Thức dậy đã lập gia đình rồi

“Sao có thể như thế được?” Hạ Sở nghĩ cũng không nghĩ đã xua xua tay.
 
Giang Hành Mặc: “Tại sao lại không được?”
 
Hạ Sở hoàn toàn không biết chuyện lúc kết hôn của mình, càng không biết các bạn học có từng gặp Giang Hành Mặc hay chưa nhưng mà chắc chắn Tình Cách Cách đã gặp rồi, chỉ điểm này cũng đã đủ để lộ chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Sở nói: “Chắc chắn sẽ lộ tẩy, đến lúc đó cũng mất mặt quá đi ấy chứ.”
 
Giang Hành Mặc im lặng.
 
Hạ Sở biết anh có lòng tốt, cảm thấy ấm lòng nên kiên nhẫn giải thích rằng: “Anh nghĩ thử nha, cho dù bạn học của tôi không quen biết Giang Hành Mặc nhưng sau khi gặp anh chắc chắn sẽ nhớ mặt, lỡ như có cơ hội gặp được Giang Hành Mặc thật sự, chẳng phải tôi sẽ cực kì mất mặt (1) hay sao?”
 
Cô rất cẩn thận, việc này mà cũng nghĩ đến được.
 
Giang Hành Mặc khẽ nói: “Sẽ không xảy ra chuyện đó đâu.” Nhìn thấy thì sao chứ, anh vẫn là anh mà.
 
Mặc dù giọng nói của anh rất nhỏ nhưng đêm khuya vắng người, Hạ Sở nghe rất rõ ràng.
 
Dĩ nhiên Hạ Sở không hiểu được hết ý trong lời nói của anh, điều cô nghĩ là một phương hướng khác: “Cũng đúng, sau này bọn họ cũng khó mà có cơ hội gặp được Giang Hành Mặc.” Mới ba mươi hai tuổi Giang Hành Mặc đã ít giao du với bên ngoài, ngay cả một tấm hình cũng không để lộ ra ngoài nữa là. Giữa hai người lại bế tắc như thế, ngay cả cô mà anh còn không gặp sao có thể gặp bạn học cấp ba của cô chứ? Đặc biệt là trường cấp ba của cô còn ở tại thành phố Q.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, Hạ Sở có chút xúc động, đã nhiều ngày như thế rồi, cô đã dần tiếp nhận tình huống hiện tại, bất kể nguyên nhân là gì thì khả năng cô được trở về năm mười tám tuổi là rất thấp.
 
Không thể quay về thì phải tiếp nhận cuộc sống hiện tại, công việc của Liên Tuyến thì tạm thời cô có thể thích nghi được nhưng cuộc hôn nhân với Giang Hành Mặc thì cô lại không thể nào tưởng tượng ra được.
 
Đợi công việc ổn định, đợi bố mẹ từ nước ngoài trở về, Hạ Sở sẽ tìm cơ hội để nói chuyện ly hôn với Giang Hành Mặc.
 
Sau khi ly hôn, Giang Hành Mặc càng không thể nào gặp được bạn học của cô nữa.
 
Thế thì xem ra tỉ lệ lộ chuyện đã nhỏ lại càng nhỏ hơn.
 
—— Cô thật sự mong ngóng tham gia buổi họp lớp, rất bức thiết, không muốn đợi thêm một năm nữa, như thể đi rồi thì có thể chứng thực điều gì đó, có thể làm cho trái tim cô hoàn toàn bình tĩnh lại.
 
Nhưng mà còn có Cao Tình...
 
Hạ Sở thở dài nói: “Tôi về đây, anh nghỉ ngơi sớm đi.” Cô không hề nhắc đến chuyện về buổi họp lớp nữa.
 
Giang Hành Mặc đoán được cô băn khoăn chuyện gì, cũng không nói gì nhiều: “Ngủ ngon.”
 
Hạ Sở nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: “Một giờ rưỡi sáng rồi, đúng thật là đủ muộn nha (*).”
 
(*) Giải thích: do Giang Hành Mặc chúc Hạ Sở ‘ngủ ngon’ mà từ ‘ngủ ngon’ trong tiếng Trung là晚安, chữ 晚 có nghĩa là ‘muộn’, ở đây Hạ Sở nói lái từ 晚trong cụm 晚安sang nghĩa ‘muộn’. (Theo mình hiểu là kiểu tựa tựa chơi chữ á.)
 
Giang Hành Mặc khẽ nhếch đôi môi mỏng, nở một nụ cười miễn cưỡng trong đêm khuya vắng lặng.
 
Hạ Sở nhìn mà rất vui nhưng ngoài miệng lại làm ra vẻ ông cụ non: “Tuổi còn trẻ, cười nhiều lên.”
 
Câu này trái lại làm nụ cười của Giang Hành Mặc sâu hơn một chút, anh nói: “Cô cũng vậy.”
 
Hạ Sở bĩu môi: “Tôi không hề trẻ đâu, lớn hơn anh sáu tuổi đó.”
 
Lúc này thì cặp đôi “hợp vẻ ngoài khác nỗi lòng” này trái lại cùng chung suy nghĩ, đều nghĩ đến là cùng một câu —— Em/tôi nhỏ hơn tôi/anh bốn tuổi.
 
Hạ Sở “mười tám” tuổi nhỏ hơn Giang Hành Mặc “hai mươi hai” tuổi bốn tuổi, Hạ Sở hai mươi tám tuổi cũng nhỏ hơn Giang Hành Mặc ba mươi hai tuổi bốn tuổi.
 
Bất kể thay đổi như thế nào thì thời gian sẽ không thay đổi.
 
Cô luôn ở năm mười tám tuổi gặp anh năm hai mươi hai tuổi.
 
Hạ Sở vừa rời đi, Giang Hành Mặc đã gọi điện thoại cho trợ lý: “Gọi điện thoại cho chồng của Cao Tình, cứ nói...”
 
Đêm hôm khuya khoắt, người trợ lý vừa mới ngủ trong nháy mắt tỉnh táo lại: Chuyện gì vậy? Không phải Lão Đại ghét kẻ nịnh hót Vương Thụy Hâm nhất hay sao? Sao còn chủ động giới thiệu anh ta đi tham gia buổi party trên du thuyền của Cố Tổng?
 
Trưa ngày hôm sau, Hạ Sở nhận được điện thoại của Cao Tình.
 
Cao Tình chọn lúc cô rảnh để gọi đến, cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể yên tâm được, cho nên đã gọi đến hỏi thăm: “Cậu thực sự muốn đến buổi họp lớp đó?”
 
Hạ Sở: rất muốn đi. Ngoài miệng lại nói là: “Để xem sao đã.”
 
Cao Tình dừng lại một lúc, nói rằng: “Thật ra cậu đi xem thử cũng tốt, sau khi cậu tốt nghiệp thì không còn gặp lại bọn họ nữa.” Hạ Sở vừa ra nước ngoài vừa là người tài giỏi trong lĩnh vực công nghệ cao mảng Internet, đã là người của hai thế giới với mấy người bạn học cấp ba, sao có thể gặp được.
 
Đôi mắt Hạ Sở bừng sáng, nghe được điều mình muốn nghe nhất, nhiều năm như vậy rồi mà cô không hề gặp bọn họ, thế Giang Hành Mặc chắc chắn cũng không!
 
Cao Tình tiếp tục nói: “Lần này mình không đi được, Vương Thụy Hâm có việc, cứ muốn mình đi cùng anh ta.”
 
Vương Thụy Hâm? Hạ Sỡ nhớ ra rồi, là chồng của Cao Tình, cô từng tìm hiểu.
 
Hạ Sở nhanh chóng hỏi cô ấy: “Cuối tuần cậu phải ra ngoài?”
 
Cao Tình nói: “Ừm, mình không đi được, cho nên cậu cũng đừng đi, đỡ phải bị bọn họ bắt nạt, nếu thật sự muốn gặp mặt bạn học cũ, đợi mình tìm một dịp rồi tổ chức, không bày ra tiệc khiêu vũ vô dụng gì gì đó, chỉ có lớp chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm...” Cô ấy vì Hạ Sở mà suy nghĩ rất chu đáo.
 
Nhưng mười năm rồi, các bạn học cấp ba đã kẻ bắc người nam bận chuyện của mình, nếu muốn tụ họp lần nữa, thế nào cũng phải qua một khoảng thời gian nữa.
 
Sao Hạ Sở có thể đợi lâu như thế được?
 
Huống hồ chi Cao Tình có việc không đi được, vậy...
 
Hạ Sở có chút hồi hộp, cô nói: “Cậu bận đi, cuối tuần mình đi xem thử.”
 
Cao Tình sửng sốt: “Cậu muốn đi đến thế à?”
 
Hạ Sở không thể giải thích rõ ràng, chỉ đành nói: “Cậu yên tâm, bây giờ ai có thể bắt nạt mình cho được?”
 
Cao Tình dừng lại một lúc, cười nói: “Cũng đúng.”
 
Hạ Sở của mười năm trước và Megan của mười năm sau, rất nhiều lúc đều làm cô nghĩ đó là hai người khác nhau.
 
Có điều cô biết, Hạ Sỡ vẫn luôn là Hạ Sở, cô ấy cứng đầu, cố chấp.
 
Người bạn thân lúc nhỏ là cô cũng được, Giang Hành Mặc cũng được, Hạ Sở đã nhận định thì sẽ không hiểu cái gì là buông bỏ.
 
Như thế rất tốt, cũng rất xấu.
 
Cao Tình nói: “Nếu cậu đi, mình đi cùng cậu, để Vương Thụy Hâm tự đi chơi một mình đi.”
 
Bạn tốt coi trọng nghĩa khí như thế, trong lòng Hạ Sở vừa ấm áp vừa luống cuống, cô vội vàng nói: “Cậu đừng coi mình là con nít, chút chuyện cỏn con này mà mình còn không ứng phó được à?”
 
Cao Tình nói: “Trước kia con đĩ Bàng Tư Thiến đó đã ghen tị với cậu, bây giờ lại càng ghen tị hơn, cô ta...”
 
Bàng Tư Thiến ghen tị với cô, có gì đáng để ghen tị chứ? Hạ Sở vẫn thật sự không hiểu, có điều cô không hỏi thêm.
 
Cô nói: “Được rồi, nhiều năm như vậy rồi, có loại người nào mà mình chưa từng gặp?” Giờ đây mấy bản lĩnh khác cô không tiến bộ chứ bản lĩnh làm ra vẻ ông cụ non thì đỉnh của đỉnh nha.
 
Cao Tình do dự một lúc, cuối cùng vẫn bị Hạ Sở thuyết phục.
 
Giải quyết xong Cao Tình, trái tim Hạ Sở đập thình thịch, cô nhào về phía sổ tay, tìm kiếm danh sách khách mời trong lễ cưới của mình. Không ngờ thật sự tìm ra được!
 
Lễ cưới được tổ chức vào nửa năm trước ở Tahiti, người tham gia không hề xem là nhiều, Hạ Sở nhìn từng chữ một, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
 
Chỉ có Cao Tình tham gia, những bạn học cấp ba khác hoàn toàn không đến.
 
Chủ yếu là vì nơi tổ chức lễ cưới hơi xa một chút, Giang Hành Mặc lại “ngại gặp người lạ”, cho nên chỉ có những người cực kì quen thuộc đến thôi.
 
Nhưng đối với Hạ Sở của bây giờ mà nói thì những người cực kì quen thuộc này lại rất xa lạ.
 
Hạ Sở chợt đổi ý nghĩ, muốn tìm thử hình cưới, kết quả... trống rỗng.
 
Hạ Sở ngã ra sau dựa vào ghế, thở dài một hơi: Chính cô rốt cuộc đã kết hôn cái kiểu gì thế này!
 
Sau năm giờ chiều, Hạ Sở không còn việc gì để làm nữa.
 
Cô ngáp một cái, đứng dậy đi vài vòng--- mới không thèm ngủ đâu, chút nữa trên mặt có vết hằn, còn bị chê cười.
 
Hạ Sở quan sát phòng làm việc của mình, nghĩ đến những thứ nhìn thấy trong TV trước đây...
 
Các CEO trong phim truyền hình đều có phòng làm việc rất rộng rãi rất xa hoa, phòng làm việc này của cô có phải hơi “sơ sài” quá rồi hay không?
 
Phía sau là một dãy tủ sách, đằng trước là một bàn làm việc rộng rãi, bên ngoài có một bộ sofa để tiếp khách, những thứ khác thì không còn gì.
 
Mấy bức tranh trên tường rất thú vị, tiếc là Hạ Sở xem không hiểu.
 
“Ngay cả một phòng nghỉ cũng không có...” Hạ Sở lẩm bẩm, làm cô chỉ có thể gục đầu trên bàn ngủ.
 
Cô vẫn còn nhớ, phong cách này của Liên Tuyến đến từ Silicon Valley (2), nghe nói năm đó Elon Musk —— người sáng lập SpaceX vẫn ngủ trong túi ngủ tại phòng làm việc, chờ các nhân viên sáng sớm đi làm đánh thức ông.
 
Giang Hành Mặc và Hạ Sở đều học ở Stanford, ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi những điểm đặc sắc ở đó.
 
—— Đơn giản, hiệu quả cao.
 
Tận hưởng niềm vui là chuyện vô dụng, hai người có chuyện quan trọng hơn, gấp rút hơn phải làm.
 
Nấn ná đến mười giờ tối, Hạ Sở xuất phát đi tìm Dante.
 
Hôm nay tương đối sớm, bên ngoài có rất nhiều bộ phận vẫn còn đang sáng đèn, có người đang bận, cũng có người đang thu dọn đồ để tan làm.
 
Hạ Sở đi đường vòng, đi đến khu vực làm việc đó của Dante.
 
Cô ở bên ngoài nhìn thử, thấy bên trong còn có hai người trẻ tuổi.
 
Hai người họ chuẩn bị đi, đang nói chuyện phiếm: “Xiên nướng không?”
 
“Xiên em gái nhà cậu, trả mì tôm cho tôi.”
 
“Thật sự không phải tôi ăn mà.”
 
“Ngoài cậu ra thì còn có người khác à?” Người nọ xem thường anh chàng, “Hai hộp mì tôm , mười tệ, cậu cần gì không chịu thừa nhận đến mức đó chứ!”
 
Chàng trai nói: “Nhưng thật sự không phải tôi mà...”
 
“Mì tôm còn có thể tự mình mọc chân chạy à?”
 
Chàng trai cực kì oan ức: “Có phải là...”
 
Người nọ haha một tiếng: “Người đó có sơn hào hải vị gì chưa ăn qua cơ chứ, sẽ ăn mì gói?”
 
Chàng trai: “Có lẽ là muốn nếm thử món mới?”
 
“Vừa thử liền thử hai hộp?”
 
“Không chừng còn có người khác nữa thì sao?”
 
Người nọ đánh chàng trai một cái, đẩy người ra khỏi cửa: “Có! Tôi thấy là trong lòng cậu có điều mờ ám!”
 
Hai người trẻ tuổi không hề nhìn thấy Hạ Sở trốn ở trong góc, vừa nói chuyện vừa đi xa.
 
Hạ Sở chớp chớp mắt, trong đầu như lóe lên cái gì đó.
 
Mì tôm? Hai hộp? Người kia?
 
Cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp, suy nghĩ kỹ lại nghĩ không ra.
 
“Lén lén lút lút nhìn gì đó?” Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô, Hạ Sở vừa quay đầu, chợt mở to mắt.
 
Dante đứng sau lưng cô, cách cô rất gần, cực kì gần, gần đến mức cô vừa ngẩng đầu liền có thể thấy lông mi của anh.
 
Hạ Sở muốn lui về sau nhưng phía sau là tường, muốn lui cũng không thể lui.
 
Dante rất tự nhiên vòng qua cô đi vào phòng làm việc: “Uống nước không?”
 
Một hồi lâu sau Hạ Sở mới tìm lại được giọng nói của mình: “Được...”
 
Dante rót cho cô ly nước, đẩy đến trước mặt cô.
 
Sau khi uống ngụm nước thì Hạ Sở đã bình tĩnh lại.
 
Giang Hành Mặc đang đợi cô.
 
Hạ Sở đã có quyết định nên cũng không né tránh, cô nói thẳng vào vấn đề: “Cuối tuần... làm phiền anh một chút vậy.”
 
Giang Hành Mặc cầm ly nước mỉm cười: “Sao vậy? Hạ Tổng không sợ lộ chuyện nữa à?”
 
Hạ Sở nói: “Tỉ lệ rất nhỏ, đáng để mạo hiểm.”
 
Tuy cô đã quên hết mọi thứ nhưng sự ngang bướng bên dưới sự cẩn thận này thì đã in vào xương.
 
Trước đây Giang Hành Mặc cũng từng nói qua lời giống vậy: “Cam tâm tình nguyện đi cùng.”
 
Hạ Sở thở phào một hơi, lại nói: “Ngày mai anh có rảnh không?”
 
Giang Hành Mặc nhướng mày: “Ngày mai là thứ sáu.”
 
“Tôi biết,” Hạ Sở nói: “Chúng ta phải chuẩn bị trước một chút, muốn tham gia buổi liên hoan khiêu vũ, chắc chắc phải giúp anh mua một bộ quần áo, anh cũng không thể cứ mặc vậy mà đi?”
 
Giang Hành Mặc: “...”
 
Hạ Sở lại nói: “Hơn nữa Giang Hành Mặc đã là ông chú ba mươi hai tuổi rồi, anh mới hai mươi hai, kém mười tuổi đó nha, tôi phải ăn mặc cho anh nhìn già đi một chút.”
 
Ông chú Giang ba mươi hai tuổi đã tức giận: “Không.”
 
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
 
(1) Cực kì mất mặt: raw là 丢人丢到姥姥家, dịch thô sẽ là chuyện mất mặt truyền đến tận chỗ nhà bà ngoại, từ địa phương, cái gọi là ‘chuyện xấu không được bêu ra bên ngoài, trước đây thường thì sẽ không sống chung một chỗ với nhà bà ngoại, nếu mà chuyện mất mặt truyền đến tận tai bà ngoại chứng tỏ chuyện đó đã truyền đi quá xa rồi, làm người ta cực kì xấu hổ. 
(2) Silicon Valley: raw là 硅谷, có nghĩa là Thung lũng Silicon, là phần phía Nam của vùng vịnh San Francisco tại phía Bắc California ở Mỹ. Ban đầu tên này được dùng để chỉ một số lượng lớn các nhà phát minh và hãng sản xuất các loại chíp silicon, nhưng sau đó nó trở thành cái tên hoán dụ cho tất cả các khu thương mại công nghệ cao trong khu vực.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui