Sau khi Cố Ức Hàng thừ người ra nửa giây, cố ý đè thấp giọng lặp lại nói: “Nhưng anh ta ở cùng một người phụ nữ trẻ tuổi.” Anh gợi ý còn không đủ rõ ràng sao! Sao mà cô còn muốn ghép bàn với anh ta?
Hạ Sở hỏi lại: “Thế Cố Tổng có được xem là một người đàn ông trẻ tuổi?”
Cố Tổng vừa qua tuổi ba mươi nhanh chóng nói: “Trẻ tuổi khỏe mạnh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thế không phải được rồi hay sao, “ Hạ Sở cười nói, “Tôi cũng ở cùng một người đàn ông trẻ tuổi.”
Cỏ đuôi chó họ Cố đã nghẹn lời!
Hạ Sở cười thầm trong lòng, trên mặt vẫn không thể hiện ra.
Gặp phải tình huống này, thật ra không hề liên quan gì đến tuổi tác lớn nhỏ hay sự từng trải trong cuộc đời, Hạ Sở mười tám tuổi không để ý Giang Hành Mặc nên mới là một ‘pháp bảo’ không bao giờ thua, còn Hạ Sở hai mươi tám tuổi, chỉ e là nghe được lời của Cố Ức Hàng sẽ nhói lòng đến mức muốn nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Nói đúng ra, Hạ Sở cũng đúng thật là muốn ghép bàn với Giang Hành Mặc, cô tìm anh đã hai ngày cũng không tìm thấy người, lúc này có thể ghép bàn, cô cũng dễ thừa cơ tìm cơ hội nói chuyện với anh ta.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Hạ Sở quyết định nói: “Chúng ta ghép bàn, nhiều người náo nhiệt mà.”
Náo nhiệt mới lạ đó!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Ức Hàng vốn dĩ chính là tán dóc bừa, đừng nói là nhìn thấy Giang Hành Mặc và một người phụ nữ trẻ, ngay cả Giang Hành Mặc anh còn không hề nhìn thấy.
Ai mà không biết Giang Hành Mặc ít giao du với bên ngoài? Ai mà không biết Giang Hành Mặc là một tên người máy không biết mệt mỏi?
Còn ra ngoài ăn cơm cùng phụ nữ nữa, chỉ e là tên cuồng công việc đó ngay cả bữa trưa của mình đều ném ra sau đầu rồi!
Cố Ức Hàng tán dóc câu này cũng chỉ là muốn kích thích Hạ Sở để trong lòng cô nổi lên nghi ngờ, đánh tan phòng tuyến trong lòng cô, chỉ cần cô có một chút buồn bã thì anh sẽ có thể cố gắng hết sức an ủi cô rồi.
Anh không hề nghĩ đến Hạ Sở sẽ nêu ra yêu cầu ghép bàn.
Ghép bàn gì chứ? Vợ và “người thứ ba” ghép chung nhau, bữa ăn này còn có thể ăn được không!
Cố Ức Hàng rầu rĩ nói: “Không ghép.”
Hạ Sở cực kì tiếc nuối: “Chúng ta đều là người quen, cùng nhau ăn tốt biết bao.”
Cố Ức Hàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh vừa nhìn thấy Giang Hành Mặc thì sẽ không ăn cơm nổi.”
Câu nói này rất có lý, Hạ Sở lại không có cách nào bác bỏ.
Cỏ đuôi chó họ Cố còn không quên kéo thù hận một chuyến: “Anh ghét nhất loại người ‘ăn vụn’ sau khi kết hôn, loại đàn ông này không đáng tin.”
Hạ Sở im lặng, trong lòng nói: một tên cặn bã một tháng đổi ba người bạn gái mà còn không biết đi xấu hổ cười nhạo một tên cặn bã khác.
Cố Ức Hàng lại rất ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Anh chỉ là bởi vì chưa kết hôn, nếu mà anh đã kết hôn, vợ chính là trời, vợ chính là đất, anh...”
Hạ Sở đợi câu nói kế tiếp của anh, Cố Ức Hàng bất chấp, không biết xấu hổ: “Anh chính là một cây cỏ đuôi chó phất phơ theo gió giữa đất trời!”
Hạ Sở không nhịn được nữa, cười ra tiếng.
Thua rồi thua rồi, cô đã thua rồi, người không biết xấu hổ, không có đối thủ.
Cô vừa cười, ý cười nhiễm vào trong mắt, đã làm cho Cố Ức Hàng sững sờ.
Hạ Sở nói: “Hôm nay Cố Tổng mời, mọi chuyện đều nghe theo Ngài sắp xếp.”
Cả khuôn mặt ngập tràn ý cười, giống như một đóa hoa không tên cởi bỏ sự lạnh giá mà nở bung trên sườn dốc đứng, không biết được nó là cái gì, thậm chí là nhìn không rõ, lại không gây trở ngại cho sự rung động thình thịch trong tim thoáng qua đó.
Cố Ức Hàng dời ánh mắt nói: “Nếu đã nghe theo sự sắp xếp của anh, thế em phải ăn nhiều một chút.”
Người với cơ thể gầy và trái tim béo —— Hạ Sở không có gì sợ, tiếp nhận thử thách!
Sau khi ăn xong Cố Ức Hàng không gây chuyện nữa, lấy bút kim cương Montblanc dùng để khoe khoang của mình ra ký tên lên hợp đồng.
Sau khi Hạ Sở xác nhận không có sai sót, đứng dậy nói: “Rất cảm ơn Cố Tổng đã chiêu đãi.”
Cố Ức Hàng lại nổi lên ý định xấu: “Bây giờ mà đi, không chừng thật sự sẽ gặp được Giang Hành Mặc và người phụ nữ xinh đẹp nha.”
Hạ Sở cười nói: “Gặp được mới tốt, tôi đúng lúc có chuyện tìm anh ta.”
Cố Tổng chính là rất tức giận, muốn đào góc tường (1) sao mà lại khó như thế chứ!
Hạ Sở cũng thật sự muốn gặp được Giang Hành Mặc, tiếc là cô đã định sẵn là không gặp được, chồng cô đang ở phòng thực nghiệm D cách hơn 10km, trong lúc bận rộn tranh thủ chút thời gian muốn nhìn cô, phát hiện cô không ở công ty, lại xem sổ tay, trên lịch trình hiển thị: mười một giờ rưỡi ăn cơm trưa với Cố Ức Hàng.
Giang Hành Mặc nhướng mày, rất muốn hack Duy Tấn, nhổ sạch lông đuôi của con chim công hoa hòe này.
Lúc đi ra ngoài, Hạ Sở nhìn tới nhìn lui, tiếc là cũng không nhìn thấy bóng dáng nào tương tự Giang Hành Mặc.
Cố Ức Hàng không vui nói: “Em thật sự muốn gặp anh ta?”
Hạ Sở thật thà nói: “Tôi thật sự có chuyện tìm anh ta.”
Cố Ức Hàng rất nhạy bén, nổi lên một ý nghĩ hay: “Lẽ nào ở Liên Tuyến hai người không hề gặp nhau?"
Hạ Sở mới không dám để anh ta biết chuyện này, cô nói: “Có vài chuyện không đáng để lãng phí thời gian ở công ty.”
Cố Ức Hàng chua xót nói: “Em vẫn muốn xem thử người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai đi?” Nói trắng ra là đang ghen.
Hạ Sở im lặng, ném ra một quả đạn ngầm (2): “Được thôi, thật ra tôi chính là nhớ anh ta rồi.”
Một ngụm thức ăn có độc ập đến bất ngờ không kịp đề phòng mà! Cố Ức Hàng ngay tức thì cạn kiệt lượng máu.
Hạ Sở cố sức kiềm chế da gà trên người mình lại, giả bộ thành một dáng vẻ tình cảm sâu sắc (có lẽ là tình cảm sâu sắc đi, cô không có kinh nghiệm)
Cố Ức Hàng thua trận, ra khỏi thang máy đi lên siêu xe, chân vừa đạp ga, chiếc xe đã điên cuồng mà lao đi.
Bên tai Hạ Sở đã được yên tĩnh, mặc dù cô không thích Giang Hành Mặc nhưng cũng không có ấn tượng gì tốt với Cố Ức Hàng.
Một người là một tên cặn bã ngoại tình, một người là một tay ăn chơi uy hiếp phụ nữ có chồng, đều không phải là thứ tốt lành gì!
May mà công việc đã xong, Hạ Sở thở phào một hơi, cảm thấy chức CEO này của mình đúng là càng làm càng ra dáng rồi.
Buổi chiều vẫn còn một chút chuyện phải xét duyệt, bởi vì đều là những chuyện có ví dụ có thể làm theo, cho nên cô click click chuột, thông qua xét duyệt coi như đã xong chuyện.
Sau khi bận rộn xong Hạ Sở cũng không có ngồi chơi, cô len lén mở ngăn kéo, lấy ra một đống sách.
“Cách thức quản lý công ty”, “Thái độ đúng mực của bản thân CEO”, “Cơ chế quản lý”, “Kiểm soát và quyền sở hữu”, “Luật Tài chính và thuế vụ”, “Làm thế nào để nghiên cứu và phát triển sản phẩm có thể bồi dưỡng thói quen người dùng”, “Làm thế nào để hoàn thành những chuyện khó hơn cả khó”, “Nghệ thuật làm việc không căng thẳng”, v.v.
Cái gọi là không hiều thì phải học, chuyện mà Hạ Sở có thể nghĩ đến chính là “học thuộc nằm lòng”!
Bản lĩnh “gặm chặt sách vỡ” mà cô được rèn luyện ra từ trong những lần dự thi kiểm tra đúng là đã được phát huy ra, đừng quan tâm có hiểu hay không, ghi nhớ trước đã, vốn dĩ cô có ưu thế vượt trội, còn có sổ tay giúp đỡ, chỉ cần làm ra được chút vẻ bề ngoài, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Lúc tám giờ tối, điện thoại cô reo lên.
Hạ Sở đang đọc nhẩm: “Tỉ suất đóng góp giới hạn bằng thu nhập tiêu thụ trừ đi giá thành biến đổi chia cho thu nhập tiêu thụ lại nhân với... aaaaa, cái quái gì thế!”
Cô đặt sách xuống, cầm điện thoại lên, là tin nhắn do Dante gửi đến.
“Có rảnh không?”
Hạ Sở đang muốn đổi không khí: “Lại gặp phải vấn đề rồi?”
Dante: “Ừm.”
Hạ Sở hưng trí bừng bừng nói: “Chỗ cũ!”
Hạ Sở cảm thấy chính mình thật may mắn, xuyên đến mười năm sau có thể gặp được Dante, anh cùng cô vượt qua những ngày khó khăn nhất, hiện giờ còn cùng cô học tập giúp đỡ lẫn nhau, đúng thật là thầy tốt bạn hiền!
Đến phòng họp, Hạ Sở trước tiên giúp Dante giải quyết “vấn đề khó”.
Cô phát hiện Dante có tiến bộ rõ rệt, vấn đề của ngày hôm nay rõ ràng khó hơn trước đây một chút, xuất sắc!
Cô đâu biết là những vấn đề khó mà Dante gặp phải hoàn toàn được đưa ra dựa trên trình độ của cô, giúp cô bắt đầu tìm lại những kĩ năng đã mất từ con số không.
Sau khi “bận” xong, Giang Hành Mặc nói: “Cô đang tăng ca?”
Hạ Sở nói: “Không có, tùy tiện xem chút sách tiêu khiển.” Tuy ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại đang chảy máu, sách tiêu khiển mới là lạ, xem đến mức nhức đầu nhức óc.
Giang Hành Mặc nói theo: “Xem ra hôm nay không bận?”
Hạ Sở kiên nhẫn giải thích với anh: “Thật ra chuyện công việc này, đều là càng lên cao càng nhàn rỗi, nếu như chuyện gì tôi cũng quản hết thì dù có ba đầu sáu tay cũng không hết bận nổi, hơn nữa năng lực của các trưởng phòng đều rất mạnh, rất nhiều chuyện tôi chỉ đôn đốc và theo dõi quản lí thôi.”
Quả nhiên xem sách có ích mà, cô nói chuyện rõ ràng đâu ra đó, qua loa với một anh bạn lập trình viên không có vấn đề gì cả.
“Thế cũng tốt nhưng mà...” Giang Hành Mặc nhìn cô, lại nói: “Tôi thấy cô dường như hơi mệt?”
“Cũng không mệt.” Hạ Sở nói: “Chỉ là lúc trưa ăn bữa cơm với Cố Ức Hàng, mệt tim.”
Cuối cùng Giang Hành Mặc đã nghe được chuyện anh muốn nghe: “Sao thế?”
Hạ Sở yếu ớt nói: “Anh đừng hỏi đến thế giới của những người cặn bã.”
Giang Hành Mặc: “...”
Hạ Sở thở một hơi lại nói: “Hôm nay Giang Hành Mặc cũng ở tại nhà hàng đó, còn ở cùng một người phụ nữ trẻ tuổi, *chậc chậc*, đàn ông mà, có chút tiền đã không biết mình mang họ gì nữa.”
*chậc chậc*: raw là啧啧, tiếng tặc lưỡi.
Tim anh bạn Giang lộp bộp một lúc, ngay lập tức biết chính mình bị nói xấu rồi, anh muốn moi sạch tim của con chim công hoa hòe kia ra mà đốt cháy hừng hực.
Anh hỏi: “Cô đã nhìn thấy bọn họ?”
Hạ Sở nói: “Tôi không nhìn thấy, Cố Ức Hàng đã nhìn thấy.”
Giang Hành Mặc uyển chuyển nói: “Có lẽ anh ta gạt cô đó, tôi nghe nói Ngài Giang rất ít khi ra ngoài xã giao.”
Hạ Sở nói: “Anh ta thế này không phải xã giao, mà là dẫn theo bồ nhí đi thư giãn.”
Giang Hành Mặc có bồ nhí mới là lạ, nhiều năm như thế người phụ nữ duy nhất có thể đến gần anh chính là Hạ Sở.
Trước khi kết hôn với cô, bác gái của anh luôn lo lắng anh sẽ yêu người đồng tính, đã chuẩn bị xong tâm lý chấp nhận anh là gay.”
Giang Hành Mặc cẩn thận giải thích cho mình: “Ngài Giang không phải là người như thế.”
Hạ Sở nhìn anh: “Sao anh luôn nói giúp cho anh ta thế?”
Giang Hành Mặc: “...”
Có lẽ là bởi vì người không vì mình trời tru đất diệt đi.
Hạ Sở xua tay nói: “Tôi mới lười phải quan tâm mấy chuyện đó của anh ta, dù gì cũng phải ly hôn thôi.”
Giang Hành Mặc nghe thấy hai chữ phía cuối đã không muốn nói chuyện.
Hạ Sở nhớ đến chuyện ngày sinh nhật của mẹ càng lúc càng gần, không nhịn được thở dài nói: “Aizz, trước khi ly hôn vẫn phải nhờ anh ta giúp chút chuyện.”
Giang Hành Mặc ngơ ngác: “Giúp chuyện gì?”
“Tuần sau là sinh nhật mẹ tôi, tôi phải dẫn anh ta cùng về nhà.” Nói xong cô lại tức giận nói: “Nhưng tên ‘rác rưởi’ (3) này luôn trốn tôi, điện thoại không nhận, không thấy mặt, thật là sắp bị anh ta làm tức chết mà!”
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
(1) đào góc tường: raw là 挖个墙角, có nghĩa là chia rẻ tình cảm
(2) quả đạn ngầm: raw là 深水鱼雷, là một loại quả đạn có điều khiển hoặc không, di chuyển được trong nước, dùng diệt tàu nổi, tàu ngầm, phá huỷ bến cảng... Ở đây ví như một chuyện bất ngờ.
(3) rác rưởi: raw là 辣鸡, dịch ra là ‘gà cay’, phát âm gần giống với từ ‘rác rưởi’ (垃圾) trong tiếng Trung, viết thế để nói giảm nói tránh cũng như tránh sự kiểm duyệt nghiêm ngặt bên Trung Quốc.