Chẳng bao lâu, mẹ Hạ đã quay về.
Hạ Sở hỏi bà về chuyện đi kiểm tra, mẹ Hạ nói: “Không sao, cũng đã trôi qua lâu như thế rồi, sớm đã chẳng có sao rồi.”
Hạ Sở còn muốn hỏi, ba Hạ nói: “Ăn cơm đi!” Nói xong ông cho Hạ Sở một cái nháy mắt ra hiệu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở đã hiểu, mặc dù mọi chuyện đều đã qua rồi, mẹ Hạ cũng không giống dáng vẻ có chuyện gì nhưng những tổn thương được hình thành vẫn còn tồn tại, cho nên có thể cố gắng tránh nhắc đến được lúc nào thì cố gắng tránh lúc đó vậy.
Hạ Sở chỉ đành thu lại lời muốn nói, tùy ý nói chuyện phiếm với ba mẹ.
Lúc chiều, mẹ Hạ sắp xếp một đống thứ để Hạ Sở mang về.
Hạ Sở rất bất đắc dĩ.
Mẹ Hạ nói: “Mẹ biết là hai con không hề thiếu thứ gì nhưng không thiếu không có nghĩa là có thể nghĩ đến được, đem những thứ này về đi, cũng khỏi phải chuẩn bị thêm nữa.”
Đồ đạc đều là những thứ vặt vãnh, ăn và dùng đều có, nhìn ra được chất lượng rất tốt.
Hạ Sở không nỡ phụ tấm lòng tốt của bà nên đồng ý: “Dạ, con đều đem về hết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Hạ vui mừng dặn dò cô nửa ngày trời, ví dụ như cây thuốc Đông y này để cho Giang Hành Mặc ngâm chân khá tốt, gói thảo dược kia có thể dùng để chườm nóng trước khi có kinh nguyệt, còn có một số món đồ kỳ lạ, chẳng qua là giúp hai người bọn cô chăm sóc cơ thể.
Quanh năm ngồi trước máy tính, xương cổ, bả vai và xương sống thắt lưng cũng khó tránh khỏi có vấn đề, hai người còn trẻ không để ý nhưng ba mẹ lại cực kì lo lắng.
Cuối cùng mẹ Hạ lặp lại lời thường nói: “Chăm sóc tốt cơ thể mới có thể mang thai một đứa bé khỏe mạnh.”
Hạ Sở: “...”
Vốn dĩ còn muốn nằm ỳ ở nhà ngủ một đêm, nghe thấy điều này, Hạ Sở lập tức muốn bỏ chạy.
Thật ra cô sẽ không ở nhà được, Giang Hành Mặc không có đây, một mình cô quay về một mình cô ở lại, chắc ba mẹ sẽ lại nghĩ nhiều.
Nếu đã muốn tìm lại ký ức rồi thì không cần tạo ra những phiền não không cần thiết này nữa.
Hạ Sở xách theo mấy chiếc túi lớn ra khỏi nhà. Cô không gọi tài xế, dự định đi xa một chút mới gọi taxi —— ba mẹ cho rằng chính cô lái xe về, đi xa một chút là để tránh né hai người họ.
Đứng dưới bóng cây, Hạ Sở lấy điện thoại ra, đang muốn mở app, một chiếc xe hơi màu tím đậm đã dừng ở bên đường.
Hạ Sở không nhịn được mà nhìn qua.
Màu của chiếc xe là màu tím thiên về màu đen, hoàn toàn không hề quá lố, ngược lại vững vàng đến mức giống như đã cuốn đi cái khô hanh của tối mùa hè, gọi đến lá rụng và yên tĩnh của đầu thu.
Cả chiếc xe mang theo vẻ đẹp cổ điển vuông vắn, giống như một bậc cha chú nhìn thấu hồng trần (*), điều còn lại chỉ có sự bình tĩnh tao nhã ý vị sâu xa.
Rolls-Royce Phantom. Một chiếc siêu xe thật sự.
Hạ Sở không hề xem là chuyện gì lớn, đang muốn cúi đầu tiếp tục gọi xe.
Lúc này cửa xe từ từ hạ xuống, ghế sau hiện ra một người đàn ông ăn mặc tinh tế.
Ông quay đầu nhìn qua, thời gian đã hao mòn khóe mắt của ông nhưng lại không có cách nào lay động khí thế của ông.
“Sở Sở,” Giọng nói của ông trầm thấp thậm chí là mềm mại nhưng lại làm cho người ta không nhịn được mà đứng thẳng lưng, “lên xe.”
Hạ Sở hơi ngơ ngác, cô không hề nhớ đến chuyện gì nhưng trong đầu đã hiện ra tên của người đàn ông này.
—— Giang Cảnh Viễn.
Ba của Giang Hành Mặc.
Không nghi ngờ gì, khuôn mặt của hai người rất giống nhau, nhìn thấy Giang Cảnh Viễn dường như có thể tưởng tượng được Giang Hành Mặc của 20 năm sau.
Thời gian thật không công bằng, nó có thể làm cho một cô gái xinh đẹp phí hoài tuổi trẻ trở thành một người phụ nữ già nua, lại có thể thu lại lưỡi dao, từng chút một lắng đọng kinh nghiệm, phác họa ra một sự tồn tại gần như vượt lên trên cả thời gian.
Hạ Sở lên xe, chào hỏi với ông: “Giang Tổng.”
Giang Cảnh Viễn không có đính chính xưng hô xa lạ của cô, chỉ dặn dò tài xế về địa điểm mới, là nhà của Hạ Sở.
Giang Cảnh Viễn hỏi cô: “Tài xế đâu?”
Hạ Sở nói: “Vốn là muốn ở lại cho nên đã để tài xế quay về rồi.”
Giang Cảnh Viễn nói: “Đừng tự mình ra ngoài, chú ý an toàn.”
Hạ Sở đáp lời: “Dạ.”
Cả đoạn đường Giang Cảnh Viễn chỉ tùy tiện hỏi vài câu về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, giống như một người lớn ôn hòa.
Hạ Sở lại căng chặt thần kinh suốt cả đoạn đường, cần phải dùng hết tất cả sức lực để ứng phó với cuộc đối thoại đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn này.
Không biết tại sao, cô theo bản năng mà cảm thấy, chuyện chính cô mất trí nhớ không thể để lộ cho ông ấy, ngay cả một chút manh mối cũng đều không được.
May mà đoạn đường không xa lắm, không đến nửa tiếng, chiếc xe đã dừng trước biệt thự.
Hạ Sở xuống xe nói cảm ơn với ông.
“Khách sáo với ta gì chứ?” Giang Cảnh Viễn mỉm cười, hỏi cô: “Dante ở Liên Tuyến?”
“Đúng, anh ấy còn có chút chuyện cần xử lý.”
Giang Cảnh Viễn hỏi: “Phòng thực nghiệm D?”
Cổ họng Hạ Sở chợt căng thẳng, lại không có cách nào trả lời.
Giang Cảnh Viễn lại không hề nói gì nữa, chỉ nói: “Vào đi.”
Mãi đến khi Hạ Sở bước vào nhà, đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa mới thật sự thở phào một hơi.
Thật ra Giang Cảnh Viễn cũng không có hỏi những câu hỏi khó trả lời gì cả, thái độ của ông cũng rất tốt, rất ôn hòa với cô, cuộc nói chuyện của hai người cũng phù hợp quy củ nhưng loại cảm giác áp đảo khó nói thành lời đó lại xâm nhập vào từng lỗ chân lông trên người cô.
Một hồi lâu sau Hạ Sở mới thở dài một hơi, phát hiện lòng bàn tay cô ngập tràn mồ hôi.
Một người đàn ông cực kì đáng sợ.
Cảm giác bị khống chế giống như những con rối bị khống chế bằng dây thật sự làm cho con người ta rất khó chịu.
Cả ngày nay không có xảy ra chuyện gì khác nữa, buổi tối Hạ Sở còn nhàn nhã xem một bộ phim cung đấu vừa lên sóng, mãi xem đến lúc mí mắt đánh nhau cô mới tắt máy chiếu, lên lầu đi ngủ.
Một đêm không mơ, ngày hôm sau Hạ Sở dậy từ rất sớm.
Cô vừa thức dậy, Giang Hành Mặc gửi tin nhắn đến: “Thức rồi?”
Hạ Sở cười nói: “Vừa mở mắt luôn.”
Giang Hành Mặc hỏi cô: “Cùng nhau ăn sáng?”
Hạ Sở nói: “Được thôi, đợi tôi thu dọn một chút.”
Giang Hành Mặc ngừng một lúc mới nói: “Anh đến tìm em đi, ăn sáng ở nhà.”
Hạ Sở đồng ý nói: “Thế càng tốt, tôi không cần vội vàng rồi.”
Chẳng bao lâu, Giang Hành Mặc đã đến, dù sao cũng là nhà của hai người, Hạ Sở không cần mở cửa cho anh thì anh cũng có thể vào được.
Hạ Sở đã thu dọn gọn gàng, xuống lầu nói: “Anh từ công ty qua đây sao?”
Giang Hành Mặc: “Đúng.”
“Tối qua không ngủ?”
Giang Hành Mặc ngừng một lát mới nói: “Ngủ rồi.”
Hạ Sở vừa nhìn đã biết tỏng: “Ngủ nửa tiếng?”
Giang Hành Mặc mỉm cười nói: “Hết cách rồi, hôm nay phải ra ngoài, dù sao cũng phải sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa.”
Anh vừa nói thế, trong lòng Hạ Sở áy náy: “Xin lỗi, mọi công việc đã dồn hết vào người anh.”
Giang Hành Mặc nói: “Đợi mấy ngày nữa sẽ đến lượt em quay lại làm việc rồi.”
Hạ Sở không tiếp lời này, ngược lại nói: “Quyển sách đó tôi đã xem qua rồi.”
Giang Hành Mặc hỏi: “Thế nào?”
Hạ Sở nói: “Một quyển sách lạnh như băng nhưng lại rất thú vị.” Nói rồi cô lại nói: “Chắc chắn là lúc đó tôi đã xem qua quyển sách này mới có thể ghi danh vào khoa Công nghệ thông tin.”
Giang Hành Mặc hỏi cô: “Cho nên nói, cho dù em không tìm lại ký ức thì cũng sẽ không muốn rời khỏi Liên Tuyến nữa?”
Hạ Sở nghiêm túc gật đầu.
Giang Hành Mặc cười nói: “Nói như thế thì đúng thật là không muốn để em tìm lại ký ức nữa rồi.”
Lời anh nói là lời nói đùa nhưng Hạ Sở lại cảm thấy đây có lẽ là lời thật lòng của anh.
Nhưng mà trốn tránh không giải quyết được vấn đề, hai người đều rất rõ ràng.
Lúc Trương Quan Đình nhìn thấy hai người thì không hề bất ngờ, anh xác nhận với Hạ Sở: “Đã quyết định xong rồi?”
Hạ Sở nói: “Ừm!”
Trương Quan Đình nói: “Nhớ nhé, chỉ khi cô thật sự muốn tìm lại ký ức thì mới có thể tìm lại nó được.”
Giang Hành Mặc hỏi: “Có rủi ro gì hay không?”
Trương Quan Đình lắc đầu nói: “Không có rủi ro gì, chỉ là nếu như tận đáy lòng cô ấy không muốn tìm lại thì không có cách nào nhớ lại được.”
Hạ Sở nghiêm túc nói: “Tôi muốn biết mười năm nay đã xảy ra những gì.”
“Thế thì, chúng ta thử xem sao.”
Mười năm, vô số ngày vô số giờ vô số phút vô số giây.
Từng li từng chút một, giống như những giọt mưa tập hợp lại trong con sông dài ký ức.
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
(*) Nhìn thấu hồng trần: raw là 阅尽千帆, có nghĩa là đã đi qua hàng ngàn cánh buồm, ý chỉ người đã lão luyện thế sự.