Thực Định Chung Thân

Dịch: Kidlove (meomoon86) 

Biên: Tùy Nhã

Minh Đồng theo dõi một đường. Khi đó, bị bọn người háo sắc quấn lấy sáu lần khiến hắn bực mình đánh người, ngẫm lại đúng là rút củi dưới đáy nồi, hạng người đăng đồ lãng tử liên tiếp xuát hiện. Đi qua mấy người đầu hẻm, cuối cùng nam nhân cao lớn cũng đi vào một căn phòng rách nát ở thành đông.

“Chẳng lẽ là Kim ốc tàng kiều*?”

(*xây nhà vàng cất giữ người đẹp)

Minh Đồng gập chiết phiến cất vào trong ống tay áo, lẩm bẩm: “Kẻ ngu si mới có thể bán mình mà Kim ốc tàng kiều, huống chi là phòng ở cũ nát như vậy?”

Minh Đồng âm thầm nấp ngoài phòng sau đó ghé mắt nhìn vào bên trong. Từ ánh sáng mờ mờ có thể thấy trong phòng có một chiếc giường gỗ, một chiếc bàn và một cái ghế. Ngoài ra thì chỉ có bốn bức tường khác mà người nam nhân kia đang ngồi ở mép giường đút đồ ăn cho bà lão nửa nằm ngửa ngồi ở trên giường. Bà lão rất lớn tuổi nên mặt nhăn, da lỏng, toàn thân lão khô teo yếu ớt đến nhìn không ra hình người, nhìn từ xa cũng thấy thấy hoảng. Mà nam nhân lại chẳng có vẻ lưu tâm, miệng thổi từng muỗng từng muỗng cẩn thận đưa vào trong miệng bà lão, khắp phòng nồng nặc hương thuốc khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi.

“Trương nãi nãi, uống thêm ba muỗng nữa ạ.”

Minh Đồng trốn trên nóc nhà đợi rất lâu đến khi nhà hàng xóm đã đốt đèn. Hắn ngửi mùi tuyết liên nhân sâm trong chén thuốc cũng đoán được đây là thuốc bổ quý hiếm. Minh Đồng đợi đến khi nam nhân kia dặn dò xong người trong nhà và rời đi thì hắn xoay người nhảy từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhẹ nhàng chạm chân xuống đất như một con chim yến, tiêu sái bước vào trong phòng.

“Nốt ruồi đen? Nốt ruồi đen sao ngươi còn trở lại! Lão bà tử không có việc gì, ngươi không cần quan tâm.”

Sơ sẩy một cái, cánh tay của Minh Đồng bị bà lão bắt được, lòng bàn tay đầy vết chai tay, hắn có cảm giác rất kỳ quái nhưng không hề thấy khó chịu. Bà lão cũng lo sợ không yên mà vừa lôi kéo tay hắn vừa nói: “Ngươi đứa bé này quá thành thật rồi, ta đây đã là một lão bà tử còn nửa đoạn thân thể sắp về hoàng thổ. Ai… Đương nhiên không phải bởi vì bất quá xưa kia đút cho ngươi vài hớp mà ngươi đều đã chiếu cố ta nhiều năm như vậy... Được rồi, được rồi. Mệnh của Lão bà tử tự mình biết, hà tất phải dùng những thứ đồ tốt này. Nốt ruồi đen, ngươi giữ lại bạc để thú một cô nương tốt đi...”

Mắt của bà lão mắt không nhìn thấy, Minh Đồng lại thấy rõ ràng tình cảm chân thật của bà lão, ngực khẽ nhúc nhích, khí trong đan điền chậm rãi khởi động, cảm giác thật ấm áp. Mà lúc này bóng lưng nam nhân kia đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, thân ảnh nam nhân ngày càng rõ, rõ ràng hắn nhớ tới cái ngày ấy quỷ thần xui khiến ấy, mùi thơm ngọt ngào của đôi môi.

“...”

Minh Đồng hận không thể một quyền đánh chết chính mình, cho dù xuất hiện ảo giác cũng không thể là hình ảnh đáng sợ đó, sao có thể là nam nhân vừa đen vừa thô kệch không có chỗ nào đẹp kia, nhất định là nam nhân kia đã hạ bùa chú với hắn.

Bà lão nói mãi mới xong thì trời lúc đó đã tối, Minh Đồng đưa cho bà lão hàng xóm một khoản ngân phiếu lớn, nhắc nhở gia đình đó trong ngày thường chăm sóc bà lão.

“Nếu có việc gì liên quan tới bà lão thì cầm theo ngọc bích tới Định Vương phủ.”

Không đợi hàng xóm hỏi danh tính của mình, Minh Đồng đề khí nhảy lên, rất nhanh tiêu thất ở trong bóng đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui