
“Không vội, cô sẽ đến đó kịp lúc mở màn.”
Tô Giản không hiểu ý Lục Tư Niên bởi vì cô đóng phim ở tỉnh bên cạnh, muốn tham dự hôn lễ, cho dù không kẹt xe cũng mất ít nhất ba tiếng, lúc đến nơi chắc Tô Tiêu và Cố Thanh Châu đang kính rượu mọi người.
Lục Tư Niên đưa cô lên sân thượng của khách sạn khiến cô thấy khó hiểu, thậm chí có chút phẫn nộ, đây là muốn chơi cô sao?
Cô định phát hỏa liền nhìn thấy chiếc phi cơ riêng đậu ở kia, tức khắc bừng tỉnh ngộ.
——
Cửa khách sạn được trang hoàng lộng lẫy, có ảnh Tô Tiêu và Cố Thanh Châu đứng cạnh nhau, hai người thập phần ân ái ngọt ngào.
Cố Thanh Châu một thân lễ phục màu đen tươi cười mà đứng ở trước cửa đón khách, Tô Tiêu đang mang thai thì nghỉ ngơi trong khách sạn .
Cố gia ở thành phố A cũng rất có tiếng, tới tham dự hôn lễ đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Khách khứa đột nhiên ồ lên một trận, nhiều người chỉ tay vào không trung.
Cố Thanh Châu ngẩng đầu nhìn, một chiếc trực thăng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời từ từ đáp xuống, tuy rằng không biết người tới là ai, nhưng nhân vật có trực thăng riêng nhất định phải chiêu đãi thật tốt, hắn vội vàng đi ra chào hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc trực thăng dừng lại, nhân viên khách sạn mở cửa, người đàn ông mặc âu phục cao cấp bước ra khỏi cabin trước, khí chất toát ra từ anh không phải thứ người bình thường có thể có.
Cố Thanh Châu đang chuẩn bị chào hỏi, liền thấy đối phương xoay người đưa tay về phía cabin.
Tô Giản đặt tay lên lòng bàn tay của Lục Tư Niên, người đàn ông một tay kéo cô ra khỏi cabin, theo quán tính ôm lấy eo nhỏ của cô.
“Lục Tư Niên.” Tô Giản cảm thấy không được tự nhiên, nặng nề mà gọi tên anh.
Lục Tư Niên không thèm quan tâm đến ý cảnh cáo trong lời nói của cô, “Tô Giản, trò hay đã bắt đầu rồi, chuyên nghiệp chút.”
Tô Giản nhìn xung quanh, khi thấy một hình bóng quen thuộc, ánh mắt cô cứng lại, rồi sau đó khoác tay Lục Tư Niên một cách tự nhiên, lộ ra nụ cười khéo léo:
“Tư Niên, chúng ta đi thôi.” Thân mật như một cặp tình nhân chân chính.
Bất kể như thế nào thì Tô Giản cô cũng là một diễn viên, so với kỹ thuật diễn của anh chỉ hơn chứ không kém, huống chi hôm nay vốn là chiến trường của cô.
Cố Thanh Châu vốn dĩ còn rất hưng phấn vì một đại nhân vật như vậy tới dự hôn lễ của mình, thẳng đến khi cặp đôi tư thái ưu nhã chậm rãi đến gần, khóe miệng tươi cười của hắn cũng cứng đờ.
“Tô Giản?”
Tô Giản gật đầu đáp lại sự kinh ngạc của hắn, nụ cười vẫn nở trên môi.
Tầm mắt Cố Thanh Châu rất nhanh liền bị khí thế mạnh mẽ của Lục Tư Niên thu hút, Lục Tư Niên lại không nhắc nhở khi Tô Giản tùy ý, vẻ mặt hờ hững, cũng không có ý chào hỏi Cố Thanh Châu.
“Tô Giản, em là chị gái nên đừng có hồ nháo nữa được không?” Cố Thanh Châu nghiêm mặt nói, “Hôm nay là ngày trọng đại của anh và tiểu Tiêu, ngày này chỉ có duy nhất một lần trong đời, em hãy để cho tiểu Tiêu có một chút hồi ức tốt đẹp! Em không nể anh và tiểu Tiêu cũng được nhưng hãy nghĩ cho thể diện của chú Cố đi!”