Thức dậy đã lập gia đình rồi

Giang Hành Mặc: “...”
 
Tâm trạng của Giang Tổng ngay tại giờ phút này, sợ là giống như sáu dấu chấm bên trong dấu chấm lửng (1) đều là những cái lỗ đen vũ trụ, cái này xoay dữ dội hơn cái kia, hút hết toàn bộ các cơ quan nội tạng, máu thịt, xương cốt vào trong đó.
 
Dante không lên tiếng, Hạ Sở cũng không bất ngờ lắm, anh là nhân viên của Liên Tuyến, nghe thấy điều này sẽ kinh ngạc là một chuyện rất bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có điều Hạ Sở đã hạ quyết tâm, cô nói: “Các anh đều biết tôi và anh ta là bằng mặt không bằng lòng, thà rằng cắt đứt quan hệ, giải thoát cho cả hai còn hơn là cứ kéo dài như thế này.
 
Không đến buổi họp lớp, ba mẹ không trở về, trong lòng cô luôn thấp thỏm.
 
Từ đầu đến cuối không hề cho rằng đây là thế giới của cô, luôn cảm thấy những chuyện này đều là giả, luôn không muốn thay đổi những năm tháng không chân thực này.
 
Bởi vì cô cảm thấy những điều này không thuộc về cô.
 
Nhưng bây giờ, cô đã tỉnh táo lại, cũng đã có can đảm để đi đối mặt với nó.
 
Cho dù là nguyên nhân nào đi nữa, cô cũng đã đứng trên mốc thời gian năm mười tám tuổi, cô buộc phải chấp nhận.
 
Thế thì ly hôn với Giang Hành Mặc là chuyện mà cô muốn làm nhất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn sang Dante, nói từ tận đáy lòng: “Anh nói rất đúng, cuộc đời chính là phải không ngừng buông bỏ, buông bỏ được quá khứ, mới có thể năm chắc được hiện tại.”
 
Chân của ngài Giang thật đau, có lẽ là bởi vì ‘tự bê đá đập vô chân mình’ câu ngạn ngữ này có hiệu lực quá nhanh rồi.
 
Anh nên giải thích với cô như thế nào đây, anh không phải là quá khứ của cô, anh đang ở ngay trước mặt cô, là hiện tại của cô.
 
Hạ Sở cũng đã đổi chủ đề nói chuyện: “Đúng rồi, cho tôi số điện thoại của anh đi.” Xin phương thức liên lạc để cô khỏi cần phải giống như đi ăn trộm mà “nhìn lén” khu vực làm việc của bọn họ.
 
Giang Hành Mặc đã làm một cái sim mới từ sớm, dĩ nhiên là không sợ bị lộ tẩy rồi.
 
Anh đọc số, Hạ Sở nhập vào điện thoại, bộ dạng cúi đầu nghiêm túc đáng yêu của cô, đã khơi gợi lại cho Giang Hành Mặc khá nhiều ký ức.
 
Cô hỏi anh có còn nhớ đến những chuyện của mười năm trước hay không, mười năm trước không có chuyện gì đáng để anh nhớ đến nhưng những chuyện của tám năm trước thì anh lại nhớ rất rõ ràng.
 
Lúc đó anh dẫn theo vài sinh viên chưa tốt nghiệp trong trường đi làm dự án, những người khác thì anh không nhớ rõ, chỉ riêng Hạ Sở của lúc đó, anh lại nhớ rất rõ.
 
Lúc đó trong tay anh có vài công việc của riêng mình, lại còn phải hoàn thành những chuyện mà trường học sắp xếp, cho nên thời gian rất gấp gáp, thức khuya là chuyện bình thường.
 
Mấy sinh viên đó có thể theo anh đến mười giờ thì đã giỏi lắm rồi, chỉ có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là Hạ Sở.
 
Lúc hai giờ sáng anh ngẩng đầu lên, luôn có thể nhìn thấy cô gái đối diện đang chăm chú nhìn vào máy tính, rất là chăm chỉ, đôi mắt của cô rất to, phản chiếu những dãy số chằng chịt trên màn hình, giống như một con rô-bốt nhỏ dễ thương.
 
Cái gì, một con rô-bốt lạnh băng không hề dễ thương?
 
Không, trong mắt Giang Hành Mặc, rô-bốt rất dễ thương, cũng nên là dễ thương mới đúng.
 
Hạ Sở nhập xong số điện thoại, lại nói: “Tôi đã gửi lời mời kết bạn Wechat với anh.”
 
Giang Hành Mặc hoàn hồn, thu lại những cảm xúc bên trong mắt: “Được.”
 
Hạ Sở còn gửi cho anh một cái icon, là một icon khuôn mặt vàng có hai đóa má hồng rất kinh điển.
 
Giang Hành Mặc nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu.
 
Hạ Sở hỏi anh: “Nhận được rồi chứ? Tôi không có gửi sai đi.”
 
Giang Hành Mặc khẽ nói một câu.
 
Hạ Sở không nghe rõ: “Cái gì?”
 
Trong mắt Giang Hành Mặc ngập tràn ý cười: “Không có gì.”
 
Hạ Sở bị anh cười làm cho có chút hoa mắt, nhanh chóng quay đầu đi, ngã ra sau nhắm mắt thư giãn.
 
Điều mà Giang Hành Mặc nói là: Em đúng là rất thích cái icon này.
 
Nhiều năm trước đây, khi cô và anh kết bạn bằng phần mềm trò chuyện với nhau, Hạ Sở đã gửi cho anh một cái icon chào hỏi y chang cái này.
 
Lúc đó anh cảm thấy cái icon này rất giống Hạ Sở. Nhất là đóa hồng trên má làm cho anh ngứa tay, muốn bóp má của cô.
 
Sau khi về đến công ty, Hạ Sở đăng nhập vào máy tính, xét duyệt một vài đề nghị, xem xét một vài email.
 
Bây giờ cô đúng thật là vô cùng quen thuộc, không cần xem lại sổ tay cũng đã có thể xử lí rất nhiều chuyện.
 
Thật ra thì mô hình quản lý của Liên Tuyến rất hoàn thiện, mà một mô hình quản lí hoàn thiện thì thông thường đều là cấp càng cao càng rảnh rang. 
 
Là một CEO, những chuyện mà Hạ Sở phải đối mặt vô cùng phức tạp nhưng một là những trưởng phòng bên dưới đều hiểu được lời ít ý nhiều và logic rõ ràng, hai là hệ thống phần mềm của công ty có trí tuệ và năng lực của con người, cho nên đối với việc điều hành công ty, một CEO như cô có thể điều khiển một cách nhẹ nhàng.
 
Những chuyện rườm rà không cần phải làm, chuyện thật sự cần cô ‘hao tâm tổn trí’ thật ra là những vấn đề mang tính chiến lược cho sự phát triển của công ty trong tương lai.
 
Hạ Sở của trước đây lại có thể bận cả ngày lẫn đêm, là vì cô “kiêm nhiệm” thêm công việc của một CTO (2).
 
Liên Tuyến là một công ty Internet, người sáng lập Giang Hành Mặc vốn dĩ chính là một kỹ sư máy tính trình độ đỉnh cao, rất nhiều công việc nghiên cứu phát triển không phải là không muốn sắp xếp cho cấp dưới làm, mà là cho dù sắp xếp rồi đi nữa cũng không ai có thể làm được.
 
Cái gọi là “trình độ đỉnh cao”, thường chỉ có một hai người có thể đứng vững trên đỉnh cao đó.
 
Sau khi hết bận Hạ Sở về nhà sớm, bởi vì quá mong chờ vào việc ngày mai có thể gặp mặt ba mẹ, cô nằm trên giường ôm gối trở mình, lăn tới lăn lui.
 
Lúc này điện thoại reo lên.
 
Hạ Sở nhanh chóng cầm lên, thấy người gọi là Tình Cách Cách.
 
 “Alo.” Hạ Sở lăn đến mức hơi thở có chút gấp gáp.
 
Đầu bên kia điện thoại im lặng, tiếp đó Cao Tình bèn nói: “Cậu... các cậu bận đi, ngày mai mình gọi lại sau.” Nói xong liền tút tút cúp điện thoại.
 
Khuôn mặt Hạ Sở ù ù cạc cạc: cô đều đã về đến nhà rồi, bận cái gì? Còn nữa gì mà các cậu, ở đâu ra các cậu chứ?
 
Cô gọi lại cho Cao Tình, nói: “Không bận, mình đã ở nhà rồi, có chuyện gì sao?”
 
Cao Tình vừa rất ngại vừa rất cảm động: Sở Sở thật coi trọng nghĩa khí, make love cũng không làm mà trả lời điện thoại của cô trước.”
 
Cô nói: “Không có gì, chỉ là mình nghe được chuyện về buổi họp lớp, muốn hỏi cậu một chút.”
 
Hạ Sở hiểu rồi, chắc là có người đã nói cho cô ấy về sự xuất hiện của “Giang Hành Mặc”.
 
Bởi vì Giang Hành Mặc là giả, thế nên Hạ Sở chột dạ giải thích: “Mình không muốn để anh ta đi đâu.”
 
Sự chột dạ này của cô dĩ nhiên là Cao Tình nghe ra được, có điều Cao Tình cho là Hạ Sở sợ mình sẽ trách móc cô.
 
Cao Tình thở dài nói: “Cũng rất tốt, cho bọn họ khỏi phải lắm mồm.”
 
Hạ Sở không dám nói nhiều, gượng gạo chuyển chủ đề nói: “Ngày mai ba mẹ mình về, buổi tối cùng ăn cơm không?”
 
Trước đây nhà của hai người bọn cô khá gần, thường xuyên đi ăn chực lẫn nhau.
 
Giọng Cao Tình cũng trở nên nhanh hơn: “Cô và chú về rồi? Ngày mốt mình đến thăm mọi người, tối mai có chút chuyện.” 
 
Hạ Sở thất vọng nói: “Ngày mốt mình không rảnh rồi.”
 
Cao Tình nói: “Mình đi thăm cô chú, chứ không phải thăm cậu.”
 
Tuy Cao Tình nói thế nhưng Hạ Sở lại vô cùng ấm lòng.
 
Sau đó là do Cao Tình cúp điện thoại trước, sau khi cúp cô lại hối hận, phải nên kéo theo Sở Sở trò chuyện thâu đêm, gác tên đàn ông cặn bã kia sang một bên.
 
Nghĩ thế trong lòng cô rất khó chịu, có lẽ chính là tâm trạng như là bắp cải nhà mình đã bị heo ăn vậy.
 
Bản thân cô cũng thôi đi, là đáng đời.
 
Hạ Sở tốt như vậy, dựa vào cái gì mà lại ngã vào trong tay tên đàn ông cặn bã đó!
 
Hạ Sở năm mười tám tuổi đang ngay độ tuổi làm đề đến mức ngu ngơ mà, ngay cả việc “giữa nam nữ cần phải phòng bị kỹ lưỡng” cũng xem nhẹ, sao mà nghĩ được thế giới của người trưởng thành lại rực rỡ màu sắc như thế.
 
Ngày hôm sau, Hạ Sở đến sân bay trước một tiếng.
 
Cô mang theo tài xế, bản thân cô tuyệt đối không dám lái xe đâu.
 
Máy bay không bị delay, cô đứng xa xa khi thấy ba mẹ kéo hành lý ra ngoài, khóe mắt cô chợt đỏ hoe, nước mắt cũng dâng trào lên một cách mạnh mẽ.
 
Ba mẹ, đây chính là ba mẹ của cô.
 
Ba Hạ bận một chiếc áo sơ mi hoa và quần sọt, làn da lộ ra bên ngoài bị phơi thành màu lúa mạch, trên đầu còn đội một chiếc nón rơm, trên mặt đeo một cặp kính đen, thời thượng đến mức làm cho Hạ Sở vừa khóc vừa cười.
 
Mẹ Hạ thì ốm hơn hai size so với ba Hạ, cánh tay đang khoác trên tay ông cũng trắng hơn hai tông so với làn da của ông, bà bận một chiếc đầm màu tối, cuối đầu nói gì đó với ba Hạ, ngập tràn tiếng cười.
 
Hạ Sở len lén lau khô nước mắt, đi lên đón: “Ba, mẹ!”
 
Hai người hoàn hồn, nhìn về phía con gái cưng, nụ cười giống nhau hiện trên đôi mắt, ba Hạ ôm chặt Hạ Sở như gấu koala.
 
Hạ Sở chỉ cảm thấy cái ôm này vừa ấm áp vừa đáng tin cậy, dường như trời có sập đi nữa cũng không cần phải sợ.
 
Ba Hạ ngạc nhiên vui mừng nói: “Ôi, tôi thấy con gái chúng ta đã mập rồi.”
 
Hạ Sở: “...” Đau lòng quá ba à!
 
Mẹ Hạ cũng kinh ngạc vui mừng ra mặt: “Thật vậy sao?”
 
Bà nhanh chóng “giải cứu” con gái khỏi cái ôm koala của chồng, nhìn từ trên xuống dưới, còn bóp bóp cánh tay cô.
 
Mẹ Hạ nói: “Hình như là hơi mập một chút, có điều vẫn quá ốm.”
 
Hạ Sở lặng lẽ nghĩ: Không cần gấp, con của hôm nay đã không còn là con của ngày xưa, sẽ cố ăn để trở thành một người mập mạp cho ba mẹ xem.
 
Cả gia đình vừa nói vừa cưới đi ra bên ngoài.
 
Sau khi lên xe, mặt mày ba Hạ càng thêm hớn hở nói về chuyến du lịch châu Âu của hai người, cảm xúc vui mừng bộc lộ bên trong lời nói.
 
Hạ Sở nghe rất vui vẻ, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi hai người họ.
 
Cô muốn nhìn hai người họ, muốn nhìn họ thật kỹ.
 
Thời gian mười năm dường như không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên người của hai người, hai người không những không có già đi mà dường như còn trẻ trung hơn một chút.
 
Hai con người mười năm trước mệt mỏi vì cuộc sống, ngay cả một chiếc váy ba trăm tệ mẹ cũng không nỡ mua, sao có thể ăn mặc tinh tế như bây giờ được; công việc của ba thì làm suốt cả ngày lẫn đêm, mười một mười hai giờ về là chuyện bình thường.
 
Bây giờ mẹ chăm sóc da rất đẹp, ba cũng hơi mập một chút, nụ cười trên mặt hai người không hề giả, mà là thật sự rất hạnh phúc.
 
Hạ Sở nhìn thấy những điều này, mới cảm thấy mười năm mất đi của mình không hề thiệt thòi, thậm chí là còn rất có lời nữa!
 
Lúc về đến nhà, mẹ Hạ hỏi: “Hành Mặc có bận không? Buổi tối kêu nó đến ăn cơm đi.”
 
Trong lòng Hạ Sở lộp bộp, không trả lời được.
 
Ba Hạ nói: “Ba xuống bếp, nấu vài món hai tụi con thích ăn.”
 
Mẹ Hạ dặn dò ông: “Đừng làm cà tím nha, Hành Mặc không ăn đâu.”
 
Ba Hạ đáp: “Con rễ thích ăn gì, tôi còn không biết sao?”
 
Cuộc đối thoại của hai người làm cho lòng bàn tay Hạ Sở ướt đẫm mồ hôi... không tốt rồi, sao mà cảm thấy ba mẹ rất nhiệt tình với Giang Hành Mặc vậy...
 
Lẽ nào hai người họ không biết được đó là một tên đàn ông cực kì cặn bã hay sao?
 
Có điều nghĩ lại thì, Hạ Sở lại thông suốt, chăc là chính mình đã giấu diếm hai người đi...
 
Dù gì thì chuyện hôn nhân quan trọng, nếu thật sự nói ra tình trạng hiện nay của cô và Giang Hành Mặc, hai người nhất định sẽ rất lo lắng.
 
Nếu Giang Hành Mặc chỉ là một người bình thường thì thôi đi, lại còn có thân phận như thế... Hạ Sở hai mươi tám tuổi chắc là không muốn ba mẹ phải chịu áp lực theo đâu.
 
Thế phải làm sao bây giờ? Cô còn muốn tìm hai người để bàn một chút về chuyện ly hôn nữa.
 
Thế này thì làm sao mở miệng được đây chứ!
 
Mẹ Hạ nhìn ra được sự do dự của con gái, bà nói: “Con đừng làm khó nó, nếu như bận thì thôi vậy.”
 
Hạ Sở chỉ có thể kiên trì nói mò: “Anh ấy ở nước ngoài, mấy hôm nay không thể về được.”
 
Mẹ Hạ cũng không bất ngờ, còn dặn dò nói: “Không sao, công việc gấp gáp, chúng ta là người một nhà, lúc nào gặp cũng được.”
 
Ba Hạ bên trong nhà bếp lớn tiếng hỏi: “Hành Mặc không ở trong nước sao?”
 
Hạ Sở chỉ đành lớn tiếng đáp: “Đúng vậy.”
 
Ba Hạ chợt nghĩ đến một chuyện, nói: “Tuần sau sinh nhật mẹ con thì nó có về kịp hay không?”
 
Hạ Sở chợt sửng sờ, trong lòng âm thầm tính thử, còn không phải sao, thứ sáu tuần sau chính là sinh nhật của mẹ!
 
Mẹ Hạ trừng mắt nhìn ông nói: “Không về kịp cũng không sao, đừng hối thúc con cái.”
 
Ba Hạ lấy làm tiếc nói: “Tôi còn muốn uống thỏa thích vài ly với nó mà.”
 
Mẹ Hạ trách mắng ông: “Con nó bận việc chính đáng, chỉ có ông suốt ngày muốn uống rượu!”
 
Ba Hạ nhìn về phía Hạ Sở, vẻ mặt đáng thương.
 
Hạ Sở chợt không chịu nỗi, mở miệng là: “Có thể về, tuần sau sinh nhật mẹ khẳng định anh ấy có thể về kịp.”
 
Nói xong thì Hạ Sở hối hận, hối hận đến mức gan phổi đều xanh mét.
 
Cô là muốn đến để bàn chuyện ly hôn với ba mẹ, sao mà lại biến thành dẫn tên đàn ông cặn bã về nhà rồi!
 
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
 
(1) Dấu chẩm lửng trong tiếng Trung có 6 chấm:......
 
(2) CTO: raw là 首席技术官, có nghĩa là Giám đốc công nghệ (hay Giám đốc kỹ thuật) – là người giữ vị trí quản lý cấp cao trong một tổ chức, chuyên phụ trách các vấn đề về công nghệ và kỹ thuật, đồng thời điều hành hoạt động nghiên cứu và phát triển (R&D).

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui