Thức dậy đã lập gia đình rồi

Vị Lý Phó Tổng phụ trách đó đến rất nhanh, vừa nhìn chính là một người biết xử lý quan hệ, vài ba câu đã khen Từ Thanh Dung hết một lượt.
 
Mặc dù nói Từ Thanh Dung và Giang Cảnh Viễn có một mối quan hệ ám muội nhưng nhìn bằng ánh mắt của Hạ Sở thì hai người vẫn rất có quy củ, ánh mắt mà Giang Cảnh Viễn nhìn bà không ám muội, mặc dù ánh mắt mà bà nhìn Giang Cảnh Viễn có chút sáng nhưng cũng không quá đáng.
 
Dù sao cũng không giống lắm với mối quan hệ giữa tổng tài và tình nhân trong tưởng tượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhìn rất cao cấp nha.
 
Lý Thành Văn tha thiết nói: “Cùng nhau dùng một bữa cơm rau dưa chứ ạ?”
 
Từ Thanh Dung ngập tràn mong đợi nhìn Giang Cảnh Viễn.
 
“Được.” Từ đầu đến cuối Giang Cảnh Viễn chưa từng nhìn Hạ Sở nhưng Hạ Sở lại cảm giác được một ánh mắt, vẫn luôn bao quanh trên đỉnh đầu của cô, nhìn cô một cách cực kì rõ ràng.
 
Thật làm cho người ta không thoải mái, Hạ Sở là loại người có tính tình không chịu thua, càng thất bại thì càng gan dạ.
 
Ngày bình thường cô rất khiêm tốn, không bao giờ tranh giành thiệt hơn cũng không hơn thua, bạn học ai cũng cảm thấy cô không năng nổ nhưng thực tế chỉ là xung quanh không có người hay chuyện nào đáng để cô trở nên năng nổ hết.
 
Nghe thấy câu trả lời của Giang Cảnh Viễn, khuôn mặt Từ Thanh Dung sáng rực, cực kì vui vẻ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở lại cảm thấy, vị giáo sư ngốc này của cô chỉ e là bị người đàn ông này chơi đùa xoay vòng vòng.
 
Cô len lén bĩu môi, ngay lập tức cảm giác được một ánh mắt có tính xâm lược cực kì mạnh, cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đã dời đi của Giang Cảnh Viễn.
 
Nguy hiểm nha! Hạ Sở vô cùng căng thẳng: Người này biết đọc tâm thuật(1) sao!
 
Đến nhà hàng, Hạ Sở cố gắng hết mức để chính cô đừng biểu hiện quá quê mùa nhưng mà sự nghèo khổ vẫn đã hạn chế sức tưởng tượng của cô gái Hạ!
 
Đây là nhà hàng của một công ty? Đây cmn(2) là một nhà hàng Tây hàng đầu với bình quân đầu người hàng ngàn tệ đi.
 
Mặc dù xem không hiểu lắm nhưng những thứ như phong cách, ý vị đều là những thứ không cần “xem” hiểu, chỉ cần cảm nhận là được.
 
Hạ Sở đã cảm nhận được, cực kì rõ nét, vô cùng rõ ràng —— tiền tiền tiền, đều là tiền, nhà tư bản cực kì độc ác này!
 
Bởi vì do có Giang Cảnh Viễn, Từ Thanh Dung hoàn toàn không thể quan tâm đến cô, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào người tình, sao còn có thể nhìn thấy những người khác.
 
May mà Lý Phó Tổng cũng theo sát cấp trên, cả quá trình đều tập trung a dua nịnh hót, hoàn toàn không để ý đến một người có thân phận thấp bé như Hạ Sở.
 
Nếu như ba người bọn họ trò chuyện hợp ý cùng nhau, thế thì Hạ Sở càng vui vẻ tự do, có thể thả lỏng một chút.
 
Nhưng mà không được như thế.
 
Ánh mắt lúc có lúc không đó vẫn luôn bao quanh cô, làm cô không dám buông lỏng cảnh giác chút nào.
 
Nói ra cũng khó hiểu, rõ ràng Giang Cảnh Viễn không có nhìn cô cũng không hề nói với cô câu nào nhưng Hạ Sở chính là biết được ông đang chú ý đến cô.
 
Chuyện càng kỳ lạ hơn là Từ Thanh Dung và Lý Phó Tổng đều không hề cảm giác được.
 
Sao mà ông có thể làm được chứ? Vừa làm cho người khác không nhận ra được vừa có thể làm cho cô không tự do quá mức.
 
Giỏi lắm đó, cô gái Hạ đang suy nghĩ, lớn tuổi rồi đúng là giỏi lắm nha.
 
Dùng xong bữa trưa, lúc sắp rời khỏi Giang Cảnh Viễn mới thật sự nhìn Hạ Sở một lần, ông nói chuyện lịch sự giống như một bậc cha chú ôn hòa.
 
Sở dĩ dùng từ ‘giống’ là bởi vì trong mắt Hạ Sở, chỉ là giống mà không phải là ôn hòa thật sự.
 
Giang Cảnh Viễn: “Tuổi trẻ tài cao, ráng cố gắng nha.”
 
Hạ Sở trả lời ông bằng một nụ cười nhạt(3): “Cảm ơn Giang Tổng chiêu đãi.”
 
Với cái trình này của cô làm sao mà so sánh được với một người rành đời, Giang Cảnh Viễn mỉm cười, dáng vẻ dung túng. 
 
Từ Thanh Dung dẫn Hạ Sở rời đi, trên đường về cả người bà vẫn đang ửng màu hồng phấn.
 
Hạ Sở thật sự tò mò: “Giáo sự thật lòng thích ông ấy?” Đã từng nói là chỉ mượn gió Đông thôi mà?
 
Từ Thanh Dung nhìn cô bẳng nửa con mắt: “Ai mà không thích một người đàn ông như thế chứ?” Có tiền có quyền cũng thôi đi, còn có vẻ bề ngoài hại nước hại dân, quan trọng hơn là còn phong độ đến như thế.
 
Hạ Sở suy nghĩ một lúc, hoàn toàn không có cảm giác, còn cảm thấy rất đáng ghét nữa —— một người khẩu Phật tâm xà, giả trân.
 
Từ Thanh Dung thấy Hạ Sở không lên tiếng, không ngờ lại nghĩ sâu xa hơn một chút: “Em đừng có ý nghĩ gì xấu nha.”
 
Hạ Sở rất ‘cạn lời’: “Ông ấy cũng có thể làm ba em luôn rồi!” Giang Cảnh Viễn ít nhất đã hơn 40 tuổi rồi đi.
 
Từ Thanh Dung nói: “Thôi đi, ông ấy đang trong thời kỳ hoàng kim của các quý ông, sao có thể giống ba em được.”
 
“Quả thực không giống.” Hạ Sở suy nghĩ một lát, nói đúng trọng tâm, "Ba em dễ thương hơn ông ấy nhiều.”
 
Nếu thật sự có một người ba như thế, e là cô phải nơm nớp lo sợ suốt ngày, rất sợ làm sai chuyện.
 
Từ Thanh Dung cười mắng cô: “Cô nhóc thúi này!”
 
Nhắc đến đây, Hạ Sở không nhịn được mà nhớ đến người ba vẫn đang trong tù, chỗ lồng ngực chợt truyền đến một cơn đau âm ỉ.
 
Không biết ba ra sao rồi, cũng không biết sau này sẽ thế nào.
 
Tuy ngoài miệng nói là vụ án sẽ được tra rõ, ba sẽ không có chuyện gì nhưng trên thực tế Hạ Sở không có chuẩn bị, hoàn toàn không có chuẩn bị.
 
Cô của lúc này, giống như một con kiến, nào có sức lực để lay động cây to.
 
Quay về cũng không có chuyện gì, đã bận nhiều ngày như thế, lại nhận được lời khen của Giang Cảnh Viễn, Từ Thanh Dung rất cảm kích Hạ Sở.
 
Bà nói: “Tối nay dẫn em đi ăn thỏa thích một bữa.”
 
Hạ Sở nói: “Buổi trưa đã ăn rồi.”
 
Từ Thanh Dung nói: “Ăn no rồi?”
 
Hạ Sở thành thực nói: “Mặc dù tôm hùm to nhưng không đỡ đói.”
 
Từ Thanh Dung: “Biết ngay là em ăn không quen, đi đi, dẫn em đi ăn thịt nướng!”
 
Món này đúng là thực tế hơn gì mà tôm hùm nè rồi gan ngỗng nữa!
 
Lúc hai người nướng thịt, Từ Thanh Dung hỏi cô: “Uống bia không?”
 
Hạ Sở lắc đầu như trống bỏi.
 
Từ Thanh Dung cười nói: “Bây giờ lại giống một cô gái nhỏ rồi!”
 
Hạ Sở nói: “Bia có gì ngon chứ, cay cổ họng.”
 
Từ Thanh Dung đã rót cho chính bà một ly bia, nói: “Tuổi trẻ không biết cảm giác lo âu.”
 
Hạ Sở không lo hay sao? Lo đến chết đi được nhưng uống bia không có tác dụng, cô phải kiếm tiền, có dự định cho tình huống xấu nhất.
 
Suốt cả ngày hôm nay tâm trạng của Từ Thanh Dung luôn rất tốt, đến lúc này bà lại để mình uống say.
 
“Không phải em hỏi cô tại sao muốn đến khoa Công nghệ thông tin hay sao?” Từ Thanh Dung mắt say lờ đờ hỏi Hạ Sở.
 
Hạ Sở nói: “Giáo sư cô say rồi.”
 
“Say rồi mới có thể nói cho em nghe đó!”
 
Hạ Sở lặng im, trong lòng nói: Được thôi nhưng mong là sau khi cô tỉnh lại đừng có hối hận.
 
Từ Thanh Dung nói: “Giang Cảnh Viễn có một người con trai, ở Stanford, ngành học là Công nghệ thông tin.”
 
Hạ Sở không theo kịp tiết tấu: “Chuyện này lại làm sao?”
 
Từ Thanh Dung uống cạn một ly bia, nhìn chằm chằm Hạ Sở nói: “Cô là bởi vì nó mới chọn khoa Công nghệ thông tin đó.”
 
Trí tưởng tượng của Hạ Sở phong phú một chút, kinh ngạc nói: “Giáo sư, cô sẽ không ‘xơi’ hết cả cha lẫn con chứ...”
 
“Xơi em gái em á(4)!” Từ Thanh Dung nhét cho cô một miếng thịt bò Wagyu, “Cô không phục!”
 
Hạ Sở nhai miếng thịt bò thơm phức hỏi: “Hả, có gì không phục cơ chứ?” Giọng nói rất qua loa, rõ ràng không hề hứng thú.
 
Tiếc là Từ Thanh Dung cũng không có ai để nói, nên tóm lấy cô nhóc ác ma chưa trưởng thành này mà bắt đầu nói hết mọi chuyện: “Em không biết tên nhóc đó kiêu ngạo cỡ nào đâu, mắt cao hơn đầu, tự cao đến cực điểm! Hoàn toàn xem thường cô, trước mặt ba nó mà nó nói cô là một bình hoa(5) không có não.
 
Hạ Sở: “...” Nghe ra thì rất khốn nạn nha.
 
Từ Thanh Dung nói: “Lúc đó còn có rất nhiều người, em không biết lúc đó cô lúng túng biết bao đâu, nó không phải chỉ là học Công nghệ thông tin thôi sao, cô muốn chứng minh cho nó xem!”
 
Hạ Sở không nỡ đả kích bà nhưng vẫn là nói: “Người ta học ở Stanford...”
 
“Thế thì thế nào, nó là sinh viên, cô còn là giáo viên đấy!”
 
Hạ Sở chọc đúng tim đen của bà: “Giáo sư, quả nhiên cô vẫn rất để ý đến cậu Giang này nha.”
 
Từ Thanh Dung: “...”
 
Hạ Sở sáng tỏ nói: “Cũng bình thường thôi, người cha có vẻ ngoài như thế, có lẽ người con cũng rất xuất sắc, hơn nữa còn đang ở giai đoạn tuổi trẻ...”
 
“Cút cút cút!” Từ Thanh Dung không vui nói: “Em mà hiểu cái gì chứ!”
 
Hạ Sở đúng thật là không hiểu về phương diện này, cho nên không lên tiếng nữa.
 
Một lúc lâu sau Từ Thanh Dung mới nói: “Giang Cảnh Viễn từng có rất nhiều phụ nữ nhưng chỉ có một người con trai này thôi.”
 
Hạ Sở không hề hứng thú với việc nhiều chuyện này.
 
Từ Thanh Dung thở dài một hơi nói: “Người đàn ông đó không có trái tim, ông ấy chỉ xem trọng đứa con duy nhất này thôi.”
 
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet)
 
(1) Đọc tâm thuật: raw là 读心术,có nghĩa là đoán biết suy nghĩ, cảm xúc của người đối diện thông qua nét mặt, cử chỉ, tư thế của họ chứ không phải thông qua lời nói.
 
(2)cmn: raw là 特喵的, một cách viết lóng của cụm từ 他妈的, một cách nói khá cưng và dễ thương, không giống như đang mắng người khác. 
 
(3) Nụ cười nhạt: raw là 皮笑肉不笑, thành ngữ, có nghĩa là cực kỳ không tự nhiên mà giả vờ thành một khuôn mặt tươi cười, gượng gạo nở nụ cười.
 
(4)Xơi em gái em á: raw là 吃你妹啊, một cách chửi tục giống như xơi cmm á, một cách mắng yêu của Giáo sư Từ _ Bloody.
 
(5) Bình hoa: raw là 花瓶, chỉ những người chỉ có vẻ bề ngoài mà không làm được gì hết. (Theo Baidu)

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui