Thật ra Hạ Sở rất kháng cự với bác sĩ tâm lý.
Bất kể có vấn đề hay không, sợ là hầu hết mọi người đều mâu thuẫn khi bước vào trong này.
Người có bệnh sẽ cảm thấy chính mình không có bệnh, người không có bệnh lại càng cảm thấy mình không có bệnh, nếu cực đoan một chút còn sẽ cảm thấy chính mình bước vào xong lại bước ra thì bất kể trước đó như thế nào, bước ra sẽ có bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dĩ nhiên Hạ Sở không có loại thành kiến này nhưng một mình ở cùng trong một phòng với một người xa lạ, khó tránh có chút căng thẳng.
Phòng khám và điều trị bố trí rất ấm cúng, cửa số sát đất rộng rãi, màn cửa màu vàng ấm áp cột lỏng lẻo ở một bên, cứ như cơn gió bên ngoài vừa thổi thì nó sẽ thoát khỏi móc treo mà đong đưa theo gió. Căn phòng không lớn nhưng đồ đạc lại không ít: phía trước là tủ đựng sách màu nâu nhạt, xếp đầy sách, sách không phải là loại hoàn toàn mới, cảm giác bị lật xem này đem đến cho người ta một cảm giác an toàn; trên bàn học có máy tính, sách đã lật ra, một quyển sổ tay màu đen còn có một cây bút lông, tất cả đều đặt một cách tùy ý, giống như một phòng sách được chủ nhân yêu thích.
Nhìn thấy những thứ này, sự căng thẳng của Hạ Sở giảm đi rất nhiều.
Trên tấm thảm trải sàn lông dài có hai chiếc sofa đơn đối xứng nhau, màu xám nhạt, bề mặt da hơi nhăn, đang lót hai tấm đệm hình đóa hoa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Trương Quan Đình nói: “Là một vị khách tặng cho tôi, do cô ấy tự tay làm.”
Hạ Sở kinh ngạc nói: “Thật khéo tay.”
“Cũng không dễ dàng gì,” Trương Quan Đình nói, “cô ấy đã làm suốt mùa hè.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở sững sờ một chút: “Cô ấy là học sinh?”
Trương Quan Đình nói: “Vừa kết thúc kì thi Đại học.”
Chuyện này với Hạ Sở mà nói, chắc chắn là một điểm bắt đầu câu chuyện cực tốt, cô bất giác liền bắt đầu trò chuyện với Trương Quan Đình.
Cuộc sống cấp ba bận rộn nhàm chán, những chuyện muộn phiền nho nhỏ đơn giản giữa các học sinh, còn có áp lực khi đón nhận kì thi Đại học, khát vọng muốn thi đỗ vào ngôi trường trong suy nghĩ, và còn có tâm trạng kích động nhưng lại bình tĩnh đến bất ngờ lúc bước vào địa điểm thi.
Cho đến khi mọi chuyện kết thúc cuối cùng.
Bất giác đã trò chuyện khá lâu, lúc Hạ Sở hoàn hồn lại mới ngại ngùng nói: “Tôi đã nói nhiều quá, đã làm lỡ thời gian của Ngài.”
“Không đâu.” Trương Quan Đình nói, “Như này rất tốt.”
Anh nói như vậy, Hạ Sở đã hiểu rõ, hóa ra “trị liệu” sớm đã bắt đầu.
Mặc dù không nhắc đến vấn đề mất trí nhớ hay là đến từ mười năm trước nhưng Trương Quan Đình đã thực sự nắm bắt được tình trạng của Hạ Sở.
Hạ Sở nói: “Tôi cảm thấy tâm trạng của tôi rất tốt.”
Trương Quan Đình nói: “Tâm trạng không giống với tâm lý.”
Hạ Sở nói: “Nhưng tôi thật sự không cảm thấy mình có vấn đề gì.”
Trương Quan Đình nói: “Có để bụng chuyện tôi tiến hành thôi miên ở một mức độ nhất định với cô hay không?”
“Thôi miên?” Hạ Sở ngơ ngác, có chút kinh ngạc.
Trương Quan Đình nói: “Yên tâm, không gây ra tổn thương gì với cô, cũng không giống như những gì diễn trên phim ảnh, nếu cô muốn tỉnh dậy thì bất cứ lúc nào đều có thể tỉnh dậy, tôi chỉ là cho cô một sự dẫn dắt nhất định, giúp cô đối mặt với những chuyện mà cô không muốn đối mặt.”
Hạ Sở thẳng thắn vô tư, vốn không hề cảm thấy mình có chuyện gì không thể đối mặt, cô nói: “Được thôi.”
Mang theo một chút tò mò, Hạ Sở đã nhìn thấy một chút chuyện mà chính cô hoàn toàn không ấn tượng.
Ở một nơi ánh mặt trời hừng hực, những sinh viên đang chạy xe đạp ngang qua trong khuôn viên trường, cô đứng trước bãi cỏ xanh ngát, đang đợi một người.
Ánh mặt trời rất lớn, khí hậu rất tốt, nơi này quả thật là một nơi không có mùa đông.
Cô đợi một hồi lâu, một người đàn ông có thân hình thon dài bước đến.
Mái tóc anh rối bời, mặc một chiếc áo thun đen tuyền cùng với quần jean, đi một đôi dép lào, trên miệng còn đang ngậm một điếu thuốc, một dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
Cách ăn mặc như này, dáng vẻ này, thật sự đã làm lãng phí khuôn mặt đó.
Một khuôn mặt đẹp trai như thế mà lại bởi vì ngập tràn sự mất kiên nhẫn mà làm cho người khác nhìn đã khiếp sợ.
Hạ Sở lại không sợ anh, cô còn ghét bỏ nói: “Trong khuôn viên trường không được phép hút thuốc.”
Người đàn ông nâng mí mắt nhìn cô, xem như không nghe thấy.
Mặc dù Hạ Sở không nhảy lên giật đi điếu thuốc của anh nhưng chuyện cô làm cũng không hơn chuyện này bao nhiêu, chỉ nghe cô lẩm bẩm nói: “Chính anh hút thuốc làm đen phổi không nghiêm trọng, còn em? Dựa vào gì mà em phải hút thuốc bị động cùng anh? Anh có biết sự nguy hại của việc hút thuốc bị động lớn thế nào hay không? Anh có biết tỉ lệ mắc bệnh ung thư phổi cao bao nhiêu hay không? Em còn muốn sống tiếp để đợi The Singularity is Near (1) nữa!”
Người đàn ông mất kiên nhẫn hơn nữa, chân mày nhíu chặt, dáng vẻ rất hung dữ, người qua đường nếu nhìn vào chắc đều sẽ cho rằng anh sắp bắt nạt cô gái nhưng mà anh lại chỉ thành thật dập tắt điếu thuốc, vứt điếu thuốc còn rất nhiều vào trong thùng rác.
Hạ Sở cười, tâm trạng rất tốt.
Người đàn ông mở miệng, chất giọng vốn mát lạnh lại bởi vì thức khuya và thuốc lá mà hơi khàn: “Em muốn về nước?”
Hạ Sở: “Tốt nghiệp rồi không về nước ở lại làm gì?”
Người đàn ông nói: “Không học lên Tiến sĩ?”
Hạ Sở lắc đầu nói: “Không.”
Người đàn ông lại nói: “Có nhiều công ty ở Silicon Valley (2) đã gửi offer cho em, không đi đến đó?”
Hạ Sở vẫn lắc đầu: “Nhớ nhà rồi.”
“Ha,” người đàn ông cười nhẹ một tiếng, dường như là đang cười nhạo sự xem trọng tình cảm của cô.
Hạ Sở không hề để ý, cô hỏi anh: “Anh thì sao, có dự định gì?”
Người đàn ông không nhìn cô, mà ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Mái tóc đen nhánh, nước da trắng ngần, còn có một đôi mắt đen, dường như anh đang chống đối với ánh mặt trời chói mắt.
Anh nói: “Sinh viên xuất sắc của chúng ta đã muốn quay về báo đáp Tổ quốc, anh còn ở lại đây làm gì.”
Hạ Sở ngơ ngác, các ngón tay không kiểm soát được nắm chặt lại: “Anh cũng muốn về nước sao?”
Người đàn ông nói: “Ừm, cũng nên quay về rồi.”
Xuyên qua ánh sáng chói mắt như vàng, Hạ Sở đã nhìn thấy anh.
Cặp chân mày thon dài, đôi mắt sâu, sóng mũi cao thẳng, còn có chiếc môi mỏng mang theo chút độ cong, ngập tràn sự mỉa mai.
“Dante...” Hạ Sở gọi ra cái tên này, đã gặp phải một cơn đau như kim châm muối xát.
Một cơn đau không có cách nào tưởng tượng được lan ra khắp người, cứ như xương cốt bị gõ vỡ xong ráp lại, là một cơn đau làm cho người ta không có cách nào chịu đựng được. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Hạ Sở không thể động đậy, thậm chí không thể phát ra tiếng, cứ như cô bị giam cầm bên trong một lồng giam sâu thẳm, tứ chi bị xuyên thấu, cơ thể bị đè ép, thứ cô cảm nhận được chỉ có sự đau đớn không bờ bến.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô mở trừng mắt.
Đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt không hề có biểu cảm, ngũ quan tinh tế xinh xắn đã tôn lên sự lạnh lùng như sương tuyết.
Trương Quan Đình hơi ngơ ngác.
Cô nhìn về phía anh, mi mắt hơi rủ, ánh mắt cực kì có tính xuyên thấu, là loại ánh mắt xem xét được rèn luyện ra do quanh năm ở địa vị cao.
“Megan.” Trương Quan Đình ngưng giọng nói.
Ngay sau khi anh nói ra âm tiết cuối cùng, Hạ Sở đã chìm vào giấc ngủ.
Trương Quan Đình ngừng một chút, đứng dậy đi ra khỏi phòng khám và trị liệu.
------------
Giang Hành Mặc hơi ngơ ngác, hỏi anh: “Đóng chặt lại khả năng yêu một người?”
Trương Quan Đình nói: Đúng vậy, có điều đây chỉ là suy đoán của tôi, anh có thể thử xác nhận một chút.”
“Thử?” Giang Hành Mặc nghe mà không quá hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này.
Trương Quan Đình nói: “Anh là chồng của cô ấy, anh có thể theo đuổi cô ấy một cách hợp pháp, xem thử xem cô ấy có thể yêu anh hay không.”
Giang Hành Mặc: “...”
Ngay khoảnh khắc này, Giang Hành Mặc cảm thấy chính mình đã gặp phải “bác sĩ giả”!
Trương Quan Đình nói: “Nếu như không thể thì chúng ta lại làm kiểm tra sâu hơn, bây giờ thì tình trạng của cô ấy không thích hợp để tiếp tục trị liệu.”
Hạ Sở cũng không ngủ quá lâu, lúc cô tỉnh lại thì cảm thấy không hiểu ra sao cả, đây chính là thôi miên? Ngủ một giấc đã xong chuyện? Sợ rằng đây là một tên bác sĩ giả đi.
Cô đi ra, tạm biệt Trương Quan Đình, cùng Giang Hành Mặc rời khỏi.
Trên đường Hạ Sở nói: “Bây giờ đã tin rồi đi, tôi thật sự đến từ mười năm trước, tâm lý của tôi rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề.”
Giang Hành Mặc không lên tiếng.
Hạ Sở hỏi anh: “Anh suy xét như thế nào rồi?” Chuyện cô hỏi là chuyện giao hẹn một năm.
Giang Hành Mặc thật sự đang suy nghĩ, rất nghiêm túc suy nghĩ.
Lời của bác sĩ thì phải phối hợp. Vốn là anh cũng muốn theo đuổi Hạ Sở, muốn cùng cô có một bắt đầu thật sự.
Thế thì vấn đề đã xuất hiện, phải theo đuổi như thế nào?
Quấn như bánh ú có thể theo đuổi được cô hay không?
Không quấn như bánh ú thì còn có cơ hội đến gần cô hay không?
Dùng thân phận Dante?
Tại sao anh phải cắm sừng chính mình chứ!
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
(1) The Singularity is Near: raw là 奇点临近, là một quyển sách của Ray Kurzweil - một tác giả người Mỹ, nhà khoa học máy tính, nhà phát minh và nhà tương lai học.
(2) Silicon Valley: raw là 硅谷, là phần phía Nam của vùng vịnh San Francisco tại phía Bắc California ở Mỹ. Ban đầu tên này được dùng để chỉ một số lượng lớn các nhà phát minh và hãng sản xuất các loại chíp silicon, nhưng sau đó nó trở thành cái tên hoán dụ cho tất cả các khu thương mại công nghệ cao trong khu vực.