Đánh thì không thể đánh rồi, không hoàn toàn là bởi vì nhiệm vụ, mà chủ yếu là do đánh không lại.
Hạ Sở lười tiếp tục ở lại, quay đầu nhìn Ben nói: “Đàn anh, em về trước nha.” Cô đi rất dứt khoát, ngay cả nhìn cũng không nhìn Giang Hành Mặc một lần.
Ben nhanh chóng đuổi theo nói: “Anh đưa em về.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái độ của Hạ Sở với Ben vẫn rất tốt: “Không cần, tự em quay về là được rồi.”
Ben vẫn đuổi theo ra ngoài, ra khỏi cửa Ben giải thích với cô nói: “Em đừng tức giận, Dante tuy ngoài miệng nói thế thôi nhưng trong lòng không nghĩ thế đâu.”
Không nghĩ thế mới là lạ, quái thai kỳ thị nữ giới!
Hạ Sở không muốn nhắc đến Giang Hành Mặc nữa, chuyển chủ đề nói: “Hôm nay em không gây phiền phức cho đàn anh chứ?”
Ben nói: “Sao có thể? Em giúp anh một chuyện lớn đó.”
Hai người lại nói đến thuật toán trước đó, anh một câu em một câu nói suốt đoạn đường.
Sau đó Ben vẫn đưa Hạ Sở quay về, chỗ này giao thông không thuận tiện lắm, tự Hạ Sở quay về sẽ rất giày vò.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Ben quay lại lần nữa đã mua hai ly cà phê, dự định lấy lòng ‘đại ma vương’ một chút.
Anh vừa vào phòng, nhìn thấy Giang Hành Mặc ngồi trước máy tính của anh.
Mắt Ben chợt sáng, bước qua nói: “Thế nào? Cái này của Megan...”
Lời của anh còn chưa nói xong, Giang Hành Mặc cười lạnh ngắt lời anh: “Ngay cả một người phụ nữ còn không bằng.”
Ben bị anh làm nghẹn gần chết nhưng mà anh đã sớm quen rồi, không tức giận, chỉ là không đồng ý: “Phụ nữ thì làm sao? Phụ nữ rất lợi hại đó!”
Giang Hành Mặc ngừng một lát, đổi lời nói: “Ngay cả một cô nhóc nhỏ bé cũng không bằng.”
Ben: “...” Mặc dù rất quá đáng nhưng lại có chút không thể phản bác —— Nhóc Megan thật sự là một cô nhóc quá nhỏ nhắn.
Hạ Sở quay về ký túc xá hắt xì một cái, cô xoa xoa mũi nghĩ: Ai đang nói xấu cô?
Tiếp đó lại hắt xì một cái nữa, cô bắt đầu nghi ngờ chính mình có phải là bị cảm rồi hay không.
Trên thực tế cô không bị cảm, chỉ là có người nói xấu cô hai câu mà thôi.
Hạ Sở đã chuẩn bị hơn hai tháng, luôn muốn để lại một ấn tượng tốt cho Giang Hành Mặc.
Nhưng mà có chuẩn bị thế nào đi nữa cũng đều vô dụng, trừ phi cô thay đổi giới tính, nếu không thì không thể nào để lại ấn tượng tốt với anh!
Để làm cho Giang Hành Mặc... được rồi, để mình bình tĩnh một chút đã, Hạ Sở lại làm chậm bước chân một lần nữa, cố gắng không đến gần phạm vi hoạt động của anh.
Ngược lại Ben rất áy náy, nói xin lỗi với cô mấy lần liền.
Hạ Sở và Ben vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng nghiên cứu thảo luận các vấn đề toán học, quan hệ rất tốt.
Sau khi gạt sang một bên hơn mười ngày, tâm trạng của Hạ Sở đã tốt hơn nhiều, cảm thấy có thể tiếp tục ‘chiến đấu’ rồi.
Nhưng lúc này thì Ben đã bệnh mấy ngày liền.
Hạ Sở nghe ra được sự khàn trong giọng nói của anh, hỏi: “Bệnh cảm của đàn anh vẫn chưa hết hay sao?”
Ben ho mấy tiếng nói: “Không sao.”
Hạ Sở nói: “Vẫn phải ráng mà nghỉ ngơi.”
Ben thở dài một hơi nói: “Thời gian quá gấp, bắt buộc phải theo kịp tiến độ.”
Hạ Sở nhíu mày nói: “Có gấp thế nào đi nữa cũng không thể chống lại cơ thể.”
Ben không muốn cô lo lắng, nói: “Yên tâm đi, anh đã uống thuốc rồi, rất nhanh sẽ hồi phục mà!”
Một câu nói của Hạ Sở ‘đâm thủng’ lời anh: “Anh hoàn toàn không hề uống thuốc đi.”
Hầu hết thuốc cảm đều có thành phần giúp ngủ ngon, công việc của Ben cô rõ ràng hơn bất kì ai, sao có thể buồn ngủ cho được?
Ben là một người cực kì trung thực, bị cô hỏi như thế thì không bịa ra được lời nói dối nào nữa.
Hạ Sở nói: “Đàn anh có ở nhà không?”
Ben hỏi cô: “Có, em... làm gì?”
Hạ Sở nói: “Anh vẫn luôn săn sóc em rất nhiều, lúc này sao em có thể bỏ mặc anh không quan tâm chứ!”
“Nhưng mà...” Ben nhỏ giọng nói, “Một lát Dante sẽ quay về đó.”
Hạ Sở không vui nói: “Anh ta quay về thì làm sao, anh ta không thấy anh bị bệnh hay sao? Anh bệnh rồi mà còn để anh làm việc, anh ta cũng quá đáng lắm!”
“Không phải đâu...” Ben muốn giải thích rõ, “Anh ấy không biết mà.”
Hạ Sở đã sớm biết tính tình tốt đó của anh, cho rằng Giang Hành Mặc bắt nạt người trung thực.
Lúc Hạ Sở xách theo thuốc đến nhà mới phát hiện tình trạng của Ben còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô.
“Sốt rồi sao?”
Chóp mũi Ben đỏ bừng, hai má cũng ửng đỏ, trong mắt còn chứa hơi nước, một người to con như thế, bị cảm lại đáng thương thế này.
Hạ Sở càng muốn đánh Giang Hành Mặc vào địa ngục sâu thẳm —— ma quỷ thì nên đến chỗ mà ma quỷ nên ở.
Ben nói: “Thật không nghiêm trọng...”
Hạ Sở vào nhà nói: “Bệnh này của anh cũng đã bao nhiêu ngày rồi, nên uống thuốc, đợi dẫn đến các chứng viêm khác, hối hận cũng muộn rồi.”
Ben thở dài một hơi nói: “Bên này của anh thật sự không thể bỏ xuống được... thời gian quá gấp gáp, hai ngày nay không làm xong, sẽ rất phiền phức đó.”
Hạ Sở ngừng một lúc nói: “Em giúp anh.”
Ben: “Em?” Anh lắc đầu nói, “Không được đâu, em không có kinh nghiệm, mảng này...”
Hạ Sở nói: “Không thử xem sao biết được chứ? Hơn nữa không phải đàn anh cũng ở bên cạnh hay sao, em mà làm không đúng, anh có thể chỉnh sửa cho em.”
“Chuyện này...” Ben vẫn đang do dự.
Hạ Sở lại nói: “Đừng lo lắng, em viết xong rồi sẽ đưa cho anh xem, đến lúc đó anh sửa lại một chút không phải là không còn lỗi sai rồi sao?”
Chuyện này cũng đúng... bây giờ chuyện mà anh làm chủ yếu là thêm ‘thịt’ vào bên trong, bổ sung chi tiết, rất nhiều công việc đều đơn giản nhưng mà lặp lại, Hạ Sở có thể gánh vác được.
Anh quả thực là đầu óc hơi không tỉnh táo lắm, miễn cưỡng chống đỡ mà làm việc...
Hạ Sở tiếp tục nói: “Trạng thái này của đàn anh, ngộ nhỡ bị nhầm lẫn phải làm sao?”
Câu nói này đã giải quyết được Ben, anh vừa cảm kích vừa áy náy nói: “Thế... vất vả cho em rồi.”
“Yên tâm,” Hạ Sở nói, “em có thể làm được.”
Nhân lúc Dante chưa quay về, Hạ Sở nhanh chóng tiếp nhận công việc của Ben.
Cô không hề xa lạ với những thứ này, dù sao cũng từng một mình hoàn thành dự án, mặc dù dự án trước mắt này phải phức tạp hơn dự án mà cô làm mấy chục lần nhưng module chủ yếu sớm đã làm xong, những công việc nhỏ xíu này với Hạ Sở mà nói chính là tay nghề thành thạo.
Ban đầu Ben còn thành thực mà ngồi sau lưng cô, sau khi nhìn vài lần thì anh yên tâm rồi.
Nhóc đàn em này của anh thật không phải là người bình thường...
Hạ Sở không quay đầu: “Đàn anh đi ngủ một lúc đi, chỗ này có em.”
Ben thấp thỏm nói: “Anh đợi Dante quay về.”
Ngón tay Hạ Sở dừng lại một lát, quay đầu nhìn anh: “Anh đi ngủ đi, đừng đụng phải anh ấy.”
Ben nói: “Anh ấy mà nhìn thấy em ở đây thì sẽ...” Cảnh tượng quá đáng sợ, anh bạn Ben không dám nghĩ đến!
Bạn học Hạ lại không hề sợ hãi, cô nói: “Anh cũng đã ngã bệnh, công việc cũng phải có người làm, không lẽ anh ấy còn có thể tóm được thanh niên khỏe mạnh thích hợp khác nữa?”
Ben: “À...” Tóm cũng có thể tóm được, chỉ là phải tốn chút thời gian.
Hạ Sở nói: “Yên tâm đi, chỉ cần anh không có đây, anh ấy sẽ không đuổi em đi.”
“Em...” Ben có chút không yên tâm.
Hạ Sở động viên anh: “Cũng chỉ là chịu chút không khí lạnh, lẽ nào anh ấy còn có thể đánh người?”
“Chuyện này không thể nào đâu.” Ben nói, “Chút ít phẩm chất làm người này Dante vẫn có.”
Chút ít phẩm chất làm người... Hạ Sở và Ben đều vui vẻ, anh ấy cũng chỉ có chút ít phẩm chất làm người này đi!
Ben đi ngủ rồi, Hạ Sở tự mình bận rộn.
Lúc cửa phòng mở ra, Hạ Sở nhìn cũng không hề nhìn đã cảm nhận được hơi lạnh lan đến.
Tiếp theo đó giọng nói của người đàn ông giống như nhũ băng trên xà nhà rơi xuống: “Cô ở đây làm gì.”
Động tác trên tay của Hạ Sở không hề dừng lại, đầu cũng không ngẩng lên: “Ben bị sốt, tôi giục anh ấy đi nghỉ ngơi rồi, anh ấy nói công việc rất gấp, cho nên tôi giúp anh ấy làm.”
Giang Hành Mặc giễu cợt một tiếng, bước qua.
Hạ Sở nhận ra anh đứng sau lưng cô, nói đúng ra cô có chút hồi hộp, mặc dù Ben đã nói Giang Hành Mặc sẽ không đánh người nhưng có vài người hoàn toàn không cần ra tay đã dọa lùi được kẻ thù!
Dù sao thì những người bình thường ai cũng phải chạy trốn như bay dưới khí thế lạnh buốt từ chối tiếp xúc với người khác này của anh.
Rốt cuộc Hạ Sở không phải người bình thường, cô ổn định cảm xúc, tập trung vào màn hình, cố gắng quên đi ‘ngọn núi băng’ đang tỏa ra hơi lạnh phía sau.
Nghĩ kỹ lại thì tính cách này của cô cũng rất kì lạ, thuộc loại càng khó khăn càng dũng cảm, không có thử thách thì cô còn yên phận, một khi thử thách đến thì cô sẽ là một ‘dũng sĩ’ xông lên trước nhất, ‘giết địch’ nhiều nhất, hơn nữa lòng hiếu thắng cực mạnh.
Giang Hành Mặc đứng một lúc, không hề nói gì mà bước đi.
Hạ Sở thở phào một hơi, biết được mình đã qua ải: Anh không tìm ra được lỗi sai nào!
Chuyện này thật không phải là một chuyện đơn giản, nếu như có người thứ ba ở đây, sợ là sẽ thán phục khả năng của Hạ Sở (*).
Giang Hành Mặc không có đuổi cô đi nhưng cũng không nói với cô một câu nào, thậm chí không hề nhìn cô một lần.
Chuyện làm Hạ Sở tức giận đến mức đau tim chính là người đàn ông này thế mà lại đổi máy chủ của mình đến chiếc bàn cách cô một khoảng cách đường thẳng xa nhất.
Hạ Sở: “...” Người anh em, anh bệnh cũng không nhẹ nha!
-------
Giải thích:
(*) thán phục khả năng của Hạ Sở: nguyên văn là 把夏楚惊为天人, trong đây có thành ngữ 惊为天人, có nghĩa là kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ tay nghề của một người nào đó.