Thức dậy đã lập gia đình rồi

Hạ Sở có vẻ mặt là mình đã nghe nhầm, đây là lời Giang Hành Mặc nói? Cô không nghe nhầm chứ!
 
Giang Hành Mặc đã điềm nhiên như không mà rời đi.
 
Hạ Sở phản ứng lại, cô vui mừng cong khóe mắt, đuổi theo hỏi: “Chỉ không tệ thôi hay sao? Cũng chỉ là không tệ thôi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giang Hành Mặc cầm chiếc ly trên bàn lên, mở nắp ra uống nước.
 
Chiếc ly không to, không thể che được nét mặt của anh, ngược lại đã lộ ra sự giấu đầu hở đuôi của anh.
 
Hạ Sở chỉ cảm thấy cực kì hiếm lạ, vẫn đang hỏi: “Thế này xem như là anh khen tôi hay sao?”
 
Giang Hành Mặc không lên tiếng.
 
Hạ Sở nói: “Tôi liền xem như là anh đang khen tôi đó.”
 
“Tự mình đa tình.” Giang Hành Mặc lạnh lùng tặng cô bốn chữ.
 
Nhưng mà Hạ Sở đã sớm miễn dịch với ‘núi băng’ của anh, đã học được cách tự mình phiên dịch, câu nói này dịch ra là: Còn nói nữa tôi sẽ thẹn quá hóa giận đó nha.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi hiểu rõ được ‘con đường’ kiêu ngạo chết tiệt này, vậy mà còn rất thú vị nha.
 
Hạ Sở vui rạo rực, vui mừng một cách bất ngờ. 
 
Cả người Ben đã ốm đi một vòng, liên tục nói cảm ơn Hạ Sở, Hạ Sở nói: “Đàn anh nói thế thì quá xa cách rồi.”
 
Ben thật sự cảm kích cô: “Tối nay anh mời em...”
 
“Tối nay cùng nhau đi hết đi, tiệc chúc mừng.” Giang Hành Mặc ngắt lời nói chưa hết của anh.
 
Hạ Sở và Ben chưa kịp phản ứng, Logan và Samuel đã reo hò lên.
 
Samuel hỏi đi đâu ăn? Giang Hành Mặc nói ra tên một nhà hàng.
 
Hai người đó cùng nhau kinh ngạc la lên: “Xa xỉ như thế sao!” Một nhà hàng mà bình quân đầu người trên 1000 USD, chỉ nghe thôi cũng đã không nỡ đến đó nha!
 

Hạ Sở cũng phấn khởi theo, cô kéo tay áo Ben nói: “Dante mời, chúng ta đỡ tốn tiền rồi!” 
 
Ben nói: “Đợi sau này anh lại mời em.”
 
Lần này Giang Hành Mặc không nói thêm gì nữa, anh cũng không nhìn về phía bên này, chỉ là lại châm thêm một điếu thuốc nữa.
 
Hạ Sở đang quay đầu nói chuyện với Ben, sau khi ngửi thấy khói thuốc bất giác ho một tiếng.
 
Giang Hành Mặc nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
 
Logan và Samuel đều rất phấn khởi, đang trao đổi về bữa ăn tối nay, Hạ Sở cũng tham gia vào trong đó, mấy người trò chuyện vô cùng hào hứng, cứ như những chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng bay về phía bầu trời.
 
Một lúc sau, điện thoại của Logan vang lên, anh lấy ra xem một chút, kinh ngạc la lên một tiếng: “Nhiều... nhiều... nhiều tiền quá!”
 
Điện thoại của Samuel cũng ‘ting’ một tiếng, tiếp đó là điện thoại của Ben.
 
Sau khi Samuel nhìn rõ số tiền xong cũng kinh ngạc không khép miệng được, ngược lại Ben bình tĩnh hơn nhiều, anh nói: “Mặc dù đi theo Dante làm việc thì áp lực hơi lớn một chút nhưng tuyệt đối là xứng đáng (*)!”
 
Giai đoạn sau Ben vẫn luôn bị bệnh, cơ bản không tham gia bao nhiêu nhưng lúc phát triển giai đoạn trước lại là anh tăng ca làm thêm giờ để theo kịp, vì thế số tiền nhận được nhiều hơn số tiền của Logan và Samuel cộng lại rất nhiều.
 
Chỉ riêng điện thoại của Hạ Sở không vang lên.
 
Ben nói: “Megan, điện thoại của em cài im lặng hay sao?”
 
Điện thoại của Hạ Sở vẫn đang mở âm lượng lớn nhất, không vang lên chỉ có thể nói rõ là không nhận được nhắc nhở có tin nhắn.
 
Không có nhắc nhở về tin nhắn thì chứng tỏ Giang Hành Mặc không hề cho cô thù lao.
 
Dĩ nhiên Hạ Sở cũng không so đo những chuyện này, không nhắc đến chuyện Ben, Logan và Samuel đều do Giang Hành Mặc tự mình tìm đến, kết thúc dự án, trả lương là chuyện đương nhiên.
 
Cô tự mình mặt dày “xin” đến, tăng ca thức đêm cũng là chuyện cô cam tâm tình nguyện, không có thù lao cũng bình thường.
 
Thêm nữa, cô sớm đã lấy được “thù lao” lớn nhất, cô tiếp cận Giang Hành Mặc vốn dĩ mục đích không trong sáng.
 
Dĩ nhiên những thứ này không cần phải nói ra, để không tăng thêm gánh nặng tâm lý cho anh, Hạ Sở nói: “Đã cài im lặng rồi.”
 
Ben nói: “Còn không nhanh xem thử đi? Rất nhiều tiền đó, chắc chắn làm em hài lòng.”

 
Hạ Sở nói: “Em muốn về nhà xem, mới không để các anh biết đâu.”
 
Cô nói như thế, mọi người cũng ngại hỏi tiếp, mặc dù bọn họ đều chưa bước vào xã hội, cũng không phải là công ty gì nhưng cũng hiểu được chuyện này là chuyện riêng tư, muốn chia sẻ thì có thể chia sẻ, không muốn chia sẻ cũng không có vấn đề gì.
 
Đặc biệt là Hạ Sở còn là một cô gái, suy nghĩ hơi kỹ càng cũng rất bình thường. Trước kia họ cũng rất chăm sóc cô, lúc này cũng sẽ không hỏi tiếp nữa.
 
Mọi người đều vui mừng, Hạ Sở cũng cười cười nói nói, nhìn rất vui vẻ.
 
Lúc chiều, mọi người đều tự mình quay về thu dọn, đợi chờ bữa tiệc buổi tối.
 
Hạ Sở cũng quay về chỗ ở của mình, ngón tay cô chạm vào chiếc điện thoại trong túi mấy lần, mấy lần muốn lấy ra lại không có lấy ra.
 
Tin nhắn thì không có, nhìn rồi cũng vô ích thôi.
 
Thật ra cô cũng không để ý đến số tiền này, chỉ cảm thấy thiếu đi sự công nhận.
 
Anh còn nói cô không tệ mà.
 
Hạ Sở bĩu môi, cảm thấy mình thật đúng là tự mình đa mình rồi.
 
Bọn họ năm người, một chiếc xe là vừa đủ.
 
Giang Hành Mặc lái xe.
 
Ben nói: “Megan ngồi ghế phụ lái đi.”
 
Trước đây Hạ Sở sợ chọc phải Giang Hành Mặc, nên trước giờ đều ngồi đối chéo anh, lần này lại là tự cô muốn né tránh.
 
“Em ngồi phía sau đi, ba người các anh ngồi phía sau quá chật.”
 
Ben nói: “Chiếc xe rất rộng rãi.”
 
Hạ Sở lại không muốn ngồi phía trước: “Hay là để Sam đến ngồi phía trước đi.” Anh ấy mập mạp nhất, nếu ngồi phía trước thì phía sau có thể dành ra một chỗ lớn.
 

Vốn dĩ Ben rất bảo vệ Hạ Sở, dĩ nhiên muốn cô ngồi thoải mái một chút, cho nên đang đẩy Hạ Sở đến ghế phụ lái, mà Hạ Sở lại cứ muốn ngồi phía sau...
 
“Tin~” một tiếng kèn xe, khuôn mặt Giang Hành Mặc ngập tràn mất kiên nhẫn: “Có đi nữa hay không.”
 
Anh vừa tức giận, mọi người đều có nề nếp lại.
 
Ben nhanh tay nhanh mắt, nhét Hạ Sở vào ghế phụ lái.
 
Hạ Sở ngồi xuống một cách không cam tâm tình nguyện.
 
Giang Hành Mặc nhìn thẳng về phía trước, chỉ là khóe môi mím chặt, rõ ràng tâm trạng không vui.
 
Cứ thế, Hạ Sở càng không cam tâm tình nguyện hơn nữa!
 
Dù sao cũng là cả nhóm mọi người cùng nhau đi ăn, thật sự không cần thiết phải làm mọi người mất hứng. Đợi đến lúc tới nhà hàng, Hạ Sở đã thả lỏng tâm trạng, chuẩn bị ăn một bữa thật no.
 
Không được công nhận thì không được công nhận thôi, cô cũng không hi vọng được anh công nhận.
 
Vừa xuống xe, Hạ Sở đã nói nói cười cười với mấy người Ben, thảo luận thức ăn ở đây như thế nào.
 
Ben nói: “Cho dù có ngon hay không, chúng ta cứ ăn thoải mái đi, dù sao cũng là Dante mời mà!”
 
Logan và Samuel đều giơ cao cánh tay tung hô, Hạ Sở cũng cười theo.
 
Nói đúng ra, bữa ăn tốn vài nghìn USD cũng chẳng ngon đến đâu có điều tâm trạng vui, bầu không khí tuyệt vời, lại nghĩ đến giá tiền này thì cảm thấy cực kì ngon.
 
Mọi người nói nói cười cười, thỉnh thoảng Giang Hành Mặc cũng chen vào một câu, bất ngờ là còn rất hài hòa.
 
Hạ Sở chú ý nhìn anh mấy lần, cảm thấy lúc anh nói chuyện, vẫn có thể ở chung với người khác một cách bình thường.
 
Sau khi ăn xong, Logan và Samuel vô cùng hào hứng muốn đến quán bar.
 
Giang Hành Mặc nói: “Các cậu đi đi, tôi quay về.”
 
Quán bar rất nhiều phụ nữ, trước giờ Giang Hành Mặc đều không đi.
 
Mọi người cũng đều hiểu, Ben hỏi Hạ Sở: “Cùng nhau đi đi.”
 
Hạ Sở lắc đầu như trống bỏi.
 
Ben còn muốn nói gì đó, Giang Hành Mặc đã đứng dậy muốn đi.
 
Hạ Sở nói với Ben: “Đàn anh đi chơi đi, em không đi đâu.”

 
Ben cũng không miễn cưỡng cô, anh sợ Giang Hành Mặc cứ thế mà đi thì Hạ Sở không tiện đường quay về, nhanh chóng nói: “Được, thế em ngồi xe Dante quay về đi nha.”
 
Trong lòng Hạ Sở nói: E là người ta không muốn cho em ngồi đâu.
 
Thôi đi, không cần thiết làm Ben lo lắng, cô đồng ý nói: “Được, các anh chơi vui vẻ nha.”
 
Giang Hành Mặc đi ở phía trước, bước chân sải rất chậm, ngược lại Hạ Sở dễ dàng đuổi theo kịp.
 
Lúc hai người đi đến bãi đậu xe, Hạ Sở rầu rĩ nói: “Ben đã hồi phục rồi, theo giao ước... sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
 
Giang Hành Mặc đi ở phía trước đột ngột đứng lại, đứng quay lưng về phía cô một lúc.
 
Ngay lúc Hạ Sở cho rằng anh sẽ không nói gì nữa, anh mở miệng nói: “Ai giao ước với cô?” 
 
Hạ Sở chợt sững sờ: Ủa?
 
Giang Hành Mặc nói: “Tự mình quyết định.”
 
Bãi đậu xe ở dưới tầng hầm, trống rỗng, làm nền cho câu nói này càng thêm rõ ràng, cứ như từng làn sóng tung tóe trong hồ nước, trực tiếp lan rộng trong tim người nghe.
 
Hạ Sở sợ mình hiểu nhầm: “Lúc đó anh đuổi tôi đi, tôi nói đợi Ben khỏe lại tôi sẽ...”
 
Giang Hành Mặc vẫn quay lưng về phía cô: “Tôi có đồng ý hay sao?”
 
Hạ Sở vừa nhớ lại... lúc đó Giang Hành Mặc đúng thật là không nói gì hết, không đồng ý cũng không từ chối.
 
Nhưng trong tình huống đó, không mở miệng rõ ràng chính là ngầm thừa nhận nha!
 
Đợi đã... bây giờ không phải là lúc băn khoăn chuyện này, Hạ Sở chợt hiểu rõ, đi đến trước mặt anh hỏi: “Anh không đuổi tôi đi nữa?”
 
Giang Hành Mặc ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Nếu tôi thật sự muốn đuổi cô đi, cô còn có thể ở chỗ này?”
 
Hạ Sở thật muốn nhảy lên để nhìn vào mắt anh: “Không phải anh ghét phụ nữ nhất hay sao?”
 
Giang Hành Mặc cúi mắt, nhìn cô hỏi lại: “Cô có chỗ nào giống phụ nữ?”
 
-----
Chú thích: 
 
(*) Xứng đáng: nguyên văn là 物超所值, có nghĩa là một món đồ vượt qua giá trị vốn có của nó, xứng đáng với những gì đã bỏ ra. (Sưu tầm)

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận