Mẹ! Mẹ nói như vậy thì sẽ không thể trò chuyện tiếp được đâu!
Hạ Sở đã không muốn ngủ cùng bà nữa rồi!
Mẹ Hạ mới không thèm quan tâm đến cô, nghiêm túc “dạy bảo” cô: “Con cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên có một đứa con đi, đợi qua vài năm nữa, con mà sinh con thì phải chịu khổ đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở nghe mà trong lòng chua xót, cô mới “mười tám”, mẹ cô đã nói vài năm nữa cô sinh con thì phải chịu khổ rồi!
Mẹ Hạ lại nói: “Sẽ không làm mất bao nhiêu thời gian của con đâu, đợi đến lúc đứa bé chào đời, mẹ chăm giúp con, đảm bảo sẽ không làm con mệt.”
Hạ Sở thật sự không thể nghe tiếp được nữa, cô gọi bà: “Mẹ...”
Mẹ Hạ khó khăn lắm mới ‘tóm’ được cô, thế nào cũng phải dạy cô cô một bài học đàng hoàng: “Xấu hổ hay không hả? Đều đã hai mươi tám tuổi rồi, còn cho là mình mới mười bảy, mười tám sao? Gọi mẹ thì có bản lĩnh gì, con nên làm mẹ rồi!”
Hạ Sở oan ức, còn không thể nói ra: cô thật sự chỉ mới mười bảy, mười tám thôi, đang ở độ tuổi mà yêu đương cũng phải bị dạy bảo nha!
Mẹ Hạ nói xong lại thở dài: “Mà thôi, chăm sóc sức khỏe thêm đi, mập hơn một chút, nếu không với cơ thể nhỏ nhắn này, con mà thật sự mang thai thì ai trong chúng ta cũng đều không yên tâm.”
Hạ Sở thở phào một hơi, cảm thấy chủ đề nói chuyện này có lẽ sắp kết thúc rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Hạ duỗi tay nhéo nhéo eo cô nói: “Con nói xem trước đây con chỉ uống một ngụm nước cũng đều mập mạp, sao mà càng lớn lại càng ốm đến mức chỉ còn da bọc xương thế này.”
Hạ Sở bị bà nhéo cảm thấy rất ngứa, vừa cười vừa trốn: “Sẽ mập mà, rất nhanh sẽ mập lên mà.”
Mẹ con hai người nói chuyện phiếm một lúc, sau khi thấy thời gian không còn sớm mẹ Hạ nói: “Nhanh đi ngủ đi, ngày mai con còn phải dậy sớm đó.”
Hạ Sở cũng có chút mệt mỏi, cô đặt tay dưới gối đầu, nhìn mẹ nói: “Mẹ, ngủ ngon.”
Mẹ Hạ cũng nhìn cô: “Ngủ ngon.”
Hai người yên lặng một lúc, cứ như rất nhanh sẽ đi vào giấc ngủ.
Mẹ Hạ còn buồn ngủ hơn (1), bà nở nụ cười nhẹ bên khóe miệng, sắp đi vào giấc mơ đẹp.
Hạ Sở lặng lẽ ngắm nhìn, ngắm nhìn người mẹ quen thuộc, ngắm nhìn người thân thiết nhất của mình, ngắm nhìn người mẹ mà cô có thể giao ra hết mọi thứ.
Chóp mũi cô chợt chua xót, bỗng nhiên không thể nhịn được nữa.
“Mẹ.” Cô nhẹ nhàng kêu bà.
Mẹ Hạ lim dim: “Được rồi, ngủ sớm chút đi.”
Hạ Sở nói khẽ: “Nếu như con không phải là con nữa, mẹ...”
“Gì mà con không phải con,” mẹ Hạ mơ màng, “nghe lời, nhanh ngủ đi, ngày mai không phải còn dậy sớm đến công ty sao?”
Hạ Sở bất chấp, mở miệng nói: “Con đến từ mười năm trước, con vẫn là con gái của mẹ, chỉ là...”
“Con đến từ mười năm trước?” Mẹ Hạ mở to mắt, mặc dù nói là đã tỉnh táo hơn chút nhưng cũng không để ý cho lắm, chỉ mỉm cười nói: “Mẹ thấy con ngay cả mười năm trước xảy ra chuyện gì cũng đều đã không nhớ nổi nữa rồi.”
“Con nhớ mà.” Hạ Sở nhanh chóng nói, “Chuyện gì con cũng đều nhớ hết...”
Mẹ Hạ có hứng thú, hỏi cô: “Thế con nói xem lúc thi Đại học con thi được bao nhiêu điểm.”
Hạ Sở nhíu mày nói: “Con đến từ thời gian sớm hơn nữa.”
Mẹ Hạ hỏi: “Sớm hơn? Còn chưa thi Đại học?”
Hạ Sở nghiêm túc nói: “Kì thi Đại học đã kết thúc nhưng chưa có kết quả.”
Mẹ Hạ ghẹo cô: “Thế con có còn nhớ đề bài làm văn lúc thi Đại học không?”
“Đương nhiên là nhớ!” Hạ Sở nói: “Đừng nói là đề bài làm văn, ngay cả mấy câu hỏi Toán học con cũng đều nhớ!”
Mẹ Hạ vui mừng: “Nói ra nghe thử xem.”
“Chính là...” Lời đến bên miệng, Hạ Sở chợt tạm ngừng, giống như có một cục bông mắc kẹt trong cổ họng, mềm mại tê ngứa.
Mẹ Hạ cười cong khóe mắt: “Không cần nói đề Toán, chỉ nói đề Văn thi Đại học thôi, đề bài là gì?”
“Là...” Cuối cùng Hạ Sở đã ý thức được, không phải là cổ họng không có cách nào phát ra tiếng, mà là bộ não không có cách nào truyền tải những thông tin nên có.”
Đề bài làm văn lúc thi Đại học là gì...
Cô đã không còn nhớ rõ nữa.
Nhưng mà rõ ràng vừa mới xảy ra cách đây không lâu, không, là không lâu trước đây cô còn nhớ cực kì rõ ràng, đừng nói là đề thi Đại học, ngày cả đề Toán cũng đều cực kì rõ ràng in sâu trong đầu.
Bây giờ tất cả đều đã mất hết rồi, cứ như là có người đã cầm khăn lau bảng lên, từng chút một mà bôi đi những nét chữ bằng phấn trên bảng đen, chỉ để lại bụi phấn trắng đầy mặt đất.
Cô đã không nhớ rõ nữa, những chuyện vô cùng rõ ràng đó, bây giờ đã không nhớ rõ nữa, cứ như đã thật sự bị thời gian ăn mòn mất rồi.
Sắc mặt Hạ Sở có chút khó coi.
Mẹ Hạ đã chú ý đến, bà thu lại nụ cười, trầm ngâm nói: “Sở Sở, sao vậy con?”
Những lời mà khi nãy Hạ Sở nói với bà, bà hoàn toàn không xem là thật, nghĩ ra thì cũng bình thường thôi, những lời như vậy bất kì ai nghe thấy cũng sẽ cảm thấy là đùa giỡn.
Hạ Sở nhìn thấy vẻ mặt lo âu của mẹ, trong lòng chợt nhói, bình tĩnh lại.
Cô cười nói: “Không sao.”
Mẹ Hạ lại cảm thấy cô là đang gắng gượng, bà ngồi dậy hỏi: “Chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không có đâu...” Hạ Sở hoàn toàn khôi phục, điều chỉnh tốt nét mặt của mình, “chỗ nào cũng tốt cả, mẹ yên tâm đi!” Giọng nói cũng đã khôi phục, rất nhẹ nhàng tự nhiên.
Mẹ Hạ vẫn có chút nghi ngờ: “Sao tự nhiên lại nói chính mình đến từ mười năm trước vậy.”
Hạ Sở cười đùa tí tửng nói: “Dọa mẹ chơi đó!”
Mẹ Hạ nhìn dáng vẻ của cô quả thực không giống như là có chuyện, cũng yên tâm: “Chuyện này có gì mà sợ cơ chứ? Con đến từ mười năm trước cũng được, đến từ mười năm sau cũng thế, dù sao con cũng vẫn là con gái cưng của mẹ.”
Câu nói này thật sự đã làm ấm lòng Hạ Sở.
Khối đá đè nặng trong lòng cô ngay lúc này đã không còn nữa.
Đúng vậy, cho dù như thế nào đi nữa, cô cũng vẫn có ba và mẹ.
Cho dù đây là thời đại gì, là nơi nào, cô đều không phải chỉ một mình.
Ba mẹ của cô, nhà của cô, từ đầu đến cuối đều luôn ở nơi mà cô vừa vươn tay đã có thể chạm đến.
Khuôn mặt Hạ Sở nhẹ nhõm, cô nói: “Mẹ, mẹ nói cho con nghe những chuyện trước đây nhiều hơn chút đi.”
Mẹ Hạ cười nói: “Chuyện mười năm trước?”
Hạ Sở lắc đầu: “Không, là những chuyện mười năm trở lại đây.”
“Mười năm nay à.” Mẹ Hạ lại thở dài nói: “Thế thì đúng thật là không thể nói rõ trong vài câu được.”
Thật ra chuyện mà mẹ Hạ hiểu biết không hề nhiều, nhiều nhất là nhiều hơn một chút chi tiết so với Baidu Baike nhưng những câu nói của bà lại mơ hồ làm cho Hạ Sở phác họa ra một vài khái quát, một kết cấu thực sự, đang tỏa ra hơi thở chân thực.
Cô thi đậu vào trường Đại học Q, học khoa Công nghệ thông tin, bởi vì đi theo giáo viên hướng dẫn hoàn thành một dự án độc quyền mà được xem trọng, sau đó có được cơ hội đi nước ngoài bồi dưỡng, cô nắm bắt thật chặt, dựa vào thành tích xuất sắc nhất cùng với thư giới thiệu làm cho người xung quanh hâm mộ mà tiến vào Stanford học tập.
Sau đó cô gặp được Giang Hành Mặc, bài vở bận rộn cùng với các dự án nghiên cứu phát triển lớn nhỏ, tất cả đã làm cho cô nhận được sự rèn luyện một cách tuyệt đối.
Đêm trước khi cô tốt nghiệp, Giang Hành Mặc về nước thành lập nên Liên Tuyến, sau khi cô tốt nghiệp đã gia nhập Liên Tuyến, hai người nắm tay bầu bạn cùng nhau, cùng đi đến hôm nay.
Mẹ Hạ nói: “Cả đoạn đường hai đứa đi đến hôm nay không dễ dàng gì, may mà đã ‘tu thành chính quả’ (2) !”
‘Chính quả’ thì không có, ‘hoại quả’ thì lại có một cây, dĩ nhiên chuyện mà Hạ Sở để ý hơn là những chuyện khác, tại sao cô lại chọn học khoa Công nghệ thông tin? Thật ra điều mà cô hứng thú là về phương diện khoa học sinh học, so với ngành Công nghệ thông tin lạnh tanh, cô càng thích những sự sống tươi mới hơn. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Hạ Sở nói khẽ: “Làm ngành này không tốt chút nào cả.”
Mẹ Hạ cười nói: “Mẹ cũng cảm thấy không tốt! Mẹ đã nghĩ rằng con có thể làm bác sĩ cũng rất tốt, kết quả là con cứ nhất định muốn chọn học khoa Công nghệ thông tin, muốn cản cũng không cản được.”
Vậy mà lại là chính cô muốn chọn học?
Hạ Sở chẳng còn lời gì để nói.
Mẹ Hạ thở dài nói: “Cũng được, so với bác sĩ thì chuyện mà các con làm bây giờ còn giỏi hơn nhiều.
Giỏi hơn? Làm về game có gì mà giỏi cơ chứ? À, ngược lại thì kiếm được rất nhiều tiền, tổng doanh thu mỗi ngày của Liên Tuyến có thể dọa chết người.
Hạ Sở không có cách nào chứng minh chính mình đến từ mười năm trước nhưng từ tận đáy lòng lại đang kháng cự khả năng mất trí nhớ này, cho nên lặng thinh không nói.
Mẹ Hạ lại như đã bị mở ra chiếc máy hát, lại nói với cô: “Con đó, mọi thứ đừng quá chăm chỉ, cũng không phải con không biết về gia đình của Hành Mặc, hãy bao dung nhiều hơn, đứa bé đó cũng không dễ dàng gì.”
Hạ Sở không lên tiếng, cô không biết gì về gia đình của Giang Hành Mặc, cũng không bằng lòng bao dung, càng không nhìn ra được tên đàn ông đó có gì mà không dễ dàng.
Trời dần tối, mẹ Hạ cũng đã mệt, cuối cùng bà thấp giọng, hơi thở dài nguyện vọng của mình: “Bây giờ ba mẹ không có ý nghĩ gì khác, chỉ hy vọng con có thể bình bình an an vui vui vẻ vẻ.”
Trong lòng Hạ Sở ấm áp, cũng nhắm mắt đi ngủ.
Nửa đêm cô nằm mơ, trong mơ cô biết đây là mơ nhưng lại rất khó để tỉnh dậy.
Cô như là hòa làm một với bầu trời, dùng một góc nhìn rất kỳ lạ để nhìn chính cô.
Đó là một ngày ánh nắng chiếu rọi trên cao, sự náo nhiệt của thủ đô làm cho cô và ba đều có chút không kịp nhìn hết.
Cô biết đây là ngày làm thủ tục nhập học, có chút hồi hộp nhưng nhiều hơn là sự phấn khởi. Ba Hạ đang mặc một bộ đồ vest hơi có chút kỳ quặc, trên mặt đều là sự tự hào.
Cha con hai người bước đi với túi lớn túi nhỏ, bị ánh mắt trời chiếu đến mức mồ hôi đầm đìa nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Cô lờ mờ nghe thấy ba Hạ nói: “Khoa Công nghệ thông tin, có phải là không có nhiều sinh viên nữ hay không.”
Hạ Sở nói: “Không nhiều liền không nhiều, dù sao con cũng muốn học nó.”
Ba Hạ hỏi: “Không phải là con muốn làm bác sĩ hay sao?”
Hạ Sở đáp: “Không phải bác sĩ, nhà nghiên cứu sinh vật học không giống với bác sĩ.”
Ba Hạ nói: “Được rồi được rồi, không giống nhau nhưng nhà nghiên cứu sinh vật học và Công nghệ thông tin cũng không liên quan mà?”
“Sao mà không liên quan?” Trên khuôn mặt tròn vo của Hạ Sở nở nụ cười tự tại, “Mã gene di truyền không phải chính là một loại ngôn ngữ lập trình hay sao?”
Rõ ràng là Ba Hạ nghe không hiểu, ông lau đi mồ hôi trên trán nói: “Dù sao thì con vui là được.”
Tỉnh dậy từ trong giấc mơ, đã quên hơn một nửa giấc mơ nhưng mà câu nói ‘mã gene di truyền không phải chính là một loại ngôn ngữ lập trình hay sao?’ lại in sâu vào trong đầu. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Là do cô tự mình chọn khoa Công nghệ thông tin, tại sao chứ? Tại sao phải phải từ sự sống tươi mới chuyển sang máy móc lạnh tanh chứ?
Có lẽ là bởi vì sự sống cũng không “tươi mới” như những gì nhìn thấy, máy móc cũng không “lạnh tanh” như trong tưởng tượng đi.
Hạ Sở cúi đầu, nhìn bàn tay mà mình mở ra: ngón tay thon dài, đầu ngón tay có vết chai rất mỏng, đây là dấu vết mà bàn phím để lại cho cô. Cô cảm nhận được một cơn tê ngứa khó nói thành lời từ đầu ngón tay truyền đến, giống như đang bị cái gì vẫy gọi vậy.
Sau khi tạm biệt ba mẹ, Hạ Sở và Giang Hành Mặc cùng nhau lên xe.
Ngồi trong xe, hai người nhất thời không nói chuyện.
Mãi đến khi xe khởi động, Giang Hành Mặc mới lấy điện thoại ra, gõ vài dòng chữ.
Điện thoại của Hạ Sở cũng theo đó vang lên, cô cầm lên xem, hơi ngơ ngác.
“Chuyến này anh muốn nghỉ ngơi một chút, em có thể tiếp quản phòng thực nghiệm D hay không?”
Để cô tiếp quản phòng thực nghiệm D? Giang Hành Mặc nghiêm túc sao?
Hạ Sở không biết nên trả lời anh ta như thế nào.
Giang Hành Mặc lại gõ một dòng chữ: “Bộ dạng này của anh cũng không tiện xuất đầu lộ diện, em đi chủ trì công việc, anh rất yên tâm.”
Anh yên tâm... nhưng mà tôi không yên tâm về mình nha!
Dù sao công việc của Liên Tuyến là công việc mang tính hành chính quản trị, còn có Ethan ngầm giúp đỡ, vì vậy cô mới miễn cưỡng thành thạo.
Công việc trong phòng thực nghiệm D là công việc mang tính kỹ thuật, cô mà đi thì có thể làm gì? Làm một tên ngốc số một sao?
Chắc chắn phải từ chối, Hạ Sở gõ một hàng chữ nhưng mà còn chưa gửi đi, Giang Hành Mặc lại gửi cho cô một tin nhắn: “Sẽ không tăng thêm gánh nặng cho em, có thời gian đi qua đó dạo dạo cũng được.”
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
(1) buồn ngủ hơn: raw là 上眼皮和下眼皮打架, tục ngữ, dịch thô là mí trên và mí dưới muốn đánh nhau, nghĩa là đang miêu tả dáng vẻ cực kì buồn ngủ, liên tục ngủ gà ngủ gật.
(2) Tu thành chính quả: raw là 修成正果, có nghĩa là cố gắng làm một chuyện gì đó, cuối cùng đạt được kết quả mình muốn. Ở đây ý chỉ cuối cùng hai người Giang Hành Mặc và Hạ Sở cũng ở bên nhau.