“Ở bên con trai Ngài?” Hạ Sở khó mà không ngạc nhiên, “Anh ấy... có vấn đề gì hay sao?”
Lẽ nào là cơ thể có khiếm khuyết gì sao? Cần người chăm sóc anh ấy? Nhưng tại sao phải tìm cô, tìm một người giỏi hơn về phương diện này không phải tốt hơn hay sao.
Giang Cảnh Viễn biết cô đã hiểu lầm rồi: “Nó không có vấn đề về cơ thể nhưng cũng không được xem là một người khỏe mạnh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở: “...”
Vừa nãy dường như Ngài còn khen anh ấy cả buổi, lúc này sao mà không khỏe mạnh rồi.
Giang Cảnh Viễn tiếp tục nói: “Nó lầm lì, không hợp tình hợp lý, cực kì bài xích phụ nữ.”
Hạ Sở đã hiểu, hóa ra là không khỏe mạnh về mặt tinh thần.
Cô nói: “Nếu như bài xích phụ nữ, tôi đến ở bên anh ấy, anh ấy sẽ chấp nhận sao?”
Giang Cảnh Viễn nói: “Đây chính là chuyện mà ta muốn nhờ con, ở bên nó, thử làm cho nó tiếp nhận con.”
Hạ Sở ngừng một chút: “Cho nên nói, chúng ta là đang giấu anh ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng, nếu như nó biết con quen ta, e là cả đời này cũng sẽ không nhìn con thêm lần nào nữa.”
Tim Hạ Sở chợt nhói, nhạy bén ngửi ra được mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai cha con.
Hạ Sở tổng kết lại một chút: “Tôi vừa không làm cho anh ấy nghi ngờ mà đến gần anh ấy, vừa phải để anh ấy tiếp nhận tôi, đúng chứ?”
“Tốt nhất là có thể tin tưởng con,” nói rồi Giang Cảnh Viễn lại mỉm cười, “có điều điểm này không cần miễn cưỡng.”
Tin tưởng là chuyện rất khó hay sao? Hạ Sở còn chưa gặp được Giang Hành Mặc đã không nhịn được mà không dám gần gũi với vị ‘đại thiếu gia’ này rồi. Đây là một quái vật gì thế này.
Hạ Sở lại hỏi: “Tôi cần ở bên anh ấy bao lâu?”
Giang Cảnh Viễn nói: “Nếu như con có người mình thích, tốt nghiệp đại học xong thì có thể rời đi.”
“Nếu như không có thì sao?”
Giang Cảnh Viễn nói: “Mười năm.”
Hạ Sở không nhịn được mà ngồi thẳng lưng: mười năm, dùng mười năm của cô để đối lấy mười năm của ba cô.
“Mười năm này, con cần phải ở lại bên cạnh nó, cùng nó làm những chuyện mà nó muốn làm.”
“Chuyện anh ấy muốn làm?”
Giang Cảnh Viễn: “Tất cả mọi chuyện, mọi chuyện mà nó muốn làm.”
Hạ Sở không nhịn được mà hỏi: “Nhu cầu về phương diện sinh lí cũng bao gồm trong đó?”
Giang Cảnh Viễn nhìn cô.
Hạ Sở đã hiểu, bao gồm... đây chính là ý nghĩa của việc bao gồm!
Giang Cảnh Viễn nói: “Mức độ này con có thể tự mình nắm bắt, ở bên cạnh nó, có được sự tin tưởng của nó nhưng có làm cho nó yêu con hay không, là chuyện của chính con.”
Cái này... cô có thể điều khiển được hay sao!
Hạ Sở nói không nên lời: “Nếu như anh ấy thích tôi, tôi không thể từ chối anh ấy đúng chứ?”
Giang Cảnh Viễn cười nói: “Con có thể từ chối.”
Hạ Sở không tin, tâm tư của người đàn ông này quá sâu, nhìn thấy ông cười cô đã sợ hãi.
Trong phút chốc, Hạ Sở cảm nhận được ngay cả không khí dường như cũng lạnh hơn một chút, rõ ràng sắc mặt Giang Cảnh Viễn không hề thay đổi, giọng nói cũng không lên xuống nhấp nhô gì hết nhưng lại giống như trong ánh mặt trời chói chang rơi xuống một khối băng, lạnh đến mức làm lòng người sợ hãi.
Ông nói: “Nếu như Giang Hành Mặc yêu con, ta sẽ giúp con rời khỏi.”
Hạ Sở thật sự rất khó hiểu: “Tôi thật sự không hiểu được Ngài muốn làm gì.”
Giang Cảnh Viễn hỏi lại cô: “Con có biết mình phải làm gì hay không?”
Á... Hạ Sở nói: “Đến Stanford, ở bên Giang Hành Mặc, cùng anh ấy làm chuyện mà anh ấy muốn làm.”
Giang Cảnh Viễn hơi hơi gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là yêu cầu của ta.”
Hạ Sở còn muốn hỏi những nghĩ đến lập trường của chính cô, dường như lại không có tư cách gì để hỏi đến quá nhiều.
Cô có thể từ chối hay không? Đừng nói là Giang Cảnh Viễn đã cho cô rất nhiều sự nhân nhượng, cho dù ông thực sự muốn cô thỏa mãn hết mọi yêu cầu của Giang Hành Mặc, cô cũng không thể từ chối được.
Ba không còn trẻ nữa, độ tuổi này gặp phải đả kích như thế, còn phải vì thế mà vào tù mười năm...
Gia đình này của bọn họ cũng xong luôn rồi.
Hạ Sở nói: “Tôi đã hiểu rồi.”
Giang Cảnh Viễn nói: “Con không cần nghĩ quá nhiều, chuyện nó muốn làm cũng là chuyện mà con hứng thú đó, hai người rất hợp.”
Hợp? Hạ Sở muốn hỏi nhưng lại ép mình nhịn lại.
Giang Cảnh Viễn vừa nhìn đã nhìn thấu cô, ông nói: “Nó cần con, mà con chỉ cần xem mười năm này là của mình, bước đi theo tâm trạng là được.”
Trong lòng Hạ Sở chợt động, hỏi: “Nếu như tôi yêu anh ấy thì sao?”
Khóe môi Giang Cảnh Viễn giương lên, đáy mắt lần đầu tiên hiện ra một nụ cười thật sự: “Ta rất mong đợi.”
Mong đợi gì đây chứ!
Hạ Sở không hiểu sao chợt nóng mặt hơn, vừa khéo lúc này đã bắt đầu lên món ăn, cô dứt khoát đặt sự chú ý vào những món ngon.
Chuyện này không có hồi hộp, Hạ Sở chỉ có thể chấp nhận.
Hiệu suất làm việc của Giang Cảnh Viễn cao đến mức vượt sức sự tưởng tượng của cô, ngày hôm sau, mẹ Hạ gọi điện thoại đến, vui mừng phát khóc nói: “Sở Sở, ba con không sao rồi, bọn họ đã tra rõ rồi, ba con là bị xử oan đó, ông ấy trong sạch nha...”
Đang nói dở đã òa khóc thật to, sự sợ hãi, lo lắng và tuyệt vọng đã chất chứa lâu như thế ngay tại lúc này đây đã trút hết ra ngoài.
Hốc mắt Hạ Sở đỏ hoe, nghẹn ngào an ủi mẹ: “Con đã nói sẽ không có chuyện mà, không có làm chính là không có làm, sẽ không xử oan người tốt đâu.”
Mẹ Hạ cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, người đang làm trời đang nhìn, ông trời sẽ không để cho người tốt chịu thiệt đâu.”
Câu nói này lọt vào tai Hạ Sở lại ngập tràn sự mỉa mai, dĩ nhiên cô sẽ không nói ra tình hình thực tế, ba mẹ cô đã rất mệt mỏi rồi, hai người họ không cần gánh vác sự thối nát này.
Sau khi thi xong môn cuối cùng, Hạ Sở thu dọn hành lý về nhà.
Từ Thanh Dung gọi điện thoại cho cô: “Em thật giỏi nha, bận thành bộ dạng “gấu” (1) đó, còn có thể lấy được học bổng.”
Hạ Sở nói: “Xem trọng tiền tài mà.”
Từ Thanh Dung giễu cợt một tiếng.
Hạ Sở ngừng một lát nói: “Giáo sư, em...”
“Cô đã biết hết rồi.” Từ Thanh Dung nói, “Giang Cảnh Viễn đã nói với cô, em sắp đến Stanford đúng chứ.”
Hạ Sở trả lời nói: “Ừm.”
Đầu bên kia điện thoại ngừng một chút, Từ Thanh Dung nói: “Cút đi cút đi, cô cũng lười lãng phí thời gian tại ngôi trường rách nát này nữa rồi.”
Hạ Sở chợt sững sờ.
Từ Thanh Dung nói: “Giang Cảnh Viễn sắp mở một công ty Internet cho cô, cô đi làm Sếp đây.”
Hạ Sở lặng im: Giang Tổng giỏi lắm, Giang Tổng tôi phục ông rồi.
Xin đi du học cũng dễ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Hạ Sở, thực lực vững vàng của cô đặt ở đó, trước đây chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng chuẩn bị nhưng một là trường cô tốt, hai là thành tích tốt, ba là có thư giới thiệu, cho dù không dùng đến quan hệ của Giang Cảnh Viễn, cô muốn xin đi du học cũng không khó.
Ngược lại thì bên phía ba mẹ lại rất lo lắng, biết được Hạ Sở muốn đến Mỹ, mẹ Hạ vừa vui mừng vừa lo lắng.
Vui mừng dĩ nhiên là bởi vì con gái có tương lai, lo lắng lại là bởi vì chi phí.
Học phí của đại học trong nước 4.000 tệ, Stanford 40.000 một năm, còn là USD.
Tính ra nhân dân tệ một chút thì thật không phải là mức chi phí mà một gia đình bình thường có thể gánh vác được.
Càng đừng nói đến đây chỉ là học phí mà thôi, còn chưa bao gồm chi phí sinh hoạt nữa. Ra nước ngoài có thắt lưng buộc bụng thế nào đi nữa thì cũng là một khoản chi phí không hề nhỏ.
Lương một tháng của mẹ Hạ là 3.000 tệ, ba Hạ thì vừa ra tù, tiền bạc trong nhà đã bị mẹ Hạ xài hết sạch lúc hỏi thăm tin tức một cách mất phương hướng(2) trước đây rồi.
Học phí một năm này, bọn họ không bỏ ra được.
Hạ Sở chỉ đành nói với hai người: “Chuyện học phí ba mẹ không cần lo lắng, con có thể xin cho vay du học, còn có thể dành thời gian rảnh theo thầy cô làm dự án, đã có trợ cấp hết, ba mẹ chỉ cần ở nhà chăm sóc tốt chính mình là được rồi.”
Trong lòng ba mẹ Hạ không buông xuống được nhưng hai người lại không hề muốn làm chậm trễ con gái.
Hạ Sở ra nước ngoài, ngược lại đã cho hai người động lực về cuộc sống.
Ba người cùng nhau cố gắng, chăm chỉ cố gắng làm, cuối cùng sẽ có thể vượt qua cửa ải khó khăn.
Ba Hạ cũng vì điều này mà phấn chấn lại, ông là trụ cột trong nhà, ông phải nuôi dưỡng con gái đi học, còn phải học trường tốt!
Lúc Hạ Sở đến Stanford thì đang là lúc nóng nhất, mặt trời ở bên này vốn là tươi đẹp, dưới thời tiết như thiêu như đốt này, ánh nắng sáng đến mức giống như một cái điện thờ bao phủ ánh sáng linh thiêng, không giấu được tí xíu tối tăm nào, ngập tràn sự tươi sáng và hy vọng.
Tinh thần Hạ Sở chợt dao động, ngập tràn hy vọng với tương lai.
Cô đã tưởng tưởng ra rất nhiều biện pháp để tiếp cận Giang Hành Mặc nhưng tuyệt đối không ngờ đến là vừa vào trường đã gặp được anh.
Sinh viên mới vào trường thì sẽ có đàn anh đàn chị đến dẫn đi tham quan khuôn viên trường, giống như đã được vận mệnh sắp đặt xong vậy, người phụ trách dẫn lứa sinh viên mới Hạ Sở này đúng lúc là Giang Hành Mặc.
Cho dù là ngay cả hình ảnh đều chưa từng nhìn qua nhưng lúc nhìn thấy Giang Hành Mặc lần đầu tiên thì cô đã biết đó là anh.
Lông mày thon dài, đôi mắt đen lạnh nhạt, sóng mũi cao thẳng và đôi môi mỏng không có tí xíu độ cong, không hổ danh là cha con, mặt mũi của anh và Giang Cảnh Viễn giống lắm luôn.
Nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống, Giang Cảnh Viễn là một người ga lăng, nội liễm(3), tài năng đều thu lại trong vỏ gươm, thứ hiện ra bên ngoài chỉ có sự tao nhã và phong độ không có kẽ hở.
Giang Hành Mặc thì giống với một thanh kiếm thần vừa mới ra lò mà thợ rèn dốc hết tâm huyết để rèn luyện ra hơn, tài năng lộ rõ, ngông cuồng tự cao tự đại bằng dáng vẻ chém sắt như chém bùn.
Không dễ đối phó nha.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Hạ Sở về Giang Hành Mặc.
------
Giải thích:
(1) Bộ dáng “gấu”: nguyên văn là 熊样, mình nghĩ là do bận nên thức khuya không ngủ, mắt đen như gấu trúc _ Bloody.
(2) Một cách một phương hướng: nguyên văn là 无头苍蝇式, dịch sát nghĩa là một cách như ruồi không đầu, ruồi không đầu thì vẫn có thể sống được một chút nhưng sẽ không có cảm giác phương hướng, sẽ bay loạn, dịch thoát ý một chút thì là chỉ sự hoảng loạn, mất phương hướng của con người.
(3) Nội liễm: nguyên văn là 内敛, có nghĩa là ẩn vào bên trong/thu lại vào bên trong. (Sưu tầm)