Hạ Sở kể lại chi tiết “cuộc chiến truy đuổi” của ngày hôm nay, kể đến khúc cuối, cô thở dài nói: “Tôi tuyệt đối không ngờ tới, anh ta lại có thể dựa vào quyền hạn mà thay đổi vị trí của chính mình, lừa tôi đến tầng cao nhất.”
Giang Hành Mặc không nói được câu nào.
Hạ Sở hoàn toàn xem Dante như Tình Cách Cách mười tám tuổi, tiếp tục nói: “Anh nói xem tại sao anh ta lại có thể quá đáng như thế! Quá đáng như thế cơ chứ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Hành Mặc không nhịn được nói khẽ: “Anh ấy không cần thiết phải trốn cô nha.”
Hạ Sở cũng rất không phục: “Đúng vậy, anh ta cần gì phải trốn cô chứ?”
Giang Hành Mặc ậm ờ nói: “Có thể là anh ta biết cô muốn ly hôn với anh ta?”
Hạ Sở nói: “Anh ta làm sao có thể biết được chứ!”
Anh ta thật sự biết, còn biết vô cùng rõ ràng.
Giang Hành Mặc lặng lẽ dẫn dắt cô: “Có lẽ rất lâu trước đây hai người đã từng nói đến vấn đề này? Ví dụ như là khi gặp nhau sẽ... vì vậy anh ta không muốn gặp cô.”
Câu nói này làm Hạ Sở sững sờ một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng thật là khó nói, không chừng là cô năm hai mươi tám tuổi đã từng nói với Giang Hành Mặc về vấn đề này, không chừng còn hẹn sẵn là sau khi suy nghĩ rõ ràng sẽ bàn đến chuyện ly hôn.”
Nhưng mà...
Hạ Sở giễu cợt nói: “Nếu như anh ta biết thật, sợ là sẽ nhanh chóng ngồi tên lửa đến trước mặt tôi, ly hôn với tôi bằng tốc độ ánh sáng.
Giang Hành Mặc: “...”
Suy nghĩ của Hạ Sở thay đổi rất nhanh, nhanh chóng có được cách nhìn của mình, cô rủ mắt nói: “Có lẽ anh ta là sợ tôi quấn chặt không buông đi.”
Trời mới biết, Giang Hành Mặc nằm mơ đều muốn bị “quấn chặt không buông”.
Hạ Sở nhún vai nói: “Trước đây tôi nhìn nhầm, còn không nỡ ly hôn với anh ta, anh ta tránh tôi như thế này, đoán chừng là cho rằng tôi muốn làm hòa với anh ta đi.”
Xin lỗi nhé, Ngài đã đánh giá cao rồi, anh bạn họ Giang chưa bao giờ mơ một giấc mơ đẹp như thế.
Lúc này chiếc toa ăn béo múp đã đến, vững vàng vận chuyển mì của hai người.
Buổi tối Hạ Sở không ăn cơm, lúc này đây cực kì đói, nói: “Đừng nhắc đến những chuyện phiền lòng này nữa, chúng ta ăn đi.”
Sao mà Giang Hành Mặc còn có khẩu vị ăn uống được đây.
Hạ Sở thấy anh không nhấc đũa: “Sao thế?”
Giang Hành Mặc chỉ đành nhấc đũa lên nói: “Không đói lắm.”
Hạ Sở rất giỏi nắm bắt tâm trạng của người khác, cô đặt đũa xuống nói: “Là gặp phải chuyện phiền lòng gì sao?”
Cô nhìn ra được tâm trạng của Dante suy sụp, bạn bè mà, chính là cùng nhau chia sẻ muộn phiền, cô không thể chỉ để ý đến chuyện mình oán giận mà xem nhẹ Dante.
Giang Hành Mặc có khổ không nói nên lời, chỉ có thể nói: “Vẫn tốt, chuyện công việc.”
Hạ Sở rất nhiệt tình: “Anh có thể nói cho tôi, tôi giúp anh.”
Một người ngay cả python (một loại ngôn ngữ lập trình máy tính) cũng quên làm sao có thể giúp anh.
Giang Hành Mặc lắc đầu nói: “Không thể cứ luôn để người khác giúp đỡ, tôi phải dựa vào chính mình.”
Hạ Tổng rất tán thưởng chuyện này, cô cổ vũ anh nói: “Cố lên! Anh vẫn còn trẻ, lại chấp nhận chịu khổ, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
Ông chú Giang giờ đây nghe thấy hai chữ ‘còn trẻ’ thì vô cùng nhói lòng.
Anh quá “già” rồi, đây cũng là một trong những nguyên nhân Hạ Sở muốn ly hôn với anh đi, dù gì thì ba mươi hai và mười tám, cách nhau tận mười bốn tuổi lận.
Hạ Sở rất khó hiểu, sao mà càng cổ vũ lại càng suy sụp rồi?
Cô lại nói: “Đừng cho mình áp lực quá lớn, phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, ít tăng ca lại một chút có lẽ sẽ nâng cao hiệu suất làm việc đó.”
Hiệu suất của Giang Hành Mặc rất cao nhưng không thế chống lại được lĩnh vực liên quan quá rộng lại quá đỉnh cao. Muốn đi trên một con đường mà chưa ai đi qua, đã định sẵn phải bỏ ra lượng thời gian khó có thể tính toán được.
Giang Hành Mặc vực dậy chút ít tinh thần nói: “Tôi sẽ chú ý, cô cũng đừng gấp.” Tốt nhất là hoàn toàn không gấp, từ bỏ chuyện ly hôn.”
“Đừng lo lắng cho tôi,” Hạ Sở nhẹ giọng nói, “tính cách của tôi anh còn không rõ sao, tôi là một người chỉ cần nhận định một chuyện thì nhất định phải làm đến cùng.”
Giang Hành Mặc bị chặn họng đến mức suýt chút nữa không nhấc nổi đôi đũa.
Cô đúng thật là người như vậy, chăm chỉ, tích cực, khi bắt đầu làm việc giống như một con bò vậy, sau khi xông ra cho dù có kéo cũng không kéo về được.
Cũng chính vì tính cách này của cô, mới có thể trở thành người hoàn toàn theo kịp tiết tấu của Giang Hành Mặc.
Chỉ tiếc là...
Trước đây anh cho rằng cô đã hạ quyết tâm phải đi theo anh.
Bây giờ anh biết được cô là hạ quyết tâm muốn ly hôn với anh.
Chỉ nghe Hạ Sở chắc chắn nói: “Hòa thượng chạy được chùa không chạy được, đợi xem tôi sẽ đến nhà anh ta để đánh úp!”
Giang Hành Mặc: “...”
“Anh nói xem...” ngừng một lát Hạ Sở lại đắn đo nói: “Đến nhà anh ta có thể gặp được người phụ nữ khác hay không?”
Giang Hành Mặc tối nay đã định sẵn là không có duyên với bữa khuya rồi!
Anh rầu rĩ nói: “Anh ấy không phải là người như vậy.”
Hạ Sở nói: “Anh lại không quen thuộc với anh ta.”
Anh không quen thuộc? Anh không quen thuộc với chính mình? Giang Hành Mặc đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không nói nên lời.
Hạ Sở do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn có quyết định: “Dù sao cũng sắp ly hôn, ai mà quan tâm anh ta có ngoại tình hay không.”
Sau đó Hạ Sở đã ăn sạch một bát mì nhỏ, mì của Dante lại chẳng ăn được mấy sợi.
Cô nói: “Không có khẩu vị thì đừng miễn cưỡng nữa.”
Anh vốn là đói đến mức có thể ăn được hai bát mì to, kết quả... Dante chỉ có thể kiên trì nói: “Được.”
Hạ Sở đã vừa lòng hả dạ, đã lắp đầy bao tử, đã nói hết muộn phiền, bây giờ cô tràn đầy sức sống, có thể giết vào nhà tên cặn bã đó, đại chiến tám trăm hiệp với tên đàn ông cặn bã và người thứ ba!
Sáng sớm, Hạ Sở dậy sớm hơn nửa tiếng so với bình thường.
Cô vừa rửa mặt súc miệng vừa tra sổ tay, nhập vào đương nhiên là: “Bất động sản của Giang Hành Mặc.”
Đúng thật là đã tìm ra...
Sao mà cảm thấy mình của trước đây chính là ‘Đại Nội Tổng Quản’ của anh ta thế nhỉ? Chuyện gì cũng đều có liên quan!
Hai người bắt đầu sống riêng từ nửa năm trước, nửa năm này Giang Hành Mặc chắc chắn có chỗ ở của riêng anh ta, cô phải tìm được chỗ đó để đi ‘mai phục’ anh ta.
Chuyện này còn dễ hơn một chút so với tưởng tượng, bởi vì dưới danh nghĩa của Giang Hành Mặc chỉ có một căn chung cư, mà căn chung cư này cũng chỉ cách Liên Tuyến khoảng mười phút đi đường. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Chắc hẳn là nửa năm nay anh ta đã sống ở đó.
Có điều Hạ Sở rất khó hiểu: Người thành lập Liên Tuyến tiền nhiều đến mức xài không hết không phải là nên có vô số bất động sản hay sao?
Có lẽ là đã giấu cô chuyển dời rồi đi, dù gì thì hai người đang ồn ào ly hôn. Nếu là như thế, thế anh ta vẫn sống tại căn chung cư này sao?
Không nghĩ nhiều như thế nữa, đi xem thử trước!
Xe đến rồi, trước khi ngồi vào chỗ Hạ Sở nói địa chỉ với tài xế.
Nghe thấy tên của khu chung cư này, Ethan rõ ràng đã ngơ ngác một chút.
Hạ Sở không định giấu anh, cô nói: “Tôi có chút việc đi tìm Giang Hành Mặc.”
Ethan nói: “Ngài Giang chắc là không ở nơi đó.”
Quả nhiên không ở đó sao! Hạ Sở ngược lại cũng không bất ngờ lắm, cô nghe ra được lời của Ethan còn chưa hết, hỏi: “Anh biết anh ta sống ở đâu sao?”
Sau khi Ethan ngừng lại một lát đã nói: “Nửa năm nay Ngài ấy vẫn luôn ở tại Liên Tuyến.”
Ở tại công ty? Hạ Sở sợ bị lộ tẩy, cố gắng dằn lại sự kinh ngạc, không hỏi ra câu hỏi “Công ty còn có kí túc xá”.
Ethan nói: “Phòng thực nghiệm D vẫn luôn trong trạng thái bận xoay vòng vòng, Ngài Giang vừa phải chủ trì công việc lại vừa phải tham gia nghiên cứu phát triển, đã rất lâu không có nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.”
Hạ Sở sững sờ, là như thế sao, Giang Hành Mặc không phải đang ăn chơi đàng điếm, mà là đang điên cuồng làm việc? Điều này không giống lắm với suy nghĩ trong lòng cô.
Tài xế nhìn nhìn cô, mặc dù không có nói ra nhưng rõ ràng là đang hỏi có cần đi đến chỗ đó nữa không.
Hạ Sở suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Thôi đi, trực tiếp đến công ty.”
Ngồi lên xe, ngồi trong bầu không khí lạnh do máy lạnh tạo ra, Hạ Sở có chút hốt hoảng.
Ngay tại lúc nãy, trong một buổi sáng tinh mơ không hề nóng nực, trong đầu cô chợt hiện lên một đoạn đối thoại kì lạ.
“Lúc vừa mới về nước, nếu như anh đem hết tiền đi mua nhà thì bây giờ kiếm được gấp bội rồi.”
“Không.” Anh cười trầm nói: “Anh càng tin em hơn.”
“Em còn đáng tin hơn căn nhà?”
“Đương nhiên.”
Người đang nói chuyện là ai? Hạ Sở biết được lại không muốn biết.
Là cô và Giang Hành Mặc sao?
Hạ Sở nắm chặt lòng bàn tay, một cảm giác bất an khó nói thành lời lan khắp cả người, giống như một con thú khổng lồ đang ẩn nấp phát ra tiếng gầm nhẹ rung chuyển cả bầu trời, làm cho máu huyết của cô đều rung động vì nó.
“Megan.” Ethan lay cô.
Hạ Sở bất chợt hoàn hồn, cô cúi mắt nói: “Những chuyện vừa nãy tôi không nghe rõ, nói lại lần nữa đi.”
Ethan kiên nhẫn báo cáo lại lịch trình của ngày hôm nay.
Đến công ty, sau khi bận rộn thì Hạ Sở đã không có thời gian để suy nghĩ lung tung.
Bởi vì đoạn đối thoại kì lạ đó, cô cũng không còn đi tìm Giang Hành Mặc nữa, thậm chí cũng không đi gặp Dante.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, cứ như là đã thức suốt đêm lại cố gắng chống đỡ thêm một ngày, lúc này đây hoa mắt chóng mặt, ánh mắt và mạch suy nghĩ không khớp nhau, mê man ảm đạm. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Hạ Sở nói: “Cứ như thế đi, tôi về trước đây.”
Ethan lại xác nhận với cô một vài chuyện, cuối cùng hỏi: “Ngày mai buổi gặp mặt với Cố Tổng hẹn vào mười giờ sáng, được không?”
“Được.” Hạ Sở xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng đồng ý.
Về đến nhà Hạ Sở không thèm tắm cũng không thay quần áo, đã rút lên giường đi ngủ.
Cô cho rằng chính mình sẽ nằm mơ nhưng thật ra không có gì cả.
Trong đầu trống rỗng, một giấc ngủ sâu đã thả lỏng tinh thần của cô cũng giúp cho cơ thể cô được dịu lại.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cô có chút không biết gì, thậm chí là cảm thấy ù ù cạc cạc.
Sao mà quần áo cũng không thay đã ngủ mê mệt? Còn ngủ lâu như vậy?
Thật kì lạ nha.
Còn về “cuộc đối thoại” lập lòe chốc lát như pháo hoa sớm đã chôn vùi trong màn đêm sâu lắng, không còn dấu vết.
Cô đầy ắp tinh thần đi làm, bận đến mười giờ, Ethan nhắc nhở cô: “Cố Tổng sắp đến rồi, phòng tiếp khách số ba đã chuẩn bị xong.
Hạ Sở đứng dậy nói: “Bây giờ tôi qua liền.”
Đây là chuyện quan trọng, cô phải giải quyết xong Cố Ức Hàng trong một lần, để anh ta chấp nhận phương án tuyên truyền của Liên Tuyến, đưa việc tuyên truyền phát triển trò chơi mới vào trong lịch trình trong ngày.
Lúc Hạ Sở đến phòng tiếp khách, Cố Ức Hàng đã đến rồi.
Cô đẩy cửa bước vào, vừa nhìn đã thấy ngay Cố Ức Hàng đang ngồi trên sofa.
Phòng tiếp khách tuân theo phong cách mộc mạc đơn giản của Liên Tuyến, chiếc ghế sofa bằng da màu trắng, bàn trà màu đen, trên tường có vào bức tranh trừu tượng, còn có đèn chùm mang đậm cảm giác hiện đại, một phong cách rất tẻ nhạt và cấm dục.
Mà người đàn ông đang bận bộ vest sọc vằn màu xanh đậm cứ như thuốc màu rơi vào tranh thủy mặc, đẹp đến bất ngờ.
Anh ta tháo kính đen xuống, lộ ra một đôi mắt sếch, khóe môi cong lên, một nốt ruồi hình giọt lệ tăng thêm nhiều nét ngả ngớn.
“Megan.” Giọng nói còn ngả ngớn hơn con người anh ta.
Hạ Sở khách sáo nói: “Cố Tổng, chào buổi sáng.”
Cố Ức Hàng cười rất mập mờ: “Có thể gặp được em, cả ngày hôm này cũng tôi đều tuyệt.”
Khuôn mặt của Hạ Sở không cảm xúc.
Cố Tổng đã sớm quen, anh ta là một ‘chiến binh’ càng thất bại càng dũng cảm: “Anh thấy Liên Tuyến cũng sắp không chống đỡ nổi rồi, em vẫn nên nhanh chút đến chỗ của anh đi.”
Nói xong anh ta cố ý ngừng lại một chút, tình cảm sâu sắc chân thành nói: “CEO của Duy Tấn là em, vợ của anh cũng chỉ có thể là em.”
Coi như là Hạ Sở đã hiểu tại sao trên sổ tay làm việc lại có đánh dấu chữ đỏ như thế rồi.
—— Lời của Cố Ức Hàng thì mười chữ có đến chín chữ rưỡi đều là nói xạo, nửa chữ còn lại ngay cả nói xạo cũng không phải.